Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 5: Lời nhắc từ tranh tường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tòa thành quỷ dị này, lại ở thời khắc quan trọng, ai cũng sẽ đề phòng khi nghe thấy tiếng rít gào quái lạ như thế.
Bốn người lập tức cảnh giác, vô thức dựa sát vào tường.
Tiếng gào liên tục không dứt, lúc xa lúc gần. Tôi cẩn thận lắng nghe, thầm nghĩ, không ổn rồi, âm thanh ấy đang đảo quanh tòa nhà này!
Có điều trong nhà không hề có cửa sổ, không thể trông thấy tình trạng bên ngoài thế nào. Tôi lo lắng đến nỗi chân như nhũn ra.
Nơi này rất hoang vu, tôi thử suy đoán xem tiếng rít như thế có thể là sinh vật gì. Loài dã thú nguy hiểm nhất có lẽ là gấu hoặc hổ, nhưng hai loài này sẽ không phát ra âm thanh như vậy.
Tôi kéo tay áo Tần Nhất Hằng, này, những người chết trong nhà có khi nào là do trốn thứ ngoài kia đó không?
Tần Nhất Hằng vội ra hiệu im lặng, đừng lên tiếng, nó còn chưa tìm được lối vào đâu.
Nghe vậy tôi vội ngậm miệng, quay sang thấy Bạch Khai đang cẩn thận đi đến bên dưới cửa thông gió.
Nương theo ánh sáng từ bên trên, tôi trông thấy biểu cảm của y rất nghiêm túc.
Bạch Khai rất thông minh, chọn một góc độ khá an toàn. Nhưng dẫu sao nguồn sáng chiếu thẳng từ trên xuống, rất chói. Bạch Khai nhìn một lát, lắc đầu với bọn tôi.
Tôi đè thấp giọng, cố gắng bảo Bạch Khai trở về nhanh đi. Nếu như có nguy hiểm gì, ba người còn hỗ trợ lẫn nhau được.
Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã ớn lạnh, dù nhiệt độ trong nhà hiện tại chỉ sợ đã hơn bốn mươi. Bởi vì tôi nhìn thấy, cột sáng ngay trước người Bạch Khai đột nhiên bị khuyết mất một góc.
Thứ kia đã trèo lên nóc nhà, nói không chừng còn đang thò đầu vào trong cửa thông gió, quan sát mọi ngóc ngách bên trong!
Bạch Khai không phát hiện nguy hiểm ngay sát mình, còn nháy mắt với tôi.
Tôi thầm nghĩ, bình thường tên khốn nhà anh toàn mắng tôi kém thông minh, mẹ kiếp, không phải ngay thời khắc quan trọng anh cũng báo cả đám đó sao?
Tôi khoát tay ra hiệu y mau quay trở về bên này, nhưng lại thấy Bạch Khai nở nụ cười kỳ quái, sau đó giơ tay lên, chầm chậm đưa đến gần cửa thông gió.
Hơi thở tôi như nghẹn lại. Chết tiệt, tôi sẽ cứu anh một lần, xem như trả lại ơn nghĩa vậy!
Tôi hít sâu một hơi, định xông ngay qua. Tần Nhất Hằng giữ tôi lại, đừng sợ. Bên ngoài là một con Hạn Bạt. Bạch Khai lo được mà.
Tôi đang sốt ruột đến váng cả đầu, trong lúc gấp gáp chỉ nghe Tần Nhất Hằng nói "ba" gì đó, cộng thêm trước giờ tôi chưa từng nghe tên thứ này nên không nhận ra ngay được. Tôi rất bất ngờ, mẹ kiếp tự dưng văng tiếng Hồng Kông vậy? Đừng nói với tôi bên ngoài là ba của Bạch Khai đấy nhé!
Trong mấy giây tôi với Tần Nhất Hằng trao đổi, bỗng nghe thấy trên nóc nhà có tiếng rào rạo. Tôi nhận ra trong nháy mắt, đó là tiếng những chai nước bọn tôi ném ra ngoài ban nãy đang bị ai đó đè ép.
Không lẽ bên trên là con người? Ở nơi nóng bức thế này, chắc chắn rất thiếu nước. Tên đó biết bọn tôi đến nên muốn cướp nước uống sao?
Trong lúc suy nghĩ, tay Bạch Khai đã vươn đến điểm cao nhất. Đại khái chỉ còn cách cửa thông gió tầm hai mét nữa thôi.
