Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông

Chương 46:




Trong phòng khách...
Cố Kiến Trung nhìn đồng hồ, lại nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, tự nhủ: "Đưa thằng kia vào phòng thôi mà sao lâu thế?"
Vivian tưởng rằng ông bác đang nói chuyện với mình, vừa gạt bàn tay Vượng Tài đang vuốt mặt mình ra vừa nói: "Bác ạ, Lộ Tấn là một gã đàn ông tốt. Thực ra bác có thể yên tâm giao Thắng Nam cho anh ta".
Cố Kiến Trung nhếch miệng: "Bác lại không nghĩ như vậy". Dứt lời lại ra lệnh cho Vượng Tài: "Vượng Tài, đi gọi chị gái con ra đây".
Thấy Cố Kiến Trung đưa tay chỉ chỉ cửa phòng ngủ, Vượng Tài lập tức trả lời khẹc khẹc, nhảy từ trên người Vivian xuống, chạy thẳng tới phòng ngủ.
Rốt cục cũng thoát khỏi sự chà đạp của Vượng Tài, Vivian không cầm được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng quay đầu nhìn Vượng Tài đang vui sướng chạy tới phòng ngủ, Vivian lại không nhịn được lo lắng cho sự an nguy của cô bạn thân.
Lúc này trong phòng ngủ, bàn tay che mắt của Cố Thắng Nam vừa bị một người nào đó nhẹ nhàng kéo ra.
Người đàn ông trước mặt cô quả thật là mẫu người mặc quần áo thì có vẻ gầy, cởi quần áo ra lại đủ da đủ thịt. Anh chậm rãi cúi xuống gần cô: "Em còn chưa trả lời anh, rốt cục là bây giờ vào tắm cùng anh hay là đợi đến tối chúng ta chuyển ra ngoài rồi..."
Cố Thắng Nam ngước mắt lên nhìn anh, góc độ nhìn từ dưới lên trên như vậy hình như rất giống một thời khắc nào đó... tối qua.
Cố Thắng Nam: "Em chọn..."
"Rầm rầm rầm!" Đột nhiên có tiếng gõ cửa ngắt lời Cố Thắng Nam.
Hai người cùng ngẩn ra.
Ánh mắt Lộ Tấn chợt trở nên căng thẳng: "Không phải là..."
Hình như để trả lời phán đoán của anh, một giây sau, tiếng kêu của Vượng Tài vang lên ngoài cửa: "Khẹc khẹc khẹc khẹc khẹc!"
Đầu Cố Thắng Nam càng đau hơn.
Tiếng móng vuốt cào cửa vang lên, Cố Thắng Nam đành phải đứng dậy đi mở cửa, nhưng vừa đi được hai bước đã bị Lộ Tấn giữ lại. Cố Thắng Nam quay lại nhìn Lộ Tấn như thăm dò, không ngờ đúng lúc này, anh đột nhiên lại bế thốc cô lên: "Anh đã khóa trái cửa, con khỉ đó đừng hòng vào được".
Tiếng cào cửa càng ngày càng rõ, Cố Thắng Nam rất lo lắng: "Nhỡ đâu nó cào thủng cửa thì sao..."
"Anh cũng muốn xem xem nó có bản lãnh cào thủng cửa trong thời gian chúng ta tắm chung hay không".
Vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, khi nước và những nụ hôn dịu dàng của anh tới tấp mơn trớn làn da Cố Thắng Nam, cô không còn tâm tư nào suy nghĩ đến mối an nguy ngoài cửa nữa. Cô dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh, để mặc anh cởi bộ quần áo ướt sũng của cô ra, cảm nhận sự run rẩy trào tới khi tay anh vuốt ve cô, trong lòng nghĩ: Thảo nào Từ Chiêu Đễ lại đắm chìm trong niềm vui xác thịt như thế, cảm giác này quả thật cực kì dễ nghiện, đúng là
Rất thích... rất thích...
Khi ngón tay thon dài của anh luồn tới dưới lưng quần cô, sắp sửa vuốt ve sâu hơn...
"Rầm!" Tiếng cửa đập mạnh vào tường vang lên.
Hai người đang nhắm mắt hưởng thụ đồng thời chết sững, từ từ, từ từ quay đầu nhìn ra cửa phòng tắm.
Cửa phòng tắm đột nhiên bị người khác mở ra, không, nói chính xác là đột nhiên bị khỉ đẩy ra...
