Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 7: Không chân thực




Sở Hiêu Trần một đường leo thẳng lên tầng chín, cũng là tầng cao nhất của tòa nhà này.
Chiếm được vị trí đẹp nhất, hắn buông Ta Linh Dụ xuống, cách tấm kính trong suốt nhìn xuống bên dưới.
Zombie số lượng không nhiều lắm, kém xa so với lần thi triều ở trường học, Tạ Linh Dụ đơn giản tính qua, cộng thêm cả hai con zombie trong cửa hàng bách hóa nữa, tổng cộng không quá mười con.
Ở thế giới này zombie không có trí tuệ, hành động đơn lẻ, thân thể yếu ớt, tuy rằng lực công kích cùng khả năng lây nhiễm rất mạnh, nhưng theo lý thuyết thì cũng không khó để giải quyết chúng.
Huống hồ, số lượng zombie ở đây này cũng không tính là nhiều.
Tạ Linh Dụ nhớ lại con zombie vừa rồi, mặc dù đã ăn mấy phát đạn nhưng chỉ lắc lư vài cái, hành động không hề bị ảnh hưởng, phản ứng phi thường tấn mãnh*.
(*: nhanh chóng và mãnh liệt.)
Còn có nữ zombie kia, trước khi Tạ Linh Dụ nhìn nó, nó vẫn luôn ngồi yên một chỗ, hoàn toàn không có ham muốn nhào qua cắn xé khi ngửi mùi thịt, giống như một người bình thường mang hình dạng của zombie vậy.
Những con zombie này đang tiến hóa, Tạ Linh Dụ nghĩ.
《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》cũng từng đặc biệt nhắc tới sự tiến hoá này, sau khi Sở Hiêu Trần thức tỉnh trở thành vua zombie, những con zombie khác cũng chịu ảnh hưởng của hắn, lần lượt tiến hành quá trình " thăng cấp".
Nam zombie kia hẳn là được cường hoá tố chất thân thể, nữ zombie còn lại thì là khôi phục được tư tưởng cùng trí tuệ của nhân loại.
Những zombie tụ tập ở trước cửa trung tâm thương mại có lẽ là giống với nam zombie, tố chất thân thể đều đã được cường hóa nhưng không phát triển về trí tuệ.
Lúc nãy khi Tạ Linh Dụ nhìn nữ zombie, anh đã mơ hồ có cảm giác, chỉ là không có xác nhận, bây giờ nhìn thấy zombie rải rác chạy như bay trong trung tâm thương mại, anh cuối cùng cũng xác nhận được rồi.
Nữ zombie kia trông có vẻ khoảng 14 15 tuổi, độ tuổi đẹp nhất của con người, Tạ Linh Dụ thở dài.
Bốn phía không có người, vậy mà không có zombie nào chạy lên lầu chín.
"Sơ Sơ, ngươi có thể cảm nhận được ở phía dưới có bao nhiêu con zombie?"
"Chín con."
Tạ Linh Dụ cúi xuống nhìn, xem ra Sở Hiêu Trần đúng rồi.
"Người có để ý tới cô gái kia không?" Tạ Linh Dụ lại hỏi, đây là lần thứ đầu anh nhìn thấy một zombie mang thần trí khác ngoại trừ Sơ Sơ, tiềm lực bất phàm.
Nó khác với Sơ Sơ, Sơ Sơ là bởi vì khế ước mà đánh thức thần trí, nó là chịu ảnh hưởng của vua zombie.
Hơn nữa, nó lớn lên cũng rất xinh đẹp, Tạ Linh Dụ có chút động lòng.
Sở Hiêu Trần không nói gì, Tạ Linh Dụ quay đầu, thấy tâm tình của hắn không tốt lắm.
Anh quay qua nắm tay hắn, ôn nhu hỏi: "Ngươi muốn có muội muội không?"
Sở Hiêu Trần không hề do dự, lập tức từ chối: "Không cần, em có tôi là được rồi."
Nói rồi, Sở Hiêu Trần hung hăng mà cắn tay của Tạ Linh Dụ.
