Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 1: Câu đố




Tôi giật bắn người, vội vàng dụi mắt nhìn lần nữa, giờ lại không còn thấy gì lạ.
Tôi thầm nhủ, chẳng lẽ tôi không ổn rồi, sao giống triệu chứng trúng gió thế này? Cơ thể vô thức rụt vào trong ghế tựa.
Những người khác không ai chú ý đến tôi. Tần Nhất Hằng ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, dẫu cho ngoài đó cũng chỉ là phố xá bình thường mà thôi.
Bạch Khai lại rất thản nhiên, y dùng chiếc mũ chụp lên mặt ngủ ngon lành. Tôi không biết lần này phải đi xa cỡ nào, xem giờ xong cũng quyết định chợp mắt. Bất kể lần này thứ gì đang chờ tôi, tôi cũng phải dưỡng sức trước mới được.
Xe cứ hết đi lại dừng, cuối cùng hướng về vùng cao nguyên phụ cận Thành Đô.
Tôi không hiểu biết gì về khu vực này, đến khi nhìn ra ngoài cửa sổ có thể trông thấy những người có vẻ là dân tộc Tạng, tôi mới biết đại khái vị trí của bọn tôi.
Độ cao so với mực nước biển ngày một tăng dần, tôi bắt đầu hơi khó chịu. Lúc nào cũng thấy buồn ngủ, luôn mơ mơ màng màng. Để bớt đau đầu, tôi đành ngủ suốt thời gian xe chạy.
Đôi khi mở mắt nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ mây và những mảng rừng lớn thì không thấy được gì khác.
Bọn tôi đi tầm một ngày một đêm, trong lúc đi rất ít dừng lại, dù là khi ăn cơm cũng chỉ vội vàng qua loa mà thôi. Có thể là do say độ cao, ai cũng không muốn ăn gì cả.
Từ sáng ngày hôm sau, cơn đau đầu của tôi đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Lúc nào cũng thấy buồn nôn. Hai bên huyệt thái dương cảm giác như muốn nổ tung vậy.
Tôi biết hiện tượng này khả năng cao là do thiếu oxi, có điều trong xe cũng không có bình dưỡng khí. Vậy nên xe cứ đi một đoạn lại phải dừng ít lâu cho tôi nôn mới miễn cưỡng lên đường tiếp.
Nhưng như thế cũng không giải quyết được chứng say độ cao của tôi, quá trưa hôm đó tôi đã cảm thấy cả người vô lực, còn có triệu chứng hôn mê nhẹ. Xe đành phải dừng hẳn, cho một xe khác đi bệnh viện lân cận mua bình dưỡng khí.
Lúc này vị trí của bọn tôi đã xa xôi hẻo lánh vô cùng, xung quanh không hề có dân cư. Tôi cũng không rõ mất bao lâu mới mua được bình dưỡng khí, thậm chí tôi còn chẳng đủ sức nghĩ về chuyện đó nữa rồi.
Bạch Khai và Tần Nhất Hằng luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi, tôi có thể loáng thoáng nghe được tiếng họ trò chuyện với tôi. Nhưng cụ thể là nói gì thì tôi không nghe được mấy.
Trong lúc đó hẳn là Bạch Khai có ý muốn hô hấp nhân tạo cho tôi, tôi có cảm giác mặt mình bị y bóp phát đau, nhưng lại không thể nói với y làm vậy chẳng có tác dụng gì.
Dưới tình trạng như thế người ta chẳng còn khái niệm gì về thời gian nữa. Đến lúc tôi được thở bình dưỡng khí không biết đã là bao nhiêu tiếng đồng hồ sau.
Nhưng chỉ thở oxi thì không thể giải quyết vấn đề. Tôi chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn chút, những triệu chứng khác thì không hề cải thiện.
Chuyện này khiến tôi hơi sợ hãi, không rõ cảm giác cả người nhẹ bẫng này là nhờ thở oxi làm giảm cơn say độ cao hay là tôi sắp về chầu trời nữa.
Sau đó tôi cảm thấy xe đã lại tiếp tục lăn bánh. Tần Nhất Hằng vẫn luôn dùng ngón cái day mạnh lên trán tôi, vậy mà dần dà đầu thật sự không còn đau nữa, các giác quan cũng dần rõ ràng trở lại. Lúc này tôi mới cảm nhận được vật mà Tần Nhất Hằng dùng để day trán tôi không phải ngón cái, mà là cái chìa khóa do Vạn Cẩm Vinh mang đến.
