Hung Trạch Bút Kí - Tâm Trạch Liệp Nhân

Chương 6: Đường sống trong chỗ chết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu chân không bị buộc dây đỏ, tôi rất muốn tìm bức tường mà dựa vào.
Nói thật thì tôi đã không quá để tâm chuyện nguy hiểm nữa rồi, từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc với ma quỷ, cho đến sau này đâm đầu vào đủ loại thế cục nguy hiểm, tôi đã sớm quen cảnh nghìn cân treo sợi tóc.
Khi trước tôi còn nghĩ, nếu như xảy ra chuyện thật, tôi còn chưa hưởng thụ hết phồn hoa trên đời mà.
Nhưng đến hôm nay, sống mà luôn bị bí ẩn vây quanh, tôi thật sự mệt mỏi.
Tôi cũng không biết vì sao, nghe Tần Nhất Hằng nói xong, tôi không có phản ứng gì cả. Cảm giác lo lắng trước đó đều lập tức biến mất hết.
Qua nét mặt của Tần Nhất Hằng có thể thấy được phen này bọn tôi lành ít dữ nhiều. Nhưng ngẫm lại, được chết cùng một chỗ với hai người anh em, trên đường Hoàng Tuyền có bạn đi cùng rồi, thật ra cũng không có gì đáng sợ. Huống gì còn lôi được Vạn Cẩm Vinh theo làm đệm lưng.
Tôi lấy trong túi ra một điếu thuốc, mỉm cười.
Bạch Khai bị tôi làm bất ngờ, đậu má, Tiểu Khuyết phát điên rồi!
Tôi dùng điếu thuốc chặn miệng y, vỗ vỗ vai y, nhìn y há hốc mồm.
Tôi không biết khi âm khí mất hẳn sẽ như thế nào, nhưng dường như có một cảm giác áp bức đang tràn vào từ bên ngoài tòa nhà. Loại cảm giác ấy rất khó hình dung, nếu nhất định phải nói rõ ra thì nó gần giống với lo âu hoặc bực dọc. Nhưng vẫn trong giới hạn chịu đựng được.
Ba người đứng yên tại chỗ, giống như châu chấu bị buộc chỉ, không ai có thể cử động.
Nhiệt độ trong nhà vẫn luôn tăng lên, rốt cuộc tôi cũng hiểu những người ở đây đã chết như thế nào rồi. Có lẽ trước đó họ cũng giống như tôi, trông ra cánh cửa thông gió kia, từ từ mất nước mà chết.
"Tần Nhất Hằng, cậu cảm thấy sẽ kéo dài bao lâu?" Bạch Khai rít mạnh một hơi thuốc, nếu như chúng ta vĩnh viễn không thể ra khỏi đây, tôi chỉ nói "nếu như" thôi nhé, thì có nên xử lý họ Vạn kia trước không?
Tần Nhất Hằng nhìn Vạn Cẩm Vinh, lão hồ ly vẫn đứng nguyên nơi góc nhà, cười như không cười mà nhìn ba người bọn tôi. Cứ chịu đựng trước đã, biết đâu có thể vượt qua thì sao?
Cậu lạc quan, tôi hiểu, tôi rất hiểu luôn. Nhưng chuyện âm dương giữa trời và đất mất cân bằng không phải mấy người chúng ta có thể giải quyết được. Cậu có biết chuyện khi xưa dòng Hoàng Hà tràn ra, nuốt cả ngọn núi không?
Tần Nhất Hằng gật đầu, tôi biết, nhưng cậu cứ kể đi, ít nhất sẽ không nhàm chán thế này.
Khụ. Tiểu Khuyết nghe nè. Trong nghề này có rất nhiều truyền thuyết, trong số đó có một chuyện như vầy. Tương truyền thời xa xưa, Hoàng Hà không như chúng ta thấy bây giờ đâu. Nghe nói khi ấy nước sông trong suốt, gần như thấy được cả đáy. Nhưng như vậy cũng có chỗ không tốt. Dòng Hoàng Hà chưa tới mùa mưa thì đã dâng tràn rồi. Nó dìm chết biết bao nhiêu người dựa vào nó để trồng trọt. Khi đó nước ta còn thưa dân, chết vài người đã là một chuyện nghiêm trọng. Cũng không biết là cao nhân nào, trong một mùa mưa nọ, lúc nước Hoàng Hà dâng cao, vị ấy tựa vào một cây gậy trúc, lướt từ thượng lưu xuống hạ lưu. Sau khi xem xét một vòng, vị ấy quyết định bày cục tại vài điểm uốn khúc của Hoàng Hà. Đây chính là sự kiện phong thủy thay đổi thiên địa lớn nhất.