"Đau đau đau!" Tạ Linh Dụ kinh hô một tiếng, "Sơ Sơ, đừng cắn!"
Sở Hiêu Trần làm như không nghe thấy, mãi cho đến khi tay của Tạ Linh Dụ chảy máu, trên cổ tay hằn một vết cắn thật sâu mới thả ra.
Tạ Linh Dụ nhìn bàn tay bị thương, vừa tức vừa buồn cười, nâng lên muốn tặng cho Sở Hiêu Trần một cái bạt tay, cuối cùng lại không nỡ, chỉ vỗ nhẹ trán hắn một cái.
"Cái đồ tùy hứng nhà ngươi, ta là chủ nhân hay ngươi là chủ nhân?"
"Em là chủ nhân."
Tạ Linh Dụ nhìn Sở Hiêu Trần, anh vốn chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không muốn nghe hắn trả lời, không nghĩ tới tiểu zombie nhà mình không chỉ trả lời, còn trả lời một cách hợp tình hợp lý như vậy.
..... Tạ Linh Dụ không nói lên lời.
"Được rồi, làm gì có tiểu nô lệ nào bá đạo như ngươi..." Tạ Linh Dụ nhỏ giọng oán than một tiếng, xong vẫn cảm thấy chưa hết giận, túm lấy con gấu bông bên cạnh, hung hăng  đập vài cái.
Nếu ngươi mà biết ta ở thế giới kia còn có vô số quỷ phó khế ước, ngươi có lẽ sẽ tức chết mất.
Tạ Linh Dụ chìm đắm trong thế giới của mình, nghĩ đến phản ứng của Sở Hiêu Trần, cũng nguôi giận hơn nửa.
Đột nhiên nơi cổ tay truyền lên một cản xúc ấm nóng, là Sở Hiêu Trần đang nhẹ nhàng liếm xung quanh vết cắn.
"Chủ nhân, em đừng tức giận, phù phù, không đau."
Chút nộ khí còn lại của Tạ Linh Dụ hoàn toàn bay mất tiêu, tiểu zombie cũng có thể đau lòng cho người khác sao.
Cũng chẳng biết vì sao mà mỗi lần anh bị thương thì tiểu zombie đều phải liếm liếm miệng vết thương của anh, nó có mau lành hơn đâu.
Tạ Linh Dụ rút tay ra, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Sở Hiêu Trần, nói: "Không cần phải liếm ta."
"Không cần cô ấy, chỉ cần tôi." Ông nói gà bà nói vịt, thế nhưng Tạ Linh Dụ lại hiểu.
Tiểu zombie vẫn còn nhớ thương câu nói vừa rồi của anh.
"Được." Tạ Linh Dụ bất đắc dĩ nói.
Thật ra khi mà Sở Hiêu Trần từ chối, anh cũng bỏ đi cái suy nghĩ này, anh cũng không phải rất muốn có thêm một con zombie nữa, có Sơ Sơ là đủ rồi.
Sở Hiêu Trần nắm tay Tạ Linh Dụ, mười ngón tay đan chặt vào nhau, còn đem tới trước mặt Tạ Linh Dụ như muốn khoe, em không cho tôi liếm, tôi liền nắm, mặc kệ là cái gì, dù sao cũng chỉ có một mình tôi được làm.
Giống y như một đứa trẻ chiếm hữu đồ chơi yêu thích của nó, tùy hắn vậy, Tạ Linh Dụ mặc kệ hắn, tiến lên vài bước, đổi hướng mong có thể nhìn thấy ba người Thẩm Ngụy.
Sở Hiêu Trần nghiêng đầu nhìn tiểu chủ nhân của mình, trong ánh mắt ánh lên ý cười mà bản thân cũng không biết.
Thật dung tung...
Cũng thật dễ lừa...
Chỉ là không biết.... nếu em biết tôi là Sở Hiêu Trần mà em đang tìm, em sẽ còn dung túng như vậy nữa không?
Trong tiềm thức của Sở Hiêu Trần không có nghĩ tới cảnh tượng kia, cảm xúc chua xót vô tri vô giác bùng nổ trong lòng hắn, hắn liền nắm chặt tay Tạ Linh Dụ.