Tôi có thể ngửi thấy mùi mốc nồng nặc trên chìa khóa, làm dạ dày cuộn lên, không kìm được nôn ra vài ngụm dịch dạ dày. Ngay sau đó tôi thấy như sống lại. Tôi lập tức ngồi dậy, liền nghe Bạch Khai chửi hai tiếng "đậu má" rồi mở cửa sổ thò đầu ra ngoài nôn thốc nôn tháo một hồi, mới xoay người lại nói, mẹ nó Tiểu Khuyết anh không thể báo trước một tiếng à!
Tôi xua xua tay, nói tôi cũng có ngờ được đâu, thật sự nhịn không nổi mà.
Đưa mắt nhìn, chợt nhận thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ có vẻ rất kỳ quái, dường như bọn tôi đang đi trong khe hở giữa hai quả núi lớn vậy. Vách đá hai bên chỉ cách thân xe tầm hai mươi, ba mươi centimet. Xe liên tục cán phải đá dăm trên mặt đất, cực kỳ xóc nảy.
Địa hình này thường được gọi là "nhất tuyến thiên" (*). Vì sự vận động địa chất, hoặc là vì lý do nào đó không rõ, làm cho một quả núi hoàn chỉnh bị xẻ ra thành một cái khe. Trong nhiều lòng núi đều có cảnh quan nhất tuyến thiên giống như vậy, chỉ là trước nay tôi chưa từng được thấy nhất tuyến thiên vừa dài vừa sâu thẳm thế này, làm cho trong lòng có hơi sợ hãi.
(*) Chính là hẻm núi. Tên gọi "nhất tuyến thiên" nghĩa là "một đường trời", vì khi đi bên dưới, ngước lên thấy bầu trời mảnh như một đường dây vậy. Mình để nguyên chữ này do ở phần Quỷ sự lục có nhắc đến nữa, không rõ có liên hệ gì hay không.
Cái nhất tuyến thiên này cũng rất lạ lùng, không hề có gió. Hơn nữa, bốn bề cực kỳ tĩnh lặng. Tiếng động cơ xe không ngừng vang vọng trong khe núi nhỏ hẹp, nghe giống như có vô số xe đang chạy qua cùng lúc vậy.
Tài xế đang chở bọn tôi rất lành nghề, xe luôn chạy rất nhanh. Tôi muốn xem kỹ chi tiết hai bên vách đá nhưng không thể trông rõ. Chỉ đành ngồi giữ chặt tay vịn, bởi vì tôi biết, loại hẻm núi này thường xuyên có đá rơi từ trên xuống. Nếu như là một khối to đùng nện cho bọn tôi thăng liền thì thôi đành vậy, nhưng nếu là một khối vừa vừa đập lật xe thì ít ra tôi còn có chuẩn bị trước.
Có lẽ Bạch Khai với Tần Nhất Hằng cũng cảm thấy nơi này nguy hiểm, mặt ai cũng nghiêm trọng. Ba người cứ như phạm nhân chờ ra pháp trường, không nói câu nào.
Xe cứ vậy chạy mãi trong nhất tuyến thiên, càng ngày càng xa, theo đó vách đá cũng dần thu hẹp lại. Ban đầu khoảng cách còn được cỡ 20-30 centimet, giờ chỉ còn khoảng mười mấy centimet. Thân xe chỉ cần hơi nghiêng ngả một chút là sẽ cọ lên vách đá. Kính chiếu hậu đã xếp vào, tôi chỉ có thể quay đầu mới nhìn được phía sau. Thấy đoạn đường đã qua tối đen như mực, lòng tôi thầm nghĩ nếu như gặp phải chuyện gì bất trắc ở chỗ này chỉ sợ chẳng ai tìm được xác.
Tôi châm điếu thuốc, lúc này cũng chỉ có hút thuốc mới giúp tôi bình tĩnh lại được. Ngoài ra tôi cũng thử suy đoán xem ở bên kia nhất tuyến thiên sẽ có thứ gì đang chờ đây.
Hút được nửa điếu thuốc, phía trước bỗng dưng có một cơn gió mạnh thổi tới, khiến bùa và túi gấm trong xe lay động không ngớt. Tôi nghĩ hẳn bọn tôi đã đến gần lối ra rồi. Quả nhiên, xe chạy không bao lâu thì con đường phía trước ngày càng sáng sủa, đã lờ mờ có thể trông thấy điểm cuối của nhất tuyến thiên. Tài xế đạp mạnh chân ga, theo đó trước mắt cũng lóa lên ánh sáng, khung cảnh trở nên sáng sủa hẳn.
Bên ngoài là một thung lũng!
