Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 6: Tần Nhất Hằng




Nước Âm Hà? Âm Hà thật sự ở gần đây sao? Tôi tò mò sờ soạng khắp bức tường một lần nữa, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, bỗng dưng tôi thấy lớp băng lạnh lẽo đến thấu xương.
Vạn Cẩm Vinh hô to, mọi người chia ra tìm cửa nhà đi, chúng ta phải vào trong!
Tôi nghe thấy Châu Gia ở bên kia tòa nhà đáp lại một tiếng rồi gọi, sếp Bạch! Anh đến xem thử đây là con côn trùng gì?
Bạch Khai đi qua, mặt tường bên này chỉ còn lại tôi và Vạn Cẩm Vinh. Vạn Cẩm Vinh vuốt ve bức tường rồi nói với tôi, hình như trong nhà có thứ gì đó đang động đậy.
Cái gì? Tôi tò mò dán mặt vào tường, mặc dù tường làm từ băng nhưng gần như chẳng có tính trong suốt. Tôi trợn to mắt, chỉ có thể mơ hồ thấy được vài vệt tím đọng lại.
Chỗ nào cơ? Tôi vừa định quay lại hỏi, chợt cảm thấy sau gáy mình bị người ta đánh vào. Tôi thậm chí còn chưa kịp thốt lên đã lập tức hôn mê bất tỉnh.
Không biết trôi qua bao lâu, tôi mới mơ màng hồi phục lại một ít tri giác. Ban đầu là cảm giác trời đất quay cuồng, cả cơ thể phiêu diêu nhẹ bẫng làm tôi buồn nôn vô cùng. Tôi biết đây là do não bị chấn động, vì vậy tôi cố gắng điều tiết hô hấp của mình, chỉ sợ mình mà ói thật thì sẽ chết sặc. Kiên trì chịu đựng một hồi lâu, rốt cuộc tôi cũng dần cử động lại được, đầu đau như búa bổ nhưng may mà không chảy máu. Hai mắt tôi mờ mịt như bị một màn sương che khuất, mãi sau mới thấy rõ tình hình chung quanh.
Khiến tôi bất ngờ là tôi không nằm trong đống tuyết dày cạnh bức tường bên ngoài tòa nhà, phía dưới tôi lại là mặt đất rắn chắc, khắp tầm mắt tôi đều là màu tím nhàn nhạt của lớp băng. Tôi gắng sức gọi Bạch Khai, nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng điếc tai.
Hóa ra tôi đang ở bên trong tòa nhà băng!
Ai đã đưa tôi vào đây? Mặc dù nơi này được làm từ băng nhưng bên trong không hề có cảm giác rét lạnh, ngược lại còn khá an toàn. Lẽ nào ban nãy ở bên ngoài có đánh nhau nên tôi được đưa vào đây tị nạn? Người làm như vậy chỉ có thể là Bạch Khai.
Tôi đứng dậy giẫm chân xem xét, mặt đất không trơn trượt như tôi tưởng. Ngôi nhà này thoạt nhìn hết sức rộng lớn, nguyên nhân chủ yếu là vì trong đây không tồn tại bất cứ một vách tường nào cản trở tầm mắt. Bấy giờ sắc trời đã tối hẳn, chúng tôi đang ở trong núi sâu, tầm nhìn rất kém nên tôi cũng chẳng thể xác nhận được trong nhà còn ai khác không.
Tôi men theo bức tường để đi một vòng quanh tòa nhà, sau đó phát hiện ra hai vấn đề. Thứ nhất, trong nhà chỉ có một mình tôi, cho dù tôi kêu khản cả giọng thì vẫn chẳng có tiếng trả lời. Thứ hai, sau khi đi một vòng, tôi không hề tìm được bất kỳ một cánh cửa nào cả. Chuyện này quá kỳ quái, vậy thì tôi vào đây bằng cách nào?
Điện thoại của tôi để trong ba lô leo núi, tôi sờ vào túi áo khoác, lôi ra được một chiếc bật lửa. Tôi châm lửa lên tìm kiếm thêm lần nữa, nếu trong nhà này thật sự có người khác, chỉ sợ người ta cũng đã bị hôn mê bất tỉnh rồi. Nhưng sau khi tìm đi tìm lại trong căn nhà trống trải hoang vắng mấy lần, tôi vô vọng phát hiện ra thật sự không có một ai cả.
