Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 11: Cáo biệt




Tôi chưa từng luyện bộ môn nhảy cầu, trong tình thế cấp bách cũng không nắm được tư thế tiếp nước đúng đắn. Lưng tôi đập mạnh xuống mặt nước, lực va chạm lớn đến mức khiến tôi suýt ngất đi.
Thứ nước hôi thối này lạnh đến thấu xương, thôi vậy cũng tốt, có thể tạm thời làm tê liệt cảm giác, để tôi không cảm thấy đau đớn nhiều.
Tôi không kìm được kêu lên một tiếng, lập tức có mấy ngụm nước thối tràn vào miệng. Lúc ấy tôi lợm họng đến mức suýt thì nôn ra, chỉ có thể dùng ý chí cố nhịn lại, vì tôi biết trong tình huống này chỉ cần hơi bất cẩn thôi là sẽ đuối nước ngay. Đến lúc đó đừng nói đến chuyện cứu được bọn họ, mà tôi thậm chí sẽ trở thành gánh nặng.
Tôi bơi cũng không tốt lắm, tất nhiên không dám dây dưa, cũng không màng quan sát tình huống. Vừa mơ hồ nhìn thấy vị trí của Bạch Khai và Tần Nhất Hằng, tôi liền liều mạng bơi qua.
Tôi miễn cưỡng níu được trang phục của Tần Nhất Hằng, muốn đỡ hắn phần nào. Không ngờ toàn thân hắn dường như không còn chút sức lực, giống như khúc gỗ trôi nổi trong nước vậy, không hề có phản ứng gì.
Nước mắt tôi ứa ra đến nơi rồi, vội bơi đến trước mặt họ xem xét.
Trái tim tôi thắt lại, Tần Nhất Hằng và Bạch Khai đều đã không còn ý thức nữa.
Bạch Khai vẫn luôn được tay Tần Nhất Hằng đỡ lấy nên mặt vẫn mấp mé cao hơn mực nước, nhưng nước chảy quá xiết nên mặt nước rất dập dềnh. Gương mặt y chìm nổi giữa làn nước, không rõ sống chết.
Tôi lay Bạch Khai, y không hề phản ứng lại.
Tôi đẩy mạnh họ một cái, cũng chỉ thấy tay Tần Nhất Hằng chìm dần vào trong nước.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp phải tình huống như thế này. Dù rằng rất lâu về trước tôi đã từng tưởng tượng đến trường hợp tệ nhất.
Nhưng ngay cả trong những trường hợp tệ nhất ấy, cũng không có kết cục này.
Tôi không thể chấp nhận việc mất đi người bạn tốt nhất, huống gì như bây giờ, cùng lúc mất đi tận hai người.
Tôi "a" lên một tiếng, nước mắt trào ra không khống chế được.
Nhưng giàn giụa trên mặt phần nhiều vẫn là thứ nước hôi thối đang bủa vây.
Tôi níu lấy vai của cả hai người, định dùng tư thế bơi ngửa để kéo họ ra ngoài. Nhưng dẫu đang ở trong nước, có sức nổi trợ lực, thì để kéo được hai người một lượt thật quá khó khăn.
Tôi tát mỗi người một cái, hi vọng sẽ có người mở mắt ra mắng tôi. Nhưng đáp lại tôi chỉ có dòng nước mãnh liệt đang tuôn trào, khiến người ta lạnh buốt run rẩy.
Tôi biết mình không thể chần chừ thêm nữa.
Nếu như may mắn, cho dù tôi chỉ có thể kéo lần lượt từng người thì vẫn kịp thời cứu họ ra ngoài. Nhưng bây giờ tôi chỉ chống đỡ được bằng ý chí, còn thể lực đã đến cực hạn.
Tôi không biết liệu cơ may có đến với mình không, thật ra tôi không hề cảm thấy mình là người may mắn.
Thật sự phải chọn cứu người này bỏ người kia sao?
Tôi chợt nhớ đến, không lâu trước đây, ở Mạc Hà, Bạch Khai từng hỏi tôi một câu không hiểu ra sao.
Nếu như giữa y và Tần Nhất Hằng có một người nhất định phải chìm xuống Âm Hà, tôi sẽ chọn ai.