Tôi không biết y muốn làm gì, trông có vẻ như chuẩn bị tiếp lấy thứ gì được ném từ bên trên xuống vậy.
"Rốt cuộc Bạch Khai muốn làm gì thế? Làm Nữ thần Tự Do à?"
"Suỵt, anh cứ xem đi là được. Anh quen biết Bạch Khai lâu vậy rồi, không tin tưởng y chút nào sao?" Tần Nhất Hằng thở hắt một cái, dường như cũng hơi lo lắng.
Tay Bạch Khai giơ thẳng lên cao, tôi nhìn thôi còn thấy mỏi giùm. Tiếng rào rạo trên nóc nhà kéo dài rất lâu.
Bạch Khai cũng cứ thế mà đứng yên mãi. Bỗng nhiên, từ cửa thông gió thò ra một cái tay!
Đó là một cánh tay đen nhẻm, không để tôi kịp trông rõ, nó đã chụp lấy tay Bạch Khai. Dường như chủ nhân của cánh tay ấy khỏe vô cùng, khi nó rút lên thì lôi theo cả Bạch Khai, y liền biến mất qua cửa thông gió!
Tôi nhìn mà há hốc, cố lắm mới kìm được không kêu lên.
Sau khi Bạch Khai chui ra ngoài, trên nóc nhà đột nhiên rất ồn ào. Cũng không biết đang đấu đá gì trên đó hay là gặp chuyện không hay rồi nữa.
Thấy Tần Nhất Hằng không hề có ý định đi giúp, dù tôi rất lo nhưng cũng không dám manh động. Nhiệt độ trong nhà càng ngày càng cao, trước mắt không thể chỉ lo cho Bạch Khai, nếu như bọn tôi cứ mãi chần chừ ở đây thì chỉ sợ cũng không có kết quả tốt đẹp.
Khi lo lắng, thời gian đã trôi qua bao lâu cũng khó mà phân biệt. Trên nóc nhà đã dần dần yên tĩnh lại.
Nhưng tôi lại vì vậy mà thót tim. Nếu như ban nãy thật sự có đánh nhau trên đó thì chắc bây giờ đã phân thắng bại rồi. Lát nữa nếu kẻ nhảy xuống không phải Bạch Khai, tôi cũng không biết phải làm thế nào.
Tần Nhất Hằng dặn tôi đừng nhúc nhích, hắn đi qua xem thử, nhỏ giọng gọi Bạch Khai. Sau đó, hắn lấy ra một nắm ngũ cốc từ trong túi, rải lên đất, rồi lui về đứng sau đám ngũ cốc.
Tôi biết ngũ cốc có thể trừ tà. Nhưng điều đó chỉ áp dụng với ma quỷ thôi, thứ bên trên xem chừng không tầm thường vậy đâu. Tôi khá lo chuyện ngũ cốc có tác dụng với nó hay không.
Tần Nhất Hằng dùng đèn pin rọi vào ngũ cốc trên đất, chuyện bất ngờ đã nhanh chóng xảy ra.
Thế mà nắm ngũ cốc lại biến thành màu đen, giống như đã bị nướng thành than vậy, Tần Nhất Hằng đứng bên cạnh chỉ hơi nhúc nhích, rất nhiều hạt ngũ cốc liền vỡ nát thành bột đen.
Chết tiệt! Tần Nhất Hằng mắng một câu, hô lớn, Bạch Khai! Rốt cuộc cậu có làm được không vậy!?
"Mẹ kiếp, đừng có giục! Cậu tưởng đang dỗ trẻ con ấy hả? Nó là Bạt đấy!"
Nghe thế tôi liền thở phào, xem ra Bạch Khai không sao. Tôi nói, Tần Nhất Hằng, ngũ cốc bị làm sao vậy?
Hắn lắc đầu, rất kỳ quái. Hạn Bạt tuy là tà vật, nhưng cũng không thể trở nên mạnh đến vậy.
Tần Nhất Hằng nhặt một ít bột ngũ cốc màu đen lên ngửi thử, biểu cảm vẫn đầy khó hiểu. Hồi lâu sau, hắn bỗng gọi lớn, Bạch Khai! Xuống đây nhanh lên! Âm dương trong tòa thành này lộn xộn hết rồi!
Hả? Bạch Khai lập tức ló đầu ra ngay cửa thông gió, cái gì lộn xộn cơ? Hạn Bạt đã bị ông đây trói gô rồi, muốn xem thử không? Ngoài này nắng to nhưng lại khá mát mẻ đấy!