Tạ Linh Dụ vừa đi vừa nhìn, vẫn không phát hiện nhóm La Ninh, chỉ có tiếng gầm rú khàn khàn cùng tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng đến gần anh.
Cuối cùng ở chỗ thang cuốn đã bị hỏng, Tạ Linh Dụ nhìn thấy bóng dáng của La Ninh cùng Chu Lạc chạy lướt qua.
Theo sau bọn họ là nam zombie ở trong cửa hàng bách hoá.
Thể lực của Chu Lạc hiển nhiên tốt hơn La Ninh rất nhiều, Chu Lạc nhanh chóng nhìn thấy Tạ Linh Dụ, liền đổi phương hướng chạy đến chỗ bọn họ.
La Ninh theo bản năng mà chạy theo.
Nam zombie phát hiện Chu Lạc chạy về phía bọn họ, chân lảo đảo trượt một cái, suýt nữa ngã xuống, trông đến là hài.
Nam zombie chần chờ một giây, giống như nhận được mệnh lệnh gì đó, tiếp tục đuổi theo Chu Lạc.
Chu Lạc nhìn Tạ Linh Dụ đứng bất động ở nơi đó, nội tâm mừng thầm.
Lúc này La Ninh cũng đã phát hiện Chu Lạc chạy sai hướng, hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Linh Dụ, hô to: "Tạ Linh Dụ! Chạy mau!"
Chu Lạc sắp chạy đến cửa thang máy, nam zombie kia vượt qua La Ninh, đuổi kịp Chu Lạc, bàn tay vươn ra như biến thành móng vuốt đập nát bả vai của Chu Lạc, hàm răng sắc nhọn cũng cắn xé một miếng thịt to lớn từ trên cổ của Chu Lạc xuống.
"——— A!"
Tiếng kêu thống khổ của Chu Lạc vang vọng khắp trung tâm thương mại, thân thể hắn mềm nhũn ra, hắn cách Tạ Linh Dụ chỉ có một cánh tay, nhưng lại không có cách nào tới gần anh thêm nữa.
Tạ Linh Dụ lạnh lùng nhìn Chu Lạc, nói: "Cứu anh ta!"
Sở Hiêu Trần buông tay Tạ Linh Dụ ra, tiến lên trước, một tay nắm đầu của nam zombie kéo ra, giải cứu cho cái cổ của Chu Lạc.
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, nam zombie giãy giụa kịch liệt nhưng không thoát được, ngay sau đó, nó bị Sở Hiêu Trần ném lên không trung.
Nam zombie vùng vẫy như muốn bắt lấy cái gì đó, vài giây sau ầm một tiếng, ở tầng một của trung tâm thương mại có thêm một đống máu thịt lẫn lộn cùng vết máu vương vãi khắp nơi.
Có lẽ bị tiếng vang lớn này hấp dẫn, tất cả zombie ở trung tâm thương mại đều hướng tới cầu thang tầng chín mà chạy.
Chỉ là không có nữ zombie kia.
La Ninh vội vàng đỡ Chu Lạc lên lầu, Tạ Linh Dụ thấy miệng vết thương của Chu Lạc bắt đầu chuyển sang màu trắng xanh.
Sở Hiêu Trần dễ dàng giải quyết một con zombie hiển nhiên khiến cho La Ninh cực kỳ khiếp sợ, nhưng giờ phút này hắn không có thời gian để để tâm đến mấy thứ đó.
"Anh ta sắp trở thành zombie rồi." Tạ Linh Dụ nhìn vào mắt Chu Lạc, lạnh nhạt thờ ơ nói.
"Phải! Nhưng vẫn còn cơ hội! Chỉ cần chúng ta nhanh chóng trở về!" La Ninh nói cực nhanh, "Thẩm Ngụy có lẽ đã ở trên xe rồi, tôi giữ chân zombie, các anh chạy mau."
La Ninh muốn đem Chu Lạc giao cho Tạ Linh Dụ, nhưng Chu Lạc lại gắt gao túm lấy La Ninh, điên cuồng hô to: "Mặc kệ bọn họ! Chạy mau!"