Mà lúc này con khỉ đó đang đứng hiên ngang ngoài cửa phòng tắm nhìn hai người bọn họ qua làn hơi nước mờ mịt.
Lộ Tấn ngẩn ra ba giây, nhìn ánh mắt con khỉ đó chạy từ trên mặt anh xuống dưới, cuối cùng dừng lại tại nơi nào đó dưới bụng anh.
Lộ Tấn chửi bậy một tiếng theo phản xạ có điều kiện, vội kéo khăn tắm trên giá bên cạnh quấn quanh người.
Vượng Tài vẫn đứng yên, đột nhiên vui sướng kêu khẹc khẹc, dường như đang nói: Không cần che đâu, ta đã nhìn thấy rồi...
Cố Thắng Nam thông cảm nhìn Lộ Tấn, lại cúi đầu nhìn chính mình, không nhịn được thở phào. May mà quần áo cô vẫn còn mặc nguyên trên người (?).
Lộ Tấn làm mặt giận đi ra khỏi phòng tắm, lúc đi qua chỗ con khỉ tinh quái ngoài cửa, anh không quên hung ác trợn mắt nhìn nó, nhưng nó vẫn kêu khẹc khẹc hết sức vui sướng, thậm chí còn thò tay định giật chiếc khăn tắm trên người anh xuống. Lộ Tấn lập tức không còn tâm tư làm việc gì khác ngoài tự bảo vệ mình, vội vã vừa giữ chặt khăn tắm vừa bỏ chạy.
Cố Thắng Nam đi theo ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Lộ Tấn đang lạnh mặt đóng cửa sổ lại, quay lại nhìn cô giống như nhìn miếng ăn đã đến mồm còn rơi mất, cực kì tiếc nuối.
"Chắc chắn con khỉ này đã ra ban công, nhảy sang bên này rồi chui vào qua cửa sổ". Lộ Tấn cắn răng nói.
Tên thủ phạm Vượng Tài lại hoàn toàn không cảm nhận được sự oán giận của Lộ tiên sinh, vẫn dang rộng hai tay, làm mặt cười, muốn Cố Thắng Nam bế nó. Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn tiểu quái vật chuyên phá hoại và quấy rối người khác này, mềm lòng để nó nhảy lên ôm cổ mình.
Cứ thế, con khỉ Vượng Tài đã chiếm lấy vòng tay của Cố Thắng Nam, sau đó diễu võ dương oai nhìn về phía Lộ Tấn.
Vòng tay đó lẽ ra phải thuộc về mình, Lộ Tấn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi lần nữa.
"Tối - nay - anh - nhất - định - phải - chuyển - ra - ngoài!"
Lộ Tấn nói từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng tàn nhẫn.
Nhưng Lộ Tấn nhanh chóng phát hiện, có vị phụ thân đại nhân của Cố Thắng Nam giám thị, muốn chuyển ra ngoài thành công, quá khó, quá khó...
Giáo viên Cố: "Bố... Lát nữa con phải đưa Lộ Tấn về bệnh viện".
Cố Kiến Trung: "Bố đưa nó đi. Con ở nhà".
Giáo viên Cố: "Bố... Lát nữa con phải đến Tử Kinh làm việc".
Cố Kiến Trung: "Vậy con đi làm mau đi, Lộ Tấn ở đây đánh cờ với bố".
Giáo viên Cố: "Bố... Sofa nhà mình đã bị Vượng Tài cào rách hết rồi. Lát nữa con phải đi mua vỏ về bọc lại".
Cố Kiến Trung: "Mua về nó lại cào rách thôi, chẳng thà mặc kệ không mua nữa".
Bất kể Cố Thắng Nam tìm lí do gì để ra ngoài đều bị Cố Kiến Trung bác bỏ, trong lúc Cố Thắng Nam đang bó tay hết cách thì Lộ Tấn đi từ trong phòng ra.
Thấy anh bước đi chững chạc, không còn giả bệnh như trước, Cố Thắng Nam vội vẫy tay ra hiệu cho anh quay lại. Nhưng anh chỉ thoáng nhìn cô trấn an rồi đi tới trước mặt Cố Kiến Trung: "Bác!"
Thấy bộ dáng này của anh, Cố Kiến Trung lập tức tỏ vẻ bố - biết- ngay - mà, mặt mày hớn hở nhìn con gái: "Bố đã nói rồi, nó chỉ giả vờ ốm thôi".
Cố Thắng Nam cũng không rõ tại sao Lộ Tấn lại không tiếp tục giả ốm nữa, cô cúi đầu không biết nói sao.