Tần Nhất Hằng lại nhặt nắm bột ngũ cốc lên, cậu xem này! Ngũ cốc, toàn bộ ngũ cốc đều chuyển đen rồi!
Bạch Khai nghe vậy thì biến sắc! Y chửi thề một tiếng, lập tức nhảy vội từ cửa thông gió xuống. Nếu không có Tần Nhất Hằng đỡ, có khi đã ngã chết rồi!
"Khốn kiếp, lại có chuyện quỷ quái như thế ư?" Bạch Khai đứng dậy, không đoái hoài đến đất cát trên người, nói với Vạn Cẩm Vinh, lão Kitty, thảo nào anh nhất định không ra ngoài, con mẹ anh đã biết nội tình rồi phải không!?
Vạn Cẩm Vinh nãy giờ không hề lên tiếng, lúc này dường như cũng không muốn nói nhiều. Hắn chỉ hời hợt trỏ vào bức tranh trên tường, là tranh tường nói cho tôi biết.
Tôi nghe mà đầu óc quay cuồng, tôi vừa lục lọi trí nhớ, tuy tôi không hiểu rõ về Hạn Bạt nhưng đúng là đã nghe qua rồi. Nói đơn giản thì nó là một loại quỷ gây ra nạn hạn hán trong truyền thuyết, tôi cũng chỉ nghe trong chuyện kể khi còn nhỏ rằng Hạn Bạt sẽ đi tìm nơi có nước. Nhưng còn việc âm dương lộn xộn gì đó thì tôi chả hiểu gì hết.
"Các cậu nghĩ cho cảm nhận của tôi chút được không? Giải thích chút thì có chết ai đâu!" Tôi nói, âm dương sao lại lộn xộn?
Tần Nhất Hằng bấy giờ mới xoay người lại, lấy ra một sợi dây đỏ trong ba lô, không nói tiếng nào mà buộc vài vòng quanh chân tôi, lại buộc lên chân mình, sau đó là chân Bạch Khai. Ba người bọn tôi bị sợi dây này trói lại chung một chỗ, không ai động đậy gì được.
Tần Nhất Hằng nói, trước mắt đừng quan tâm chuyện thứ này vướng víu, ráng chịu đựng một lát cho qua đã. Giang Thước, lát nữa nghe khẩu lệnh của tôi thì dùng tay ấn đỉnh đầu của mình, đừng nói gì, cũng đừng há miệng!
Tôi gật đầu. Tần Nhất Hằng nhìn cửa thông gió, nói, vạn vật trên đời, đất đai Cửu Châu (*), dẫu là trên trời cao, dưới đáy nước hay là nơi đỉnh núi, đều có đạo lý âm dương hòa hợp. Chỉ cần âm dương hài hòa thì tuy chưa hẳn được cảnh thái bình thịnh thế, nhưng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Nhưng một khi sự cân bằng của âm dương bị phá vỡ, sẽ có rất nhiều tai họa phát sinh.
(*) Cửu Châu là đơn vị hành chính trong văn hóa cổ đại Trung Quốc, còn được gọi là thần châu xích huyện (Tiếng Trung: 赤縣神州), thập nhị châu (Tiếng Trung: 十二州). Địa danh này thường được nhắc đến là khu vực địa lý sinh sống của người Hán. (Theo Wikipedia)
Chuyện đó không chỉ áp dụng với các vùng đất, mà đối với sinh vật cũng vậy. Dù là người hay vật, một khi sự hài hòa âm dương mất đi thì sẽ gặp họa. Anh vào nghề lâu như vậy, thường nghe nói người càng nặng dương khí càng tốt, muốn an toàn thì tránh xa âm khí. Nhưng đấy chỉ là cách nói tương đối thôi!
Người sống trên đời phải tuân theo quy luật của vạn vật, nhưng nơi đây lại không hề tuân theo quy luật ấy! Bức tranh trên tường thật ra đang nhắc nhở chúng ta phải cẩn thận!
Tần Nhất Hằng dừng một lát rồi bỗng nhiên nói, tất cả âm khí trong tòa thành này đang biến mất rất nhanh. Chúng ta gặp nguy rồi.
- ---------------------
(*) Góc minh họa: Do tác giả không thèm tả đoạn Bạch Khai thu phục Hạn Bạt như thế nào nên mình minh họa cho mọi người nè ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.