Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 2: Trên xe lửa




Lần này đi xe lửa lâu hơn tôi tưởng, ban đầu tôi nằm vạ vật trên giường giết thời gian, sau khi ngủ mấy giấc mà mãi vẫn chưa tới nơi, tôi đành ngẩn người ngồi bên mép giường với Bạch Khai.
Vạn Cẩm Vinh không lộ diện, tôi đoán hắn cũng nằm im trong toa rồi. Ngược lại thì ba người mà hắn mang theo vừa đánh bài vừa cười đùa không ngớt trên lối đi. Tôi cảm thấy quá nhàm chán nên cũng xem thử, phát hiện cách chơi của bọn họ rất kỳ quặc, coi cả buổi mà cũng chẳng hiểu được, nhưng tôi đã nhân cơ hội để bắt chuyện với bọn họ.
Ba người cũng xem như dễ nói chuyện, ít nhất đều tình nguyện mở miệng với tôi. Người đàn ông lớn tuổi nhất tự xưng là Châu Gia, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, không mồm mép giống như người giang hồ. Ông ta đưa cho tôi điếu thuốc, khách khí bảo rằng đêm đó không chào hỏi là vì quy củ trong giới, mong tôi đừng để bụng.
Người trẻ tuổi hơn không tự giới thiệu, nhìn bộ dạng có vẻ hay ngại ngùng. Nghe những người khác gọi anh ta là Mắt Kính nên tôi cũng gọi theo. Hai chúng tôi gật đầu xem như làm quen.
Còn thằng bé nhỏ tuổi nhất là đứa nói nhiều nhất, hỏi bao nhiêu thứ trên trời dưới đất làm tôi thấy rất phiền phức, quan trọng là nó không lễ phép, nói năng cộc lốc. Ngồi trong chốc lát, tôi thấy phiền quá nên đành đi kiếm Bạch Khai.
Bạch Khai rất biết cách giết thời gian, y mua mấy chai bia và đồ ăn vặt, một mình tận hưởng lạc thú. Tôi thấy bây giờ vẫn còn sớm nên ngồi uống chung với y, đồng thời đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, coi như cũng khá thú vị.
Lúc sẩm tối, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi rã rời. Bạch Khai dặn dò tôi rồi lên giường nằm. Một lát sau, tôi nghe bên ngoài hành lang rất ồn ào, hóa ra là nhân viên bảo vệ đang kiểm tra ba người đánh bài.
Trong lòng tôi chợt bất an, tôi không biết trước đây ba người họ làm việc gì, rất nhiều chuyện ở Chợ Lồng không thể đưa ra ngoài ánh sáng, thậm chí trên lưng gánh cả mạng người, nghĩ vậy tôi cũng không dám bước ra ngoài.
Bạch Khai đi ra ngoài tìm hiểu, rất nhanh đã trở về. Y nheo mắt nghĩ ngợi rồi nói với tôi, quả nhiên trên xe đã xảy ra chuyện kỳ quái.
Chuyện gì vậy? Tôi không biết mình có đang chột dạ hay không nhưng lại bất giác thấp giọng xuống.
Hình như chuyến xe lần này mất tích ba người, nhân viên bảo vệ đang cùng người nhà đi tìm. Bạch Khai châm một điếu thuốc, ngồi xuống nói.
Tôi bật dậy, sao anh lại nghiêm trọng hóa vấn đề lên thế? Xe lửa dừng lại ở rất nhiều trạm, có khi người ta đã xuống từ ga nào rồi.
Không phải, nghe nhân viên bảo vệ nói thì ba người mất tích giữa đường. Hơn nữa hành lý vẫn còn trên xe, bây giờ người ta còn đang đoán xem có phải bọn họ nhảy khỏi xe lửa hay không. Bạch Khai nhìn ra lối đi nhỏ, nói, anh cứ ở yên đây, bên ngoài rất hỗn loạn.
Bạch Khai vừa dứt lời, nhân viên bảo vệ ở ngoài đã đi vào. Thấy tôi, anh ta hỏi, anh là Giang Thước sao? Làm phiền anh đi theo tôi, có chuyện cần anh giúp đỡ.
