Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 3: Không yên




Bạch Khai đứng dậy nói, Tiểu Khuyết, chúng ta về thôi, kệ mẹ lão đi!
Y dứt lời thì bỏ đi một mạch không thèm quay lại, qua một toa tàu tôi mới đuổi kịp y. Bạch Khai bảo, tôi đã nói lần này không yên mà, mẹ kiếp còn chưa tới nơi đã có chó chạy đến cắn mình.
Giọng của Bạch Khai rất lớn khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về hai chúng tôi. Tôi ngại không trả lời, đến khi về lại chỗ của mình mới hỏi, anh biết ông già kia à?
Bạch Khai cười, không biết, nhưng mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Ông già đó tới đối phó với chúng ta, có lẽ bị Tần Nhất Hằng phát hiện trước nên hắn đã xử lý mấy tên thủ hạ của lão, lão mới tìm chúng ta gây sự.
Tôi nghe xong lập tức kinh ngạc, anh nói sao? Tần Nhất Hằng cũng ở trên xe?
Hỏi thừa, nếu không thì những viên gạch đó chui từ đâu ra? Xem chừng mang theo gạch khá vướng víu nên hắn mới tạm thời để ở chỗ lão già. Bạch Khai châm điếu thuốc rồi nói tiếp, chiêu này của Tần Nhất Hằng rất hay. Đầu tiên là dùng tờ giấy để nhắc lão rằng anh là người mà hắn bảo vệ. Thứ hai là để gạch ở đó, lúc tìm lại cũng dễ, đồng thời không sợ lão già chạy mất. Nhưng hiện giờ chúng ta đang ở ngoài sáng, khi ngủ vẫn phải cẩn thận.
Tôi ngồi trên giường, cảm thấy xe lửa chạy không được êm cho lắm. Chẳng qua nghe bảo Tần Nhất Hằng cũng ở trên xe xem như là một tin tốt đối với tôi. Nếu đi về cùng một hướng, ít nhất đích đến của chúng tôi là giống nhau.
Tôi nói, xem ra lần này thật sự có thể tìm được Âm Hà, nếu không Tần Nhất Hằng cần gì phải theo tới đây?
Bạch Khai lại đáp, chưa chắc là vậy, có lẽ Tần Nhất Hằng cũng không biết Âm Hà ở đâu, còn phải nhờ chúng ta giúp tìm đường đó!
Bạch Khai đắp chăn chuẩn bị đi ngủ, không quên dặn, có chuyện gì thì nhớ hét to lên nhé!
Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được. Chỉ mới đi được nửa đường, không biết trên xe còn có thể xảy ra chuyện gì nữa. Bên tai tôi là tiếng ba người kia đang đánh bài ở trên lối đi, dần dần cũng khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn. Dù sao chúng tôi tạm thời là đồng đội, có bọn họ canh chừng bên ngoài hẳn sẽ không sao cả.
Tôi thiếp đi lúc nào không hay, nhưng giấc ngủ rất nông, cứ nửa mê nửa tỉnh. Không rõ qua bao lâu, bỗng nhiên tôi nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình, nhưng tiếng kêu rất khẽ như sợ làm phiền đến người khác.
Tôi tưởng Bạch Khai rảnh quá nên gọi tôi, chỉ mơ màng mở mắt ra nhìn, trong khoang đã tắt đèn tối thui. Tôi ừ một tiếng xem như trả lời rồi trở mình, ý bảo y không có chuyện gì thì đừng quấy rầy tôi ngủ. Ai dè âm thanh kia vẫn dai dẳng không dứt, mông lung như cách một tầng cửa kính.
Tôi càng nghe càng tỉnh, mà càng tỉnh thì càng bực, ngồi dậy nhìn qua thấy Bạch Khai đang ngủ rất say. Tôi nghĩ, lẽ nào là nói mớ? Nhưng khi nghe kỹ lại tôi lập tức hoảng sợ, vì sao tiếng động đó lại truyền đến từ ngoài cửa sổ?