Hô xong, hắn ta ném đồ vật vẫn luôn nắm chặt trong tay trái về phía Sở Hiêu Trần, là một túi nhựa, bên trong có đựng một chất lỏng nào đó màu xám trắng.
Sở Hiêu Trần kéo Tạ Linh Dụ tránh ra, túi nhựa liền rơi xuống sàn, chất lỏng trong túi chảy ra, như thể bất tận, tạo thành một dải nước vây quanh Sở Hiêu Trần và Tạ Linh Dụ.
Có lẽ là bị thu hút bởi thứ mùi hương vô hình trong không khí, zombie trong trung tâm thương mại liền nổi giận, tiếng gào rống vang to gấp đôi, thổi mạnh vào màng nhĩ của mọi người.
"Anh ném cái gì đấy?" La Ninh rống lên với Chu Lạc.
"Đồ tốt! Mặc kệ bọn họ! Chạy mau! Anh muốn chúng ta đều chết ở đây sao?" Chu Lạc rống trở lại, gân xanh nổi lên, túm lấy La Ninh chạy tới lối đi khẩn cấp.
Có thứ kia, zombie sẽ chỉ tìm bọn mày! Tạ Sơ! Là bọn mày bất hạnh! Chu Lạc vừa chạy vừa cười.
La Ninh khẽ cắn môi, không đành lòng quay lại nhìn Tạ linh Dụ, rồi theo sát bước chân của Chu Lạc.
Rất nhanh thân ảnh hai người liền biến mất.
"Haizz!" Tạ Linh Dụ thở dài thườn thượt, cũng chả biết là đang tiếc cái gì.
Sở Hiêu Trần vươn bàn tay dính đầy vết máu sau trận chiến cho anh xem.
"Ôi! Bẩn rồi này!" Tạ Linh Dụ nắm lấy phần cổ tay vẫn còn sạch sẽ của hắn, "Đi, ta mang ngươi đi rửa sạch."
Anh chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, mở nước, cẩn thận rửa đi vết máu trên tay Sở Hiêu Trần.
Tiếng nước rào rào vang lên,đèn trong phòng vệ sinh lúc sáng lúc tối, chắc là điện áp không ổn định.
Sở Hiêu Trần dùng bàn tay sạch sẽ còn lại ôm Tạ Linh Dụ vào trong ngực, nói: "Chỉ còn tôi, ở đây."
"Ừm." Tạ Linh Dụ thấp giọng phụ hoạ.
Anh lấy khăn giấy lau sạch sẽ tay của Sở Hiêu Trần, "Ngươi đi giải quyết bọn nó trước đi."
"Đều nghe lời chủ nhân." Sở Hiêu Trần áp trán mình lên trán Tạ Linh Dụ.
Hai người ra khỏi phòng vệ sinh, một dàn zombie chỉnh chỉnh tề tề đứng ở cầu thang, gầm rú chờ thời cơ.
Nếu Tạ Linh Dụ có thể nghe hiểu tiếng zombie, anh sẽ biết được lúc này suy nghĩ của chúng tuyệt đối không phải là khí thế chiến đấu hừng hực, mà là sợ hãi vô cùng.
Bên ngoài đèn điện rất ổn định, sáng chói một vùng, làm mắt của Tạ Linh Dụ hơi khó chịu.
Đây quả thật là thế giới trong sách à? Tất cả đều vì tình yêu của Tô Lai mà phục vụ, một toà nhà bỏ hoang lâu như vậy, nguồn điện lẫn nước đều hoạt động bình thường, không khoa học chút nào.
Tạ Linh Dụ nhìn Sở Hiêu Trần đứng cạnh mình, trong lòng đột nhiên nổi nên một cảm giác không chân thực.
Đột nhiên, tất cả các đèn trong trung tâm thương mại toàn bộ đều tắt, như thể là thế giới đang chỉnh sửa bug vậy.
Cùng lúc đó, một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Tạ Linh Dụ.
"Đinh ———! Hệ thống 233, vì ngài  mà phục vụ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.