Mẹ kiếp, con mẹ nó chứ, anh mở mắt ra mà nhìn xem! Ông đây chọn kiểu quái gì được!!!??
Tôi lau mặt. Dưới tình huống thế này không thể không kiểm soát cảm xúc. Tôi hít sâu một hơi, cố làm bản thân tỉnh táo lại. Bây giờ mùi vị của nước thối chẳng làm người ta buồn nôn nữa, mà ngược lại còn giúp tôi thanh tỉnh hơn.
Hai người họ vẫn còn thở, ít nhất vẫn còn sống.
Tôi xem xét thương tích của Bạch Khai, tuy áo y đã trong suốt vì ướt rồi nhưng đang chìm trong nước nên tôi không cách nào nhận biết vị trí cụ thể của vết thương. Tôi chỉ có thể sờ soạng lung tung, dường như không có vật sắc nhọn nào đang đâm vào người y. Nhưng tôi không thể biết vết thương có còn chảy máu hay không.
Tần Nhất Hằng ở bên cạnh ổn hơn một chút, không thấy có vết thương ngoài rõ ràng. Mới vừa nãy, Tần Nhất Hằng còn đang cố gắng giúp Bạch Khai, nếu như vậy thì tình trạng của hắn hẳn phải tốt hơn Bạch Khai vài phần. Nếu nói một cách lạc quan, thì chỉ là do thể lực hắn không chịu nổi nữa, hoặc là vì nguyên nhân nào đó khác nên mới ngất đi mà thôi. Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, thầm nói trong lòng, mẹ kiếp, nhất định phải cứu được cả hai người.
Thế là tôi hít sâu, liều mạng đẩy hai người họ về một góc nhà.
Lúc này nước đã sâu thêm vài mét, những tủ quần áo mà ban nãy rất khó trèo lên giờ đã có thể chạm tay đến được. Tôi mở vài tủ quần áo ra, chọn lấy một cái tương đối cao mà trong thời gian ngắn sẽ không bị nước nhấn chìm. Tôi đặt Tần Nhất Hằng ngồi vào trong tủ quần áo trước.
Sau đó, tôi kéo Bạch Khai, bơi về hướng cửa ra.
Tôi dõi theo Tần Nhất Hằng ngồi rũ trong tủ quần áo, bóng dáng hắn ngày càng nhỏ đi.
Trong tâm tôi đã dùng hết sức lực để ngăn bản thân khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi không ngừng được.
Tôi tưởng mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy, biết bao lần đã lâm vào hiểm cảnh tử sinh, đáng lẽ ra phải không còn quan tâm chuyện sống chết nữa rồi.
Nhưng tôi không ngờ, đến hôm nay, khoan nói chuyện sống chết, tôi thậm chí còn không chịu nổi cảnh ly biệt này.
Tôi cố sức đạp nước, chỉ mong mình có thể di chuyển nhanh hơn một chút.
Kỳ thực thân thể tôi đã lạnh cóng đến mất cảm giác từ lâu, chỉ còn dựa vào bản năng mà thôi. Ấy là bản năng tìm đường sống, nhưng không phải tìm cho chính mình, mà là cho hai tên ngốc dẫu có chuyện gì cũng vẫn cứ cùng tôi xông về phía trước này!
Cứ bơi như thế, ý thức của tôi cũng bắt đầu mơ hồ dần.
Tôi cố giữ tỉnh táo để mi mắt không sụp xuống, nhưng vẫn cảm thấy thân thể đang từ từ mất khống chế.
Bơi mãi, rốt cuộc tôi cũng kiên trì được đến lối ra khỏi tòa nhà, vừa nhìn một cái, những cảm xúc thương tâm nãy giờ chợt tan thành khói mây, lòng tôi tràn ngập sự thoải mái. Tôi thậm chí không kìm được mà bật cười.
Mẹ nó chứ, chỉ lo sốt ruột cứu người, quên mất không nghĩ đến chuyện nước đã ngập cao đến vậy rồi.
Lối ra đã sớm chìm trong nước rồi, nhìn khắp trên mặt nước làm gì còn lối thoát nào nữa, chỉ có không biết bao nhiêu là tủ quần áo cùng những thi thể trắng ởn nổi lềnh bềnh.