Tôi đành đứng dậy hỏi có chuyện gì. Nhân viên kia dường như muốn nói lại thôi, chỉ đáp rằng lát nữa tôi sẽ biết. Lúc anh ta nói chuyện còn nhìn sang Bạch Khai đầy cảnh giác, tôi thấy Bạch Khai có vẻ bất ngờ, nhưng y cũng chỉ khẽ gật đầu. Tôi đi theo nhân viên bảo vệ đến tận chỗ ghế ngồi cứng.
Tôi lén nhìn ra sau, thấy Bạch Khai vờ như vô tình bám theo, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Sau khi ngang qua mấy toa xe ghế ngồi cứng là phòng trực của nhân viên bảo vệ. Tôi chỉ mới liếc nhìn qua cửa kính đã thấy trên mặt đất là hai chiếc ba lô leo núi rất to.
Ba lô leo núi nặng trịch, nhân viên nọ không phải kiểu người cường tráng cao lớn nhưng cũng là một người khỏe mạnh, vậy mà anh ta phải cố hết sức mới xách nổi một chiếc ba lô lên, hỏi tôi, cái này là của anh sao?
Tôi lắc đầu, cách làm việc của bảo vệ khiến tôi thấy hơi khó chịu, nếu chỉ là nhận lại đồ vật thất lạc thì cũng đâu cần bắt tôi phải đi xa như vậy đâu? Cho dù cái ba lô rất nặng đi nữa, chỉ cần hỏi tôi có từng làm mất đồ hay không là được mà?
Tuy thấy không thoải mái nhưng tôi vẫn lịch sự trả lời, cái túi này không phải của tôi, tôi cũng chưa từng thấy nó. Chỉ vậy thôi sao?
Nhân viên bảo vệ ừ một tiếng, sau đó lại xác nhận thêm lần nữa, vậy anh thật sự là Giang Thước à? Giang trong trường giang, Thước trong thiểm thước?
Thấy tôi gật đầu, anh ta lại lấy từ trong chiếc túi ra một tờ giấy nhỏ. Vậy anh xem thử, đây có phải là anh không?
Tôi nhận lấy, trên tờ giấy là những con chữ khá lộn xộn được viết bằng bút bi. Giang Thước, toa 9 giường số 13.
Đó chính là chỗ nằm của tôi. Tôi nói, trên tờ giấy này đúng thật là tôi, nhưng chiếc túi thì thật sự không phải của tôi.
Tôi chẳng thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nếu như đây chỉ là một trò đùa dai thì làm sao người đó lại biết được họ tên của tôi chứ? Tôi hỏi nhân viên bảo vệ, chiếc túi này được tìm thấy ở đâu?
Anh ta cởi mũ xuống, vừa lau mồ hôi trên trán vừa trả lời tôi, anh có nghe nói trên xe mất tích ba người không? Chiếc túi này tìm được ở chỗ ngồi của bọn họ. Anh quen biết bọn họ chứ?
Hiển nhiên anh ta đang hoài nghi tôi, tôi giơ tay xách thử một chiếc túi, chỉ cảm thấy nó cực kỳ nặng, không rõ bên trong đựng thứ gì. Ba lô leo núi kiểu này tôi đã từng thấy qua, giá cả không hề rẻ, hẳn sẽ không ai rảnh đến mức vứt lung tung được.
Bỗng nhiên tôi thấy hơi thấp thỏm, mẹ kiếp, ba người mất tích, mà chiếc túi lại nặng như vậy, lẽ nào trong này chứa thi thể của ba người họ? Nhân viên bảo vệ không nhắc đến là vì sợ gây ra sự hỗn loạn trên xe? Hay là anh ta muốn dụ tôi nói thật?
Trong lúc tôi suy nghĩ miên man, bảo vệ kia cũng không nôn nóng mà ngồi xuống nói, người nhà của ba người mất tích còn đang trên xe, họ đã sắp phát điên rồi. Nếu anh biết được gì xin hãy phối hợp với chúng tôi.