Vivian nhìn hai bố con nhà này với vẻ bất đắc dĩ, cũng không nói gì thêm.
Chỉ có Vượng Tài hết sức phối hợp nhảy lên vỗ tay cổ vũ cho Cố Kiến Trung.
Lộ Tấn lặng lẽ trợn mắt nhìn Vượng Tài.
Không ngờ Vượng Tài lại... giơ ngón giữa lên với anh.
Rốt cục Lộ Tấn cũng ý thức được mình không phải đối thủ của con khỉ này, anh lặng lẽ thu ánh mắt lại, tiếp tục đánh hạ tòa thành mang tên Cố Kiến Trung này: "Thắng Nam và cháu định tạm thời nhường căn hộ này cho bác và Vivian, cháu với cô ấy đến khách sạn ở".
Một khi quanh co lòng vòng đã không có hiệu quả thì chẳng thà dứt khoát một chút còn hơn. Vivian vẫn yên lặng quan sát lặng lẽ gật đầu biểu thị tán đồng cách làm này của Lộ Tấn.
Cố Kiến Trung không cầm được nhướng mày nhìn về phía Cố Thắng Nam, dường như đang nói: Vừa rồi con tìm bao nhiêu lí do như vậy chính là để chuyển ra ngoài với thằng nhóc này đúng không?
Cố Thắng Nam cúi đầu làm đà điểu.
Cố Kiến Trung cau mày, đột nhiên quay sang nhìn Vivian, nói rất thành khẩn: "Tiểu Vi này..."
Vivian lập tức khóc lóc thảm thiết: "Bác ạ, bác gọi cháu là Vivian, Cao Toàn An, hoặc tiểu Cao cũng được, nhưng đừng gọi cháu là tiểu Vi được không?"
Cố Kiến Trung vỗ trán: "Xem trí nhớ của bác này, con chó nhà Từ Chiêu Đễ gọi là tiểu Vi đúng không?" Sau đó lại đổi giọng: "Tiểu Cao này, mang Vượng Tài vào bếp xem có gì ăn giúp bác được không?"
Vivian hết sức kiêng kị Vượng Tài, nhưng xem ra ông bác này đang cần đuổi khéo mình đi để nói chuyện riêng với Cố Thắng Nam và Lộ Tấn, Vivian đành phải cắn răng vẫy tay với Vượng Tài ra hiệu cho Vượng Tài đi cùng.
Hiển nhiên trong tất cả mọi người ở đây, trừ Cố Kiến Trung, người Vượng Tài thích nhất chính là Vivian. Vivian vừa vẫy tay, Vượng Tài đã vội vàng tất bật chạy theo.
Chớp mắt sau, phòng khách đã chỉ còn lại Cố Kiến Trung, Cố Thắng Nam và Lộ Tấn. Cố Kiến Trung nghiêm mặt, giữ đúng hình tượng một người cha nghiêm khắc: "Thắng Nam, không phải bố không cho phép con có bạn trai, mà là... Chàng trai này dường như có điều kiện quá tốt, không thể yên phận chung thủy với con cả đời được. Bố sợ con lãng phí thời gian ở chỗ cậu ấy, rồi cuối cùng lại bị cậu ấy vứt bỏ. Nhất là bây giờ con đã đến tuổi phải lấy chồng càng sớm càng tốt rồi..."
Lấy chồng?
Hiển nhiên lời này không chỉ là nói cho Cố Thắng Nam nghe mà quan trọng hơn là nói cho Lộ Tấn nghe. Nhìn thì biết, Cố Kiến Trung vừa nói xong đã nhanh chóng liếc mắt nhìn Lộ Tấn, nhưng chẳng ngờ gã này lại không hề có vẻ bị nói trúng tim đen như ông nghĩ...
Nhưng sau khi nghe xong, Cố Thắng Nam lại phản ứng rất mạnh, sắc mặt lập tức đã trở nên ảm đạm: Ý của bố mình là Lộ Tấn sẽ không thể chung thủy với mình sao?
Ngay cả Vivian đang ở trong bếp cũng cảm nhận được không khí lạnh lẽo truyền đến từ phòng khách bên ngoài. Hắn lấy một nải chuối tiêu từ trong tủ lạnh ra, nhét thẳng vào tay Vượng Tài: "Mày ngoan ngoãn ngồi ở đây mà ăn, tao đi ra xem xem".