Sáng sớm sắc trời còn tù mù, ngoại trừ những ánh đèn xe chạy ngược lại hắt qua thì không thể thấy rõ cảnh vật bên ngoài. Tôi đi đến cạnh cửa sổ lắng tai nghe thật kỹ, phát hiện giọng nói ấy đã biến mất, chỉ có âm thanh ồn ào khi xe lửa chạy trên đường ray.
Tôi quay trở về giường nằm, nhưng lần này làm cách nào cũng không thể ngủ được. Một lát sau, đột nhiên thanh âm gọi tên tôi lại vang lên còn to hơn lần trước, đâm thẳng vào lỗ tai tôi giữa một tràng tạp âm ầm ĩ.
Tôi buột miệng hỏi, ai đó? Đồng thời tiện tay bật điện thoại lên soi. Vừa nhìn đã khiến tôi rợn cả tóc gáy, cuối cùng tôi đã biết được ngọn nguồn của âm thanh kia. Bên ngoài cửa sổ cũ kỹ xuất hiện một gương mặt mờ ảo, nó đang dán sát vào tấm kính để nhìn vào trong.
Lông tơ trên người tôi dựng hết cả lên, đây là trên xe lửa chứ không phải trong nhà, làm sao ở ngoài có thể có người nhòm vào trong được?
Tôi do dự không biết nên hét lên hay không, mẹ kiếp nếu hét lên thì coi như tôi vứt hết mặt mũi rồi!
Tôi không dám làm liều, đành trơ mắt chăm chú nhìn gương mặt kia, chỉ sợ nó sẽ nhào vào đây bất cứ lúc nào. Đó là một gương mặt rất mơ hồ, nửa người trên của tôi cứng đờ, cố duỗi chân đi khều Bạch Khai. Ban đầu y vẫn chưa tỉnh, đến khi tôi đẩy mạnh thêm chút nữa thì Bạch Khai mới hơi phản ứng lại. Đến lần thứ ba, rốt cuộc Bạch Khai chửi tục rồi ngồi dậy, y hoảng hốt thấy tư thế của tôi. Mẹ nó, Tiểu Khuyết anh điên à!
Hiển nhiên y không hề phát hiện mặt tôi đang đối diện với cái đầu ngoài cửa sổ. Tôi hất cằm chỉ cho y thấy, anh nhìn xem, khuôn mặt ngoài cửa sổ là thứ gì mà còn biết gọi cả tên tôi?
Bạch Khai đứng lên chửi, đm ngủ mớ à? Có cái mẹ gì đâu?
Tôi quay lại nhìn, trong lúc tôi và Bạch Khai nói chuyện với nhau thì thứ bí ẩn kia đã biến mất.
Tiểu Khuyết, anh chắc chắn mình đã nhìn thấy cái gì sao? Bạch Khai tỉnh táo lại, hỏi.
Tôi gật đầu xác nhận, có lẽ là một người, nhưng không rõ là ai.
Bạch Khai nói, vậy anh đã đáp lại tiếng gọi của nó chưa?
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra tôi đã phạm vào điều tối kỵ rồi. Chuyện này chẳng cần hiểu gì về huyền học cũng biết, ban đêm nhiều người tự dưng nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên mình, nghe bảo đó là ma quỷ đang tìm thế thân, chỉ cần bạn đáp lại thì đi đời ngay lập tức. Vừa nãy tôi chưa tỉnh hẳn, hơn nữa cũng không nghĩ đến điểm này, tính cả lần sau tôi có hỏi lại thì tổng cộng tôi đã lên tiếng hai lần!
Tôi nói, tôi đáp lại rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tôi ngồi xuống giường Bạch Khai.
