*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thể lực của tôi đã sắp cạn kiệt, giờ lại đèo thêm một người trưởng thành. Tôi giãy giụa một hồi mới miễn cưỡng giữ được tư thế ổn định, sau đó bơi vào trong màn nước đen kịt bí ẩn.
Thật ra tôi đã lo sợ cực độ, nhưng vẫn luôn tự nhủ phải thả lỏng. Dưới nước không giống với trên cạn, khi lo lắng khiến tim đập nhanh hơn sẽ tiêu hao thêm nhiều dưỡng khí, mối nguy này tôi biết rất rõ.
Đây không phải lần đầu tôi đánh cược tính mạng, nhưng có một điều khác biệt ấy là hiện giờ sống chết của Bạch Khai cũng đang đặt trên người tôi.
Tôi không thể cho phép mình có bất kỳ sơ suất nào.
Khi dưới nước tôi không dám dừng lại, một là phải tính toán hơi thở này có đủ dùng hay không, hai là nếu dừng thì rất dễ chệch ra khỏi phương hướng tôi nhắm ban đầu. Vậy nên từ khi lặn vào trong nước tôi chỉ liều mạng bơi xuống dưới.
Tôi cảm thấy nhiệt độ nước càng ngày càng thấp. Tứ chi tôi cũng dần tê cóng. Mắt tôi rất đau, nhưng buộc phải mở to dù chẳng thể nhìn rõ thứ gì.
Tôi thấy mình đã bơi rất xa rồi nhưng vẫn chưa chạm đến mặt đất. Điều đó làm tôi hơi hoảng hốt, sợ rằng do mình bơi không giỏi nên vốn chưa hề lặn được xuống. Chuyện này ai biết bơi cũng hiểu, nổi được là một chuyện, lặn được lại là chuyện khác.
Tôi nín thở, cố hết sức để không hoảng lên.
Tôi nghĩ có thể là do Bạch Khai cũng không dán sát vào lưng tôi lắm nên khiến lực cản tăng lên. Thế là tôi dứt khoát dùng một tay ấn chặt y vào lưng mình rồi tiếp tục liều mạng mà đạp nước.
Trong những lúc nguy cấp như thế này, thời gian luôn có cảm giác bị kéo dài vô cùng tận.
Cũng may là dù tôi hút thuốc nhiều năm vậy rồi nhưng dung tích phổi vẫn còn đủ dùng.
Nghĩ vậy, tôi cảm thấy tốc độ chìm của mình thật sự nhanh lên, cuối cùng tôi cũng có được một chút niềm tin.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tôi nghĩ mình sắp chạm đến đáy tòa nhà thì lại cảm thấy dòng nước sau lưng mình có điểm kỳ lạ.
Ban đầu tôi cho rằng mình đụng phải sóng ngầm gì đó thôi, cũng không để ý lắm. Sau đó, tôi liền cảm giác được Bạch Khai trên lưng bắt đầu cựa quậy rất nhẹ.
Tôi không quay lại, thật sự thì trong tình huống này quay lại sẽ không nên cơm cháo gì cả, tôi đành cố sức đạp nước để tránh xa thứ sau lưng, không quan tâm nó là sóng ngầm hay thứ gì khác. Nhưng tôi không ngờ được là dẫu tôi có đạp nước kiểu gì thì cũng đều giống như bị thứ sau lưng hút vào.
Thế mà tôi lại phải giằng co với nó một hồi.
Nếu không phải đang ở trong nước thì chắc mồ hôi lạnh đã túa ra rồi. Trong tòa nhà này trừ mấy người sống là chúng tôi ra thì chỉ còn xác chết. Mà đám xác ấy đã sớm không còn tính uy hiếp nữa rồi.
Không lẽ trong nước còn có thứ gì khác? Nó chính là lý do phải xả nước vào trong thành?
Thứ ấy chỉ có thể hoạt động trong nước? Giờ nó đói rồi, chui ra tìm thức ăn?
Nghĩ vậy, tôi bỗng cảm thấy mình không nín thở được nữa, nhả mấy ngụm không khí ra, phổi như muốn nổ tung vậy. Đầu tôi cũng hơi váng vất, tay chân lập tức mất hết sức lực. Tôi biết đây là biểu hiện ngạt thở.
Trong lúc vội vàng cũng không kịp cân nhắc gì, tôi bèn mượn đại lực hút của thứ kia để xoay người, định bơi lên trên.
Đây cũng là cơ hội sống sót duy nhất của tôi, nếu như ngay cả tôi còn sắp ngạt thở đến nơi thì chắc chắn Bạch Khai càng thêm nguy.
Nhưng tôi vừa quay người thì lại xảy ra chuyện kỳ quái hơn. Lực hút kia thế mà lại biến mất rồi. Trong màn nước đen ngòm sau lưng tôi không thấy có thứ gì cả.