Vạn Cẩm Vinh đưa tay ra hiệu, xe chầm chậm dừng lại. Cả nhóm vừa xuống xe thì liền sững sờ, bởi vì trong thung lũng trước mắt bọn tôi có một cụm kiến trúc rất lớn. Kiến trúc ấy hẳn là không phải hiện đại nhưng cũng khó phân rõ là thời kỳ nào, chỉ thấy từng mảng mái xám đậm trùng điệp đan xen giữa thung lũng trông rất tinh tế. Tường bao còn cao hơn những tòa nhà bên trong một khúc, chỉ có một ít đại thụ chót vót mới có thể vươn cành vào bên trong thành.
Mẹ ơi, đây là cổ thành à? Còn có công sự phòng thủ nữa! Tôi vươn tay nhưng cũng không biết nên chỉ về hướng nào.
Đi xem thì biết. Cậu ở lại đây. Vạn Cẩm Vinh nói với tài xế một câu, lại quay đầu đưa tay ra hiệu. Những người ngồi trong chiếc xe phía sau nhanh chóng leo xuống, vội vàng khiêng mấy cái rương lớn trong xe ra đặt lên mặt đất, rồi lại quay trở lên xe.
Các anh hãy chọn một ít đồ có thể sẽ cần dùng đến. Đại khái là thứ gì có thể nghĩ ra tôi đều mang đến đây rồi. Vạn Cẩm Vinh làm tư thế "mời", nói, chuyến này đi không biết bao ngày mới về được, cố gắng mang nhiều một chút.
Tôi đi qua mở rương, phát hiện trong rương là những món đồ trong phương thuật với đủ loại kiểu dáng, có thứ tôi còn chẳng biết nên gọi tên thế nào.
Mấy thứ này tất nhiên tôi chẳng dùng được, suy nghĩ một lát chỉ cầm lấy một cái thẻ gỗ đào để phòng thân.
Tần Nhất Hằng và Bạch Khai chọn rất kỹ, lấy theo không ít đồ. Mỗi người chất đầy một balo leo núi. Bạch Khai còn giắt vài bịch máu gà vào lưng quần trông như đeo một dây lựu đạn.
Aiz, Tiểu Khuyết tuổi nhỏ làm việc nhỏ là được rồi! Bạch Khai dẫn đầu hướng về phía trước, bọn tôi đi dọc theo vòng ngoài thung lũng, tiến vào một con đường đất chật hẹp vô cùng.
Con đường này hẳn do người đi mãi mà thành, gập ghềnh rất khó đặt chân. Bạch Khai mang đồ nặng, khó tránh đi đứng lảo đảo. Đi được một đoạn, y lại dừng chân ngó nghiêng như tìm đồ đánh rơi.
Những người đi sau đều thấy lạ, cũng quay đầu nhìn nhưng không phát hiện gì cả.
Anh nhìn gì thế hả? Tôi đi gần Bạch Khai nhất, bèn vỗ vai y hỏi.
Tiểu Khuyết, con đường này sao thấy sai sai. Anh nhìn cây cỏ hai bên xem. Bạch Khai chỉ dưới chân, nói, con đường mòn này là do người giẫm ra đúng không? Nhưng anh nhìn đi, chỗ này, còn cả chỗ này nữa. Ban nãy tôi có để ý, đoạn đường phía sau chúng ta cũng là như vậy.
Tôi cúi nhìn, hai bên đường mòn này là loại cây bụi thấp. Tôi cũng không rõ là cây gì nhưng thấp hơn nhiều so với loại bụi cây dùng để phủ xanh đô thị. Nếu muốn mở đường thì thậm chí chẳng cần dùng đến dao phát rừng, chỉ cần đi qua vài lần, dùng chân giẫm thôi cũng được. Nhưng kỳ lạ là tôi lại thấy những bụi cây ven đường đó bị tổn hại một cách quái đản.
Sở dĩ tôi miêu tả như thế là vì những bụi cây đó đều không giống bị giẫm lên hoặc bị phát bằng dao, mà trông như bị người ta túm lấy giật mạnh, làm cho nghiêng ngả.
Có thể có thú hoang đi qua con đường này không? Tôi hỏi, nếu như là thú hoang thì khi đi đường sẽ không bình ổn như con người, nói không chừng là chúng phá hoa phá cỏ giải sầu đấy.
Không đúng, Bạch Khai nhanh chân đi về phía trước vài bước. Tiểu Khuyết, ở đây có tiền giấy. Bạch Khai nhặt tiền giấy trên đất lên, thổi cát bụi bám trên đó. Không lâu sau, y lại cúi người, nhặt thêm một tờ.
Mẹ kiếp, còn không phải cùng một loại tiền giấy. Con đường này chắc chắn có không ít người từng đi qua. Hơn nữa... Bạch Khai đột nhiên quay đầu nói với Tần Nhất Hằng: Tần Nhất Hằng! Con đường này không dành cho người sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.