Có chuối tiêu, Vượng Tài đâu còn tâm trí nào để ý đến hắn? Thấy con khỉ này quá chú tâm vào việc bóc vỏ chuối, Vivian quyết đoán lắc mình ra cửa phòng bếp, thò đầu ra nhìn về phía phòng khách.
Chỉ thấy lúc này Cố Thắng Nam đã triệt để bị Cố Kiến Trung nốc ao, đang cúi đầu cô đơn không nói một lời.
Còn Lộ Tấn lại đứng rất hiên ngang: "Bác ạ, cháu không biết vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy Cố Thắng Nam không phải một phụ nữ hấp dẫn. Mọi người đều đã sống cùng cô ấy hai mươi mấy năm mà lại không nhìn thấy nhiều ưu điểm của cô ấy bằng một người mới chỉ biết cô ấy có nửa năm như cháu".
Lần này người sửng sốt là Cố Kiến Trung, còn Cố Thắng Nam thì full HP sống lại.
Vivian đang say sưa nghe trộm, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Hiển nhiên tất cả nhân loại ở đây đều đang bận việc của mình. Có người đang bận tiếp tục nghe lén, có người đang bận âm thầm cảm động nhìn về phía người nào đó, có người đang bận nghiêm túc quan sát đánh giá người nào đó, có người đang bận nhìn lại người nào đó bằng ánh mắt không thẹn với lương tâm. Chỉ có Vượng Tài, vừa nghe thấy tiếng chuông đã cuống lên như gà chọi say đòn, mặt mày hớn hở vứt quả chuối tiêu, thoáng cái đã bật dậy chạy đến bàn ăn, sau khi nhảy lên mặt bàn lại nhảy thẳng lên trên vai Vivian.
Vai Vivian trịu xuống, trọng lượng của Vượng Tài suýt nữa làm hắn gãy cổ. May mà Vượng Tài nhanh chóng buông Vivian ra, mượn thế nhảy ra phòng khách, chỉ chốc lát sau đã cầm một chiếc điện thoại di động dâng lên cho Cố Kiến Trung như hiến dâng một thứ gì đó rất quý giá.
Thấy Cố Kiến Trung không có ý định nghe máy, Vượng Tài lại giữ chặt điện thoại trong tay mình. Vượng Tài không hổ là là một tuyển thủ toàn năng, giúp chủ nhân mở cửa, lấy điện thoại, thậm chí trong tình huống chủ nhân không muốn nghe máy, nó còn thử nghe điện thoại thay cho chủ nhân.
Đáng tiếc bàn tay nó không được linh hoạt lắm, bấm lung tung một hồi mà vẫn không bấm được vào nút nhận cuộc gọi.
Cố Thắng Nam mới thu hồi được thần trí sau khi nghe những gì Lộ Tấn nói vừa rồi, thấy thứ Vượng Tài cầm đến là điện thoại của mình, cô vội đưa tay cầm lấy.
Nhìn tên người gọi đến trên màn hình, Trình Tử Khiêm? Cố Thắng Nam sửng sốt, vội nghe máy.
Cũng không biết đối phương nói gì, Lộ Tấn chỉ thấy vẻ mặt người phụ nữ này từ từ trở nên căng thẳng. Cố Thắng Nam nhanh chóng chấm dứt cuộc gọi, Lộ Tấn còn chưa kịp thăm dò xem có chuyện gì, cô đã sốt ruột nhìn về phía Lộ Tấn, vẻ mặt rất ngỡ ngàng: "Lê Mạn mất tích rồi".
"Cái gì?"
Cố Thắng Nam cũng có vẻ không được rõ tình hình, chỉ có thể thuật lại những gì Trình Tử Khiêm nói trong điện thoại: "Tổng giám đốc Trình nói anh ấy thả Lê Mạn trên đường, sau đó... sau đó Lê Mạn đã mất tích".
***
Cố Thắng Nam không ngờ cuối cùng mình cũng rời khỏi nhà thành công nhờ ơn Lê Mạn.
Đã là gần tối, trời đã nhá nhem, Trình Tử Khiêm lái xe đến dưới lầu đón cô.
Đương nhiên Lộ Tấn cũng đi cùng.
Trình Tử Khiêm vừa lái xe vừa áy náy giải thích với Cố Thắng Nam và Lộ Tấn: "Cô ấy dẫn mấy thằng du côn đến khách sạn Tử Kinh, tôi dẫn cô ấy ra khỏi Tử Kinh rồi bỏ lại giữa đường. Kết quả là cô ấy chưa trả tiền cho đám du côn đó, bọn chúng không tìm được cô ấy nên cứ ngồi lì ở Tử Kinh không đi. Tôi nhận ra làm thế cũng không ổn nên lái xe quay lại tìm cô ấy, tuy nhiên cô ấy đã biến mất".
