Hướng Dẫn Thuần Hóa Bệnh Kiều

Chương 2:




02.
Tiết Thái Tảo không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ở trong mắt nàng, tiểu sư đệ chỉ là một chú chim nhỏ không có gì đặc biệt. Mặc dù nhóm sư tỷ sư muội khác ai cũng mềm lòng, kiến nghị nàng dẫn theo Tiết Huyền cùng tu luyện, nhưng nàng không có nhã hứng chỉ dạy một người mới.
Có thời gian không bằng nàng đi luyện thêm mấy bộ tiên pháp.
Tiết Thái Tảo, người không như tên.
Uổng cho cái tên có một chữ “Thái” phi phàm, lớn lên trông cũng mảnh mai xinh đẹp, thế mà lại bước vào con đường nhập đạo. Quan điểm cuộc sống của nàng là mọi thứ đều có thể giải quyết bằng vũ lực, nếu như không, chứng tỏ nàng luyện tập chưa đến nơi đến chốn, ra tay chưa đủ tàn nhẫn, lần sau phải cố gắng hơn.
Điều này khiến người phụ thân đặt biết