Thậm chí tôi càng lạnh gáy hơn khi nhận ra tất cả những nơi mà tầm mắt tôi có thể nhìn tới, tôi không hề tìm thấy bất cứ cái lỗ nào để miễn cưỡng đưa người vào trong này, chứ đừng nói là cánh cửa!
Mẹ kiếp, rốt cuộc tôi đã ngất đi bao lâu? Hay là căn nhà này đã bị người ta lấp kín? Nếu thật sự như vậy, dưới tình huống không có công cụ gì trong tay, tôi chẳng có hy vọng nào để mò ra ngoài cả. Tôi sẽ bị chết đói ở đây mất!
Ý chí sinh tồn làm tôi vắt hết óc để nghĩ ra cách thoát khỏi đây, tôi bình tĩnh tự châm cho mình một điếu thuốc, không dám làm chuyện mù quáng dễ dàng tiêu hao thể lực. Thậm chí tôi đã nghĩ đến việc dùng độ ấm của nước tiểu để hòa tan lớp tường băng, nhưng tôi nhận ra mình không thể uống nổi một giọt nước nào dù xung quanh toàn là nước đóng băng, cuối cùng tôi đành phải từ bỏ ý tưởng này.
Tôi tựa người vào tường, không gian yên lặng đến đáng sợ, bên ngoài không có bất kỳ một động tĩnh nào. Tôi nghĩ có lẽ chuyến này sẽ đặt dấu chấm hết cho số mệnh đời tôi. Nơi này không chỉ đơn thuần là một tòa nhà, mà còn là phần mộ của Giang Thước tôi đây nữa!
Mải nghĩ, tôi bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên từ trong bóng tối. Giang Thước?
Lòng tôi lập tức cháy lên hy vọng, chỉ hận không thể chạy ngay đến chỗ giọng nói ấy. Tần Nhất Hằng! Tần Nhất Hằng?!
Tôi bật lửa, lảo đảo bò đến nơi phát ra âm thanh, quả nhiên Tần Nhất Hằng cũng đang tựa người vào vách tường. Dường như trông hắn còn suy yếu hơn cả tôi, gương mặt trắng bệch và tái nhợt.
Tần Nhất Hằng mặc một bộ đồ dày nặng giống tôi, trên đầu mang chiếc mũ da đọng đầy những tuyết. Tôi bắt lấy vai hắn, thân thể hắn hơi run lên làm tuyết rơi hết xuống đất. Bấy giờ tôi mới phát hiện chiếc mũ kia rất quen mắt, đó chính là chiếc mũ được làm ra trong nhà xưởng ở Đông Bắc, là chiếc mũ có dính dáng đến rất nhiều người trong sự kiện Âm Hà.
Tôi hỏi hắn, cậu vào bằng cách nào? Mẹ nó, rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy? Trước tiên cậu phải nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện, cho dù tôi chết ở đây thì cậu cũng phải để tôi chết cho rõ ràng!
Tần Nhất Hằng đáp, tôi đến đưa anh ra ngoài, chúng ta sắp ra rồi!
Con mẹ nó, nếu cậu nhất định không chịu nói, ông đây có chết cũng không đi ra. Tôi đấm nhẹ vào ngực Tần Nhất Hằng một cái, cậu nói xem ai đã xây nên tòa nhà này?
Tần Nhất Hằng thản nhiên nhìn tôi, cười khổ, cho dù anh biết tất cả thì có thể thay đổi được gì sao? Giang Thước, anh hãy nhớ kỹ, dù thế nào thì sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Tôi lắc đầu, cậu dẫn tôi đến bước đường này, bây giờ lại muốn giảng đạo lý cho tôi, chẳng lẽ đếch thể nói được gì khác ư? Không phải cậu muốn tới Âm Hà, muốn dùng gạch để nhấn chìm tủ quần áo xuống sao? Cậu đi đi! Ông đây sẽ đi theo cậu!
Tôi phải làm những gì tôi nên làm, anh hãy đối xử tốt với bản thân mình. Tần Nhất Hằng chỉ ra phía sau tôi, kiên trì thêm chút nữa, Bạch Khai đang cứu anh.