Anh đoán xem cao nhân kia đã làm gì? Vị ấy dùng vài cục phong thủy, không cần đến mười năm, khiến cho một tòa núi lớn bên cạnh Hoàng Hà dần dần trượt vào trong lòng sông! Nghe dị vãi luôn đúng không? Truyền thuyết này vậy mà được kể như có tai nghe mắt thấy vậy, khi ngọn núi chìm xuống sông, nước sông dâng cao bất ngờ, năm ấy càng nhiều người chết đuối hơn. Tất cả mọi người đều cho rằng cao nhân kia chỉ làm bộ làm tịch, thế nhưng năm sau, nước Hoàng Hà không dâng tràn nữa. Có điều chất nước càng ngày càng đục, cũng không biết có phải do bùn đất trên núi hòa vào trong nước hay không.
Loại cao thủ như vậy xuất hiện trên đời, chắc chắn sẽ bị người có quyền thế chú ý đến. Quân vương truyền lời, muốn tìm cao nhân đến hỗ trợ củng cố triều đại ngàn năm, thống nhất đất nước, nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy. Cuối cùng người được phái đi chỉ vớt được một con rùa lớn dưới Hoàng Hà, trên mai rùa có đâm một cây gậy trúc, lúc này mọi người mới biết không phải cao nhân kia tựa gậy trúc lướt nước xuôi dòng, mà chỉ là đứng trên con rùa lớn này mà thôi.
Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, nhất là trong nghề này của chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ nên tin ba phần thôi.
Sau này cũng có vài đại sư phong thủy muốn chứng minh bản thân trâu bò bá đạo nên đã thử nghiên cứu xem cục mà cao nhân kia bày là có thật hay không. Nhưng mãi không có kết luận xác đáng nào. Mọi người chỉ thống nhất với nhau là, nếu như truyền thuyết có thật, thì cục phong thủy có thể dời núi chỉ có phá vỡ cân bằng âm dương thôi. Nước thuộc âm, núi thuần dương. Chỉ cần triệt đi tất cả dương khí, Hoàng Hà tất nhiên sẽ nuốt núi. Chỉ tội cho những lê dân bách tính trong vùng, ở xa một chút thì không sao, phàm ai sống gần cục ấy có lẽ đều không sống sót nổi.
Đây chính là uy lực của âm dương mất cân bằng, núi mà còn dời được, anh nói xem mấy người chúng ta ở đây còn có cách nào chứ?
Đây là lần đầu tôi thấy ánh mắt tuyệt vọng của Bạch Khai. Tôi nói, âm dương mất cân bằng đâu phải chuyện diễn ra trong nháy mắt, chúng ta có thể chạy trốn mà? Anh nói nơi này lát nữa sẽ có động đất hoặc lở núi sao? Chúng ta đứng đây chờ làm quái gì! Chạy trước được không?
"Chuyện này không giống, nơi chúng ta đang đứng đây, từ thung lũng bên ngoài đến trong thành đã vây toàn bộ âm dương lại. Một khi mất cân bằng, những chuyện có thể xảy ra ở ngoài còn kinh khủng hơn trời tàn đất tận. Thương tổn cơ thể cũng không là gì, cùng lắm thì chết thôi. Nhưng dương khí thịnh đến mức này chỉ sợ sẽ hủy hoại tâm trí. Lúc đó chúng ta giết hại lẫn nhau, còn không bằng chết trong này." Tần Nhất Hằng thở dài một hơi, nói, Giang Thước, tôi cũng muốn hút thuốc.
Tôi bắt đầu nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ, khi con người ta hoàn toàn tuyệt vọng đều sẽ như vậy sao?
"Ba người các anh ngưng giùm đi! Tôi thật sự nhìn không nổi nữa." Vạn Cẩm Vinh vỗ tay, cười nói, tình bạn của các anh thật sự khiến người ta hâm mộ. Trước đây tôi cũng từng có anh em có thể cùng chết. Hiểu được cảm xúc này. Nhưng tôi đã tới thì không cho phép bản thân chết ở đây. Hai lần!
Vạn Cẩm Vinh đưa tay vào ba lô, bỗng nhiên lấy ra một ngọn đèn dầu.
"Có cái này, chúng ta có thể ra ngoài. Các anh theo sát, để tụt lại là tôi không chờ đâu." Vạn Cẩm Vinh dời những thùng chứa lương khô đến phía dưới cửa thông gió, đạp lên mượn lực, dễ dàng trèo ra ngoài. Ngay sau đó, hắn đưa một tay xuống.
"Nhanh lên, từng người một."