Thôi vậy cũng tốt, mấy người chúng ta có thể chăm sóc cho nhau trên đường Hoàng Tuyền rồi.
Tôi thầm nhủ, nếu có ai thật sự nhớ thương tôi thì nhất định phải đốt cho tôi bộ bài Tây mới được.
Ít nhất ba bọn tôi còn có thể đấu địa chủ giải sầu.
Phải mà bây giờ có điếu thuốc thì tốt quá.
Dường như vì tôi đã mất hi vọng quá đột ngột mà cơ thể cũng hoàn toàn buông xuôi. Tất cả những mệt mỏi và đau đớn trước đó lập tức ập đến.
Hóa ra cái chết cũng không hơn gì trong tưởng tượng của tôi, thậm chí còn không đáng sợ bằng.
Trong một khoảnh khắc, thật giống như người ta hay truyền miệng, tâm trí tôi bắt đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, vụt qua như dòng điện nhấp nháy.
Bất ngờ thay, đa số hình ảnh đều là lúc tôi chưa vào nghề. Mà càng làm tôi thấy kỳ quái hơn ấy là hình như tôi không có ấn tượng về những hình ảnh đó, cũng giống như khi còn ở bên ngoài tòa nhà vậy. Cảm thấy như bản thân đang ở trên một ngọn núi, vừa giống một giấc mơ, lại tựa như ký ức. Có điều tôi đã không còn sức để phân biệt nữa rồi. Tôi chỉ có thể lờ mờ nhận ra lúc ấy mình đang tìm ai đó, chạy mãi trong sự bối rối.
Nhưng phần nhiều vẫn là cảm giác của hiện tại, trong tòa kiến trúc quỷ dị này, thân thể tôi chậm rãi chìm vào trong nước đen lạnh lẽo.
Đúng lúc ấy, cũng không biết có phải nhờ bản năng sống còn hay không, tôi bỗng giật mình, trong đầu chợt nhớ tới một chuyện!
Hình như tôi tuyệt vọng hơi sớm rồi, tôi hoàn toàn có thể lặn xuống nước và kéo Bạch Khai qua lối cửa ra! Dù cho bên ngoài cũng là biển nước mênh mông, nhưng chỉ cần không phải không gian kín thì nhất định sẽ có khả năng sống sót. Huống gì, cái giếng mà Vạn Cẩm Vinh đã nhảy xuống hẳn cũng có thể là một lối ra bí mật!
Nghĩ vậy, tôi vội vùng vẫy mấy cái, sặc vài ngụm nước, cuối cùng cũng trồi lên trên mặt nước.
Tôi vội tìm Bạch Khai, y còn nổi trên mặt nước, cách tôi không xa. Tôi túm y kéo lại gần. Ngẩng đầu xem Tần Nhất Hằng phía bên kia, tôi than thầm, không xong, nước đã dâng đến ngang ngực hắn!
Tôi hít sâu một hơi, thử lặn xuống thì phát hiện tầm nhìn trong nước rất kém, hầu như chẳng thấy được gì.
Đã vậy, tôi chỉ có thể tìm cửa bằng trí nhớ. Nhưng không thể có bất cứ sai lầm nào, vì dù là tôi hay Bạch Khai thì tình trạng cơ thể bây giờ đều không thể chịu đựng quá lâu. Huống gì hiện tại Bạch Khai còn đang hôn mê, không thể nào nín thở. Tôi không rõ con người chìm trong nước bao lâu thì mới chết đuối, nhưng giờ tôi chỉ có thể liều mạng thử một lần.
Chỉ còn cách đánh cược mà thôi!
Đầu tiên, tôi đỡ Bạch Khai tựa lên người mình, chọn lấy một tư thế có thể di chuyển khá nhẹ nhàng. Nhưng khổ nỗi là hiện tại Bạch Khai không có chút ý thức nào, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể xé áo của y, nhanh nhẹn làm thành một sợi dây, trói hai tay y vào eo tôi.
Tôi vỗ Bạch Khai trên lưng vài cái, mẹ kiếp, anh mà sống sót qua vụ này, về sau mỗi ngày tôi đều gọi anh là cha cũng được!
Sau đó tôi lại hít một hơi thật sâu, lặn xuống thêm lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.