Không sao đâu, cha đã đưa con tới đây thì chắc chắn sẽ đưa con toàn mạng trở về, đảm bảo không thiếu một lạng thịt nào! Anh nằm ngủ tiếp đi, tôi sẽ gác đêm, quỷ không đáng sợ, đáng sợ là bị quỷ dọa mất ngủ!
Tôi nghe theo Bạch Khai nằm xuống giường, nhưng trong lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, muốn thả lỏng cơ thể đã khó chứ đừng nói đến ngủ.
Dường như Bạch Khai không định ngủ thật, y châm một điếu thuốc rồi đi tới bên giường tôi, bỗng nhiên nói, đừng nhúc nhích, kiên nhẫn một chút, tôi đang giúp anh đó.
Ngay lập tức tôi cảm giác được Bạch Khai thả một thứ gì đó còn sống lên cổ tôi, nó men theo cổ rồi bò lên mặt. Bấy giờ tôi mới nhận ra đây là con sâu béo của Bạch Khai, tôi vốn rất ghét nó, vậy nhưng hiện tại chỉ có thể bất đắc dĩ để mặc cho nó bò tới bò lui trên người mình, khỏi nghĩ cũng biết cảm giác này ghê tởm thế nào.
Con sâu nọ có vẻ khá thích tôi, bò trên mặt tôi cả buổi, cuối cùng quyết định dừng chân trên trán. Cơ thể nó lành lạnh khiến đầu óc tôi đau buốt.
Anh đừng cử động, ngủ tiếp đi. Tôi đi ra ngoài một lát, có chuyện gì thì con sâu sẽ bảo vệ anh. Bạch Khai nói.
Tôi miễn cưỡng ừ một tiếng, sau đó Bạch Khai ra ngoài hành lang, nghiêm túc nói với ba người kia, mấy người đừng đánh bài nữa, tôi có việc cho mấy người đây. Ngoài hành lang chợt vang lên tiếng bước chân lộn xộn, có lẽ ba người kia đã rời đi cùng Bạch Khai.
Tôi lại càng thấy bất an hơn, ba người họ là phòng tuyến cuối cùng của tôi mà. Nếu bây giờ có người đánh lén tôi thì coi như xong đời luôn. Nghĩ vậy, tôi cảm giác hình như con sâu hơi nhúc nhích, tôi chưa kịp phản ứng lại thì nó đã phát ra tiếng kêu điếc tai!
Tôi không ngờ con sâu chết tiệt này sẽ kêu to như vậy, vội giật mình mở mắt ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi suýt thì sợ đến nỗi ngất xỉu. Tôi mơ màng nhìn thấy một bàn tay đang từ từ duỗi xuống từ giường phía trên, lúc này bàn tay nọ đã sắp đụng vào chóp mũi tôi. Giường trên chỉ toàn là hành lý, mẹ nó làm sao có người được!
Tôi vội vàng rúc vào sâu bên trong giường, chưa kịp mở miệng thì con sâu nọ đã nhào tới chỗ bàn tay lạ khiến nó nhanh chóng rụt về chỗ cũ. Con sâu vồ hụt, ngã xuống sàn nhà nhưng lại vô cùng mau lẹ bò lên giường trên. Tôi không dám động đậy, chỉ biết im lặng nghe con sâu kia không ngừng kêu to. Một lát sau nó im bặt, tôi muốn nhổm dậy để tìm cách chạy ra ngoài, nhưng chưa kịp hành động thì cửa đã bị mở ra.
Tôi bảo anh giả chết mà? Không cần phải diễn đến cảnh xác chết vùng dậy đâu! Đây đúng là giọng của Bạch Khai rồi.
Tôi quay đầu lại, theo sau Bạch Khai bước vào là ba người đang áp giải lão già nọ. Bạch Khai nói, định bày trò với sếp Giang của chúng tôi à, nhổ ra đi. Sau đó y vỗ mạnh vào lưng của lão làm ông ta nôn ra thứ gì đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.