Tôi quay lại nhìn, bên ngoài bức tường bập bùng ánh lửa. Lửa cháy rất lớn, thông qua lớp băng dày như vậy cũng có thể thấy rõ, kèm theo đó là tiếng động leng keng không ngừng, hình như có người đang cố đục tường.
Tôi nắm chặt lấy áo Tần Nhất Hằng theo bản năng, mẹ nó, lần này đừng hòng lừa được ông, phe bố mày đông người, lát nữa cậu chạy đằng trời.
Tần Nhất Hằng vươn tay ra hỏi, có thuốc lá không? Lâu rồi chưa được hút thuốc của anh.
Tôi châm thuốc cho Tần Nhất Hằng, sau đó cũng ngồi dựa vào tường chờ đợi. Có vẻ bên ngoài đục băng rất suôn sẻ, tôi cảm giác lớp băng càng ngày càng mỏng đi, thi thoảng còn nghe thấy những tiếng động ồm ồm đứt quãng truyền đến, nhưng vẫn không thể nghe rõ họ nói gì.
Tôi đỡ Tần Nhất Hằng dậy rồi cùng bước đến, gân cổ lên hô to, Bạch Khai! Nhanh lên! Tần Nhất Hằng ở trong này!
Bên ngoài dường như vẫn thờ ơ, nhịp độ không nhanh không chậm như cũ, nhưng tôi đã mơ hồ phân biệt được bóng dáng mông lung của Bạch Khai. Giờ chỉ còn vấn đề thời gian, tôi cũng đành kiên nhẫn ngồi chờ.
Lát sau, trên lớp băng đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Tiếng hò hét của Bạch Khai vang lên đầu tiên, tường bị xuyên thủng rồi! Tè đi, dùng nước tiểu cho nhanh.
Sếp Bạch đừng vội, để chúng tôi khoét to cái lỗ ra. Đây là giọng của Châu Gia.
Cái lỗ vẫn còn rất nhỏ, tôi nhìn ra ngoài thông qua đó, lập tức bắt gặp chiếc áo khoác quân đội quen thuộc. Chủ nhân của chiếc áo khoác ngồi xổm xuống cầm cây đuốc rọi vào trong xem xét, đúng là Bạch Khai rồi!
Tôi giục, nhanh lên! Bên trong có hai thằng đực rựa thôi, đẹp đẽ gì đâu mà nhìn!
Hình như Bạch Khai cũng đã nghe thấy giọng tôi, đứng dậy nói, Tiểu Khuyết, anh đừng nhìn mãi thế, mẹ nó hỗ trợ một tay coi!
Tôi đập một cái lên bức tường, tổ cha anh bảo tôi phải giúp kiểu gì hả? Dùng tay đào à?
Nhưng bên ngoài lại có một thanh âm đáp lại, tôi vẫn đang thêm củi lửa vào đây!
Tôi ngẩn người, qua một hồi lâu vẫn không dám thốt ra câu nào. Giọng nói kia quá sức quen thuộc với tôi, thậm chí còn chẳng thể dùng từ "quen thuộc" để hình dung, bởi vì đó chính là giọng nói của tôi.
Tôi thay đổi góc nhìn, muốn xem xem người nói chuyện là ai, nhưng miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể thấy bên cạnh đống lửa có một người đang đứng, mặc áo khoác quân đội kiểu dáng y hệt, đang luôn tay ném củi vào trong đống lửa.
Tôi hét lên, Bạch Khai! Mẹ kiếp anh mở to mắt ra mà nhìn! Bên trong này mới là cha ruột của con nè!
Nhưng Tần Nhất Hằng cạnh tôi bỗng lên tiếng, đừng gào nữa, bọn họ không nghe thấy đâu. Bây giờ anh không phải người, lát nữa làm theo lời tôi nói.
Tôi quay lại nhìn Tần Nhất Hằng, nhất thời không thể hiểu được ý hắn. Đúng lúc ấy bức tường cũng bị mẻ ra một mảng lớn, tôi lại nhìn ra bên ngoài, thấy được bản thân mình ngồi xổm xuống thò nửa người vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.