Ba người bọn tôi nhìn nhau một cái, không cần biết Vạn Cẩm Vinh có thật sự muốn giúp chúng tôi hay không, không thể bỏ lỡ cọng rơm cứu mạng này được.
Tần Nhất Hằng nhanh tay tháo gỡ dây đỏ trên chân bọn tôi, để cho tôi làm người đầu tiên chui qua cửa thông gió.
Lại lần nữa đứng trên nóc nhà, đầu tôi choáng váng, phải bịt miệng mới nhịn được không nôn ra.
Đến khi tôi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài thì không dám chớp mắt.
Bầu trời trên cả tòa thành thuần màu cam. Không một gợn mây. Màu cam này không hề giống ráng đỏ thông thường.
Sáng hơn, tươi đẹp hơn rất nhiều!
Nếu không phải đang gặp nguy hiểm, tôi còn muốn ngồi xuống cẩn thận thưởng thức cảnh quan bao la hùng vĩ này.
Nhìn về phía trước, toàn bộ các tòa kiến trúc đều bị sắc cam này bao bọc, như ẩn như hiện. Bấy giờ tôi mới phát hiện màu cam này không phải phản chiếu từ bầu trời, mà nó như hòa tan trong không khí, tạo thành một thứ sương mù mỏng manh.
Bạch Khai là người cuối cùng trèo lên nóc nhà, y chỉ kêu được vài câu "mẹ nó chứ".
Vạn Cẩm Vinh thấy đã đủ người, hắn chỉ vào tòa kiến trúc cao nhất. Bắt đầu đi về phía trước.
Đèn dầu trong tay Vạn Cẩm Vinh cháy rực, bùng lên rất cao, ngọn lửa tầm một thước. Hắn phải duỗi thẳng hai tay ra mới miễn cưỡng không bị lửa thiêu trúng.
Ba người bọn tôi cẩn thận từng bước đi theo sau hắn. Lúc xuống khỏi nóc nhà, tôi trông thấy một thi thể kỳ quái.
Thi thể kia trông không khác nhân loại, có điều màu da tối hơn rất nhiều, làn da lốm đốm tạp sắc. Không thấy tai, vì nó đưa lưng về phía tôi nên cũng không thấy mặt. Chỉ thấy dường như trên mặt nó có thứ gì như cái giác hút, khoác lên cánh tay nó.
Đây là Hạn Bạt, hóa ra trông như thế này. Tôi thấy tay chân Hạn Bạt rất mảnh khảnh, không khác móng vuốt là bao. Móng tay nó dài tận vài centimet, quả thật rất hợp với hình tượng quái vật trong truyền thuyết.
"Bạch Khai, anh đánh bại nó kiểu gì vậy?"
Cần quái gì đánh? Anh cũng không thèm nghĩ xem ngài Bạch là tôi đây làm nghề gì hử. Huấn luyện linh vật, không dám xưng đứng thứ nhất Trung Quốc nhưng tệ lắm cũng đứng thứ ba đấy. Tôi nói cho anh biết, cái thứ kêu là Hạn Bạt này nói thẳng ra chính là ma quỷ chết khát, gặp điều kiện đặc biệt mới hình thành. Vì sao trước đó bắt anh phải ném hết nước đi? Ấy là lo những người chết bên trong nhà biến thành thứ này đó thôi.
- ------------------
(*) Góc chú thích: Khi nghe đến Hạn Bạt, có lẽ nhiều bạn sẽ nghĩ đến Nữ Bạt - nữ thần hạn hán trong truyền thuyết Trung Quốc. Một số nguồn cũng nói nàng là một trong bốn cương thi thủy tổ, nói chung chắc chắn phải vừa đẹp vừa ngầu. Nhưng Hạn Bạt mà Bạch Khai vừa đối mặt chỉ là một con quỷ được người đời đặt cho cái tên ấy mà thôi, nó không phải là vị thần nói trên nên mới có hình dáng dị hợm như vậy.
(*) Góc minh họa: Người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng Vạn Cẩm Vinh tính. ^^

Cái đèn này đã được Vạn Cẩm Vinh lấy ở đường Hoàng Tuyền từ chương 54, quyển 4. Đèn sinh mệnh lấy dương khí làm nhiên liệu nên gặp dương khí cực thịnh nó mới cháy to như thế, tạm thời mở ra một khoảng "ít dương khí hơn" bao quanh người cầm đèn, âm khí của con người vì thế không bị triệt đi. Nhớ lại lúc Tần Nhất Hằng cố thắp đèn ở chương 74, quyển 4 rất khó khăn, sau phải chụm tay vào mới thắp được, hẳn do không gian trong nhà tù giam con đò quá nặng âm khí, phải tiếp dương khí của chính mình cho đèn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.