Mấy năm nay không uổng công tôi lăn lộn khắp nơi, tôi biết rõ trong tình huống này nguy hiểm nhất là vạ miệng, nếu chưa biết nói gì thì thà im lặng còn hơn. Thừa dịp nhân viên bảo vệ không chú ý, tôi lặng lẽ mở khóa ba lô rồi thò tay vào, xúc cảm truyền đến từ bàn tay khiến tôi kinh ngạc. Sau khi trộm liếc mắt qua khe hở, tôi lập tức nảy ra một ý tưởng, không kịp suy xét nhiều đã hỏi bảo vệ, người nhà họ đâu? Anh dẫn tôi đi gặp họ, có thể tôi sẽ biết.
Nhân viên bảo vệ hơi do dự rồi cũng đồng ý. Chúng tôi lại đi ngang qua chỗ ghế cứng, tôi thấy Bạch Khai vẫn bám theo, tuy nhiên sắc mặt y không tốt lắm, có lẽ ban nãy nghe thấy tôi nói chuyện, cho rằng tôi lại tự rước lấy phiền phức. Nhưng Bạch Khai chắc chắn không biết được vì sao tôi lại đột nhiên kích động như vậy, bởi vì bên trong ba lô leo núi bỏ đầy gạch, chính là loại gạch vớt lên từ Âm Hà!
Tôi không rõ ai có thể chất đầy được chiếc ba lô nặng trịch thế này, xem ra nhân viên bảo vệ cũng có chung thắc mắc. Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tần Nhất Hằng, thậm chí tôi còn hoài nghi người nhà của ba người kia chính là hắn!
Bước chân của bảo vệ ngày càng chậm, tôi biết mình đã đến nơi rồi. Tim tôi đập rất nhanh, sợ người đó không phải là Tần Nhất Hằng, nhưng cũng sợ người đó là Tần Nhất Hằng. Ai dè vừa ngẩng đầu thì thấy ở chỗ ngồi là một ông già đang tựa vào cửa sổ chơi đùa một chiếc đồng hồ đeo tay, thoạt trông có vẻ nhàn nhã nhưng trong lòng đã vô cùng sốt ruột rồi.
Nhân viên bảo vệ giới thiệu tôi là Giang Thước với ông lão kia. Lão già đầy nếp nhăn trên mặt, mang một chiếc áo khoác đơn giản bằng vải bố, mái tóc trắng xóa nhưng đôi mắt nhìn tôi rất có thần.
Tôi khẳng định mình không hề quen biết lão ta, thậm chí chỉ nhìn vào ánh mắt đó, ông ta cũng không thể nào là Tần Nhất Hằng đang cải trang giả dạng được. Lòng tôi thoáng thất vọng, bỗng dưng không biết nên nói gì.
Khiến tôi bất ngờ là ông lão này rất hòa ái dễ gần, ông ta còn chủ động cầm lấy tay tôi, tỏ vẻ muốn cùng tôi nói chuyện riêng một lát. Mặc dù có người mất tích nhưng đây cũng chẳng phải vụ án nghiêm trọng gì, nhân viên bảo vệ vốn không muốn kéo thêm chuyện, thấy người nhà của người mất tích không làm loạn thì cũng vui mừng, sau khi dặn tôi vài câu thì anh ta đi mất.
Ông lão kéo tôi ngồi xuống rồi lột cho tôi một quả quýt, tôi không nhận, hiện giờ tôi chỉ muốn xử lý chuyện này càng nhanh càng tốt. Thừa dịp không ai để ý, tôi lặng lẽ nói với lão ta, chiếc túi đó từ đâu ra? Ông đừng đùa với tôi.
Lão già không hề ngạc nhiên mà chỉ cười ha hả, nói, tôi bóc quýt cho cậu mà cậu không ăn, sợ là sau này không còn cơ hội để ăn nữa đâu. Tôi mất ba người, cậu không giao ra đây, không sợ phải đền mạng à?
Tôi ngây người, không ngờ lão già này lại nham hiểm đến vậy. Tôi chưa biết nên nói gì, Bạch Khai đã chen vào ngồi xuống cạnh tôi rồi đoạt lấy quả quýt bỏ vào miệng. Lão già, tôi không biết ông là ai nhưng đừng cản đường chúng tôi. Thời buổi bây giờ người không có bằng lái nhiều lắm, cẩn thận bị tông chết nhé lão già.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.