Khoảnh khắc ấy tôi không kịp nhìn kỹ, chỉ theo bản năng sống còn mà nhanh chóng bơi lên mặt nước. Không rõ là nhờ sức nổi hay do tôi bộc phát tiềm năng mà lần bơi lên này nhẹ nhàng hơn lúc lặn xuống rất nhiều.
Rất nhanh, tôi đã ngoi lên mặt nước, không quan tâm ngụm nước hôi thối trong miệng, vội vàng thở dốc mấy hơi.
Tôi nhìn vào trong nước, không hề thấy tung tích thứ kia đâu. Tôi biết vài loài săn mồi sẽ vờn con mồi một phen trước khi chén sạch. Tôi nhủ thầm, mẹ kiếp, nếu không phải hôm nay ông đây còn phải lo cứu người thì ông sẽ bất chấp tất cả để thiến mày luôn.
Sau khi hít thở cho đỡ nhọc, tôi liền lia mắt tìm Tần Nhất Hằng. May mà thời gian tôi lặn xuống không lâu lắm, đầu hắn vẫn còn trên mực nước.
Nhìn một chốc, tôi quyết định phải đưa hắn lên một tủ quần áo cao hơn, vậy thì lần lặn tiếp theo của tôi sẽ càng thong thả hơn.
Thế là tôi gỡ Bạch Khai trên lưng mình xuống, vừa chuẩn bị qua bên đó thì lại nghe Bạch Khai ho khan vài tiếng, yếu ớt mắng một câu gì đó.
Tôi nghe thấy mà nước mắt suýt thì trào ra. Bạch Khai tỉnh rồi!
Bạch Khai thật sự đã quá yếu, giọng y bị tiếng sóng nước lấn át hoàn toàn.
"Bạch Khai! Anh nói gì thế?"
"Mịe, anh làm tiên cá quẫy nước đấy à?" Bạch Khai ghé sát tai tôi, lặp lại lần nữa, Tiểu Khuyết, ông đây bị thương có nặng lắm không? Anh nhìn giùm tôi với, tờ-rym còn đó không?
Bạch Khai miễn cưỡng duỗi tay, thân thể y liền chìm vào trong nước. Tôi vội níu y lại, anh bị thương chỗ nào? Miệng vết thương ở đâu?
Đừng tìm nữa. Nghe nói tờ-rym nhân tạo của nước ngoài còn xịn hơn hàng thật. Kích thước còn... còn có thể tự chọn. Bạch Khai miễn cưỡng nở nụ cười, "cây hàng" của tôi cũng đủ to rồi, tôi có lòng chỉ điểm cho anh đi thay đấy.
Tôi nói, mẹ kiếp anh đừng có đùa dơ nữa! Chúng ta kẹt trong này rồi! Anh thấy nằm ườn ra dễ chịu lắm đúng không? Là nhờ tôi đây đạp nước nâng anh đấy! Không bị làm sao thì mau đi với tôi, sang chỗ tủ quần áo tránh một lát đi!
Tôi chỉ về hướng Tần Nhất Hằng nói, bên kia, anh bơi qua đó nổi không?
Bạch Khai nhổ một ngụm nước bọt, bơi nổi không ấy hả? Chấp anh mười mét luôn, ai đến sau quỳ xuống gọi người kia là cha. Đi trước đi!
"Anh đừng mạnh miệng nữa. Làm người phải biết nhận thua, hiểu không?" Tôi biết tình trạng cơ thể Bạch Khai hiện tại hẳn còn kém hơn tôi tưởng tượng, dù chỉ là quãng đường ngắn như vậy y cũng không bơi nổi. Thế là tôi đỡ vai Bạch Khai, nhích từng chút một đến chỗ Tần Nhất Hằng. Thực lòng tôi cũng muốn nhanh hơn một chút, nhưng tôi quả thật đã đến giới hạn rồi.
Tôi có thể nhận thấy Bạch Khai đang cố hết sức giúp tôi đạp nước, nhưng hai người bọn tôi chỉ có thể tiến tới bằng tốc độ rùa bò.
Cuối cùng cũng chạm đến cạnh tủ quần áo, tôi kéo Tần Nhất Hằng ra, người hắn vẫn xụi lơ như cũ, không hề có ý thức. May mà vẫn còn thở.
Tôi vội mở cửa tủ quần áo trên cao hơn, gắng sức đẩy hắn vào trong đó.
Nhưng lần này không thể nhẹ nhàng được như hồi đầu nữa. Chỉ vừa dùng lực một lần tôi đã cảm thấy bả vai đau như bị chém rời, hoàn toàn không điều khiển được. Tôi cố mấy lần đều không thành công. Tần Nhất Hằng chỉ ngã vào trong nước hết lần này đến lần khác.
Bạch Khai miễn cưỡng vỗ tôi vài cái, Tiểu Khuyết à, có vài người ngáo ngơ cả đời, nhưng chỉ cần thông minh một lần thôi cũng đủ. Anh... mẹ kiếp... có thể trèo lên trên trước không, để tôi nâng, anh kéo?
Tôi lập tức tỉnh ngộ. Nâng một người lên rất tốn sức, nhưng nếu tôi trèo lên rồi cố gắng kéo hắn thì có lẽ vẫn thực hiện được.
Tôi giao Tần Nhất Hằng cho Bạch Khai đỡ, dồn hết sức lực đạp lên đáy tủ quần áo dưới, bật nhảy lên, vậy mà thật sự chui được vào trong. Ngồi phịch xuống thở dốc vài hơi, tôi liền cúi xuống, vươn tay túm lấy Tần Nhất Hằng.
Bạch Khai ở bên dưới cũng dùng hết sức bình sinh để nâng Tần Nhất Hằng lên cao hơn. Nhưng mỗi lần y thử lại đều thấp hơn lần trước một chút. Dù tôi đã vươn nửa người ra khỏi tủ quần áo rồi nhưng vẫn không với tới Tần Nhất Hằng.
Mẹ kiếp, làm sao bây giờ? Tôi lục tìm trên người, không có thứ gì dùng được cả.
Thế là tôi cởi luôn áo, đưa xuống dưới để Bạch Khai buộc một nút chết vào cổ tay Tần Nhất Hằng. Vậy là có thể kéo áo để đưa Tần Nhất Hằng lên rồi.
Vài động tác đơn giản như vậy đã khiến tôi mệt muốn ngất đi.
Trước mắt hiện lên vài mảng đen, tôi không màng nghỉ ngơi, lại vươn tay ra lần nữa. Ít nhất Bạch Khai vẫn còn hoạt động được, tôi thả cái áo xuống, bảo y cũng cột lên cổ tay mình đi.
"Dẹp đi! Ông đây tự lên được!" Bạch Khai khoát tay, nhìn cho kỹ, tôi muốn biểu diễn bật tôm!
Tôi bảo, anh đừng nói xàm nữa, trong một tủ quần áo phía trên có đường hầm, đi hết đường hầm có một miệng giếng, Vạn Cẩm Vinh đã thoát ra từ đó. Chúng ta đi xem thử, nếu không được thì lại lặn xuống nước tìm cửa ra!
Anh cút! Kéo ghế sang chỗ khác ngồi xem đàng hoàng! Bạch Khai hít sâu một hơi, lặn xuống nước.
Sau đó, y bật lên, phóng hơn nửa người khỏi mặt nước! Tôi giật mình, vốn không nghĩ y hoạt động trong nước tốt như vậy! Huống gì thể chất này giống đang bị thương chỗ nào?
Mặc dù y nhảy rất cao nhưng vẫn còn xa lắm mới bắt được tay tôi.
Sau khi rơi xuống, Bạch Khai nhổ ra một ngụm nước, mới nãy là khởi động thôi, lần này Tiểu Khuyết nhớ phải bán vé đấy!
Bạch Khai lại hít sâu một hơi, cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó. Rồi y lặn xuống thêm lần nữa.
Tôi nhìn mặt nước, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai. Tôi muốn kêu lên, nhưng không kịp phản ứng. Bởi vì thời điểm Bạch Khai cúi đầu, tôi ở trên cao nên nhìn thấy gáy y, dường như ở đó có một vết thương rất lớn. Tôi không biết có phải mình nhìn lầm hay không, vết thương ấy máu thịt lẫn lộn, có vẻ lộ cả xương!
Tôi ngẩn ra trong một khoảnh khắc, thật ra tôi nghĩ mình phải làm gì đó. Nhưng lòng tôi vẫn mong mọi chuyện có thể diễn ra giống như ban nãy, Bạch Khai nhảy từ trong nước ra, bắt lấy tay tôi.
Không rõ đã qua bao lâu, có thể là vài giây, mà cũng có thể đã vài phút.
Tôi chợt bừng tỉnh. "Bạch Khai! Mẹ kiếp anh đâu rồi? Bạch Khai! Bạch Khai!!! Bạch Khai..."
Nhưng trên mặt nước không hề có bóng dáng y. Ánh mắt tôi bị thứ gì đó làm cho mờ đi, tôi biết là nước mắt. Tôi không màng lau đi, nhảy ngay xuống nước.
- ---------------------
(*) Góc minh họa: thuật ngữ "bật tôm" được nhắc đến có tên gốc là 鲤鱼打挺 - có thể hiểu là cá chép bật nhảy. Động tác này được sử dụng trong biểu diễn thể dục dụng cụ, breakdance, võ thuật, phim ảnh... trông khá là ngầu ^^