"Cô ấy không có bạn ở trong nước, cũng không có họ hàng. Cô ấy không về Tử Kinh, cũng không về căn hộ của Lộ Tấn, thế thì cô ấy còn có thể đi đâu được?" Cố Thắng Nam ngồi trên ghế sau, không lần ra manh mối nào, đột nhiên cô nảy ra một ý: "Hay là chúng ta báo công an?"
Nhưng một giây sau Lộ Tấn đã lạnh lùng bóp chết ý tưởng của cô: "Cô ấy mới biến mất có sáu tiếng thôi, mất tích hai bốn tiếng trở lên thì công an mới can thiệp".
"Thế thì làm thế nào?"
Đúng lúc này xe chạy đến đèn đỏ, Trình Tử Khiêm dừng xe, quay lại nhìn Cố Thắng Nam như trấn an: "Anh đã dặn mọi người tìm kiếm cẩn thận xung quanh Tử Kinh rồi, chắc là sẽ có tin tức nhanh thôi".
Vì lúc này hai tay Cố Thắng Nam đang đặt trên lưng ghế lái nên khoảng cách giữa Trình Tử Khiêm và Cố Thắng Nam thoáng cái đã rút ngắn xuống không đủ năm xen ti mét. Cố Thắng Nam còn đang đợi Trình Tử Khiêm nói tiếp, đột nhiên lại bị kéo giật lại, cả người dựa vào lưng ghế sau.
Cố Thắng Nam nhìn bàn tay Lộ Tấn đang nắm cánh tay mình, lại nhìn gương mặt khiến người khác khó phát hiện có tâm tình gì của Lộ Tấn, còn tưởng rằng anh kéo cô lại là bởi vì có chuyện cần nói với cô: "Gì vậy?"
Lộ Tấn nói dối rất ung dung: "Anh vừa nhìn thấy bên đường có người hơi giống Lê Mạn nên định gọi em quay lại nhìn, nhưng anh phát hiện người đó không phải cô ấy".
"Ờ..." Cố Thắng Nam gật đầu rồi lại lập tức ngả người tới trước định dựa vào lưng ghế lái. Lần này còn chưa bám tay vào lưng ghế, cô đã bị Lộ Tấn kéo về.
"Còn chuyện gì nữa?"
Lần này Lộ Tấn dứt khoát nắm chặt tay cô không buông ra nữa, đồng thời chậm rãi giải thích: "Đừng nói chuyện nữa, em phải chú ý quan sát bên đường như anh, nói không chừng sẽ có thể nhìn thấy Lê Mạn".
Nhưng ba tiếng đã trôi qua, những nơi Lộ Tấn cảm thấy Lê Mạn có thể đi đến đều đã được tìm kiếm kĩ càng mà vẫn không thấy tung tích Lê Mạn. Lần này ngay cả Lộ Tấn luôn luôn cà lơ phất phơ cũng không thể không trở nên căng thẳng.
Ngồi trên xe những mấy tiếng, cộng thêm tâm tình càng ngày càng lo lắng, Cố Thắng Nam bắt đầu cảm thấy tức ngực, lập tức rất nhiều ý nghĩ đáng sợ tràn vào đầu óc cô: "Không lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện rồi?"
Nghe vậy, Trình Tử Khiêm đang sầm mặt lái xe vẫn yên lặng nhưng bàn tay nắm vô lăng đã siết mạnh đến trắng bệch. Lúc này điện thoại của Trình Tử Khiêm đổ chuông nhưng hình như anh ta không nghe thấy, vẫn chỉ cau mày nhìn đường phía trước. Cố Thắng Nam đành phải nhắc nhở anh ta: "Tổng giám đốc Trình, anh có điện thoại".
Trình Tử Khiêm không có thời gian dừng lại nghe điện thoại, một tay giữ vô lăng, tay kia đeo tai nghe bluetooth nghe máy.
"A lô!"
"..."
"Ở đâu?"
"..."
"Được rồi, tôi sẽ tới ngay".
Cố Thắng Nam chăm chú dỏng tai lắng nghe, vừa thấy Trình Tử Khiêm gác điện thoại đã vội vã hỏi: "Tìm được rồi à?"
Trình Tử Khiêm gật đầu, vẫn yên lặng, đột nhiên đánh tay lái quay đầu xe rồi tăng tốc chạy ngược lại.
Mặc dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng rõ ràng Lộ Tấn cũng thở phào nhẹ nhõm, anh hỏi Trình Tử Khiêm: "Tìm được cô ấy ở đâu?"
Trình Tử Khiêm thở dài.
Vừa thấy anh ta thở dài, Cố Thắng Nam lại không nhịn được suy nghĩ miên man: Chẳng lẽ trong mấy tiếng mất tích này Lê Mạn đã gặp phải chuyện gì?"
Trình Tử Khiêm lại nói: "Cả buổi chiều cô ấy vẫn ở Tử Kinh".
"Cái gì?" Cố Thắng Nam không thể tin được tai mình.
"Sau khi anh bỏ cô ấy ở giữa đường, cô ấy đã nhanh chóng quay lại Tử Kinh. Vì anh đã đưa cô ấy vào danh sách đen nên cô ấy đã đổi đôi giày cao gót kiểu hạn chế số lượng của cô ấy lấy một gian phòng của một nữ khách chuẩn bị trả phòng".
Cố Thắng Nam hỏi: "Vậy cô ấy vẫn trốn ở trong phòng, tại sao đột nhiên lại bị người khác phát hiện?"
"Vừa hết giờ làm việc của nhà bếp, cô ấy đã đi đến nhà hàng để chặn em lại nên mới bị nhân viên nhận ra".
Lúc này Cố Thắng Nam chỉ còn cách thầm bội phục Lê Mạn.
Lộ Tấn lại có vẻ đã ngờ tới từ sớm, anh thầm nghĩ sự lo lắng của mình đúng là uổng phí, vì vậy đành nói một câu vuốt đuôi: "Con bé đó dù có lạc vào đảo hoang cũng không chết được, huống hồ chỉ bị thả xuống giữa đường mà thôi".
Ba người đánh xe chạy tới Tử Kinh.
Là vị khách được các nhân viên nhà hàng xếp hạng có chỉ số chiến đấu mạnh nhất trong lịch sử, Lê Mạn đang ngồi trong phòng ăn không có một bóng người, mấy nhân viên phục vụ chỉ dám đứng xa xa trông coi cô ta mà không dám tới gần.
Hầu như trong nháy mắt Lộ Tấn bước vào phòng ăn, Lê Mạn đã phát hiện ra và lập tức ngẩng đầu lên.
"Lộ Tấn!"
Lê Mạn đứng bật dậy, hoàn toàn coi như không thấy Trình Tử Khiêm và Cố Thắng Nam bên cạnh Lộ Tấn.
Cô ta chạy tới chỗ Lộ Tấn, miệng mếu máo, dường như chỉ một giây sau sẽ bật khóc.
Cố Thắng Nam đứng bên cạnh nhìn, trong lòng lập tức căng thẳng.
Là đàn ông, ai thấy vẻ tủi thân yếu ớt này cũng sẽ phải mềm lòng...
Mà trước khi Lê Mạn bật khóc, cô ta đã dang rộng tay lao tới ôm Lộ Tấn.
Một giây đồng hồ sau, rốt cục Lê Mạn cũng ôm chầm lấy...
Trình Tử Khiêm!
Cố Thắng Nam hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra. Nhìn Lộ Tấn vừa lùi đến bên cạnh mình, cô mới bừng tỉnh ngộ. Trong nháy mắt vừa rồi, Lộ Tấn đã nhanh tay kéo Trình Tử Khiêm đứng bên cạnh, đẩy Trình Tử Khiêm vào vòng tay Lê Mạn, còn chính mình thì lùi lại phía sau.
Động tác của Lộ Tấn quá nhanh, nhanh đến mức vừa rồi Cố Thắng Nam vẫn mở to mắt đứng bên cạnh mà cũng không phát hiện Lộ Tấn đã né được thế công của cô gái này chứ nói gì đến Lê Mạn đang thầm vui mừng vì bất ngờ ôm được Lộ Tấn.
Lê Mạn hoàn toàn không phát hiện mình đã ôm nhầm người, sau khi lao vào trong lòng đối phương lập tức nghiêng đầu gục vào vai đối phương, bắt đầu than vãn kể lể: "Em đã tìm anh bao nhiêu lâu..."
Chỉ khổ Trình Tử Khiêm, trong thời gian một giây, toàn thân anh ta cứng đờ, người đẹp đang ở trong lòng mà đẩy ra không được, giữ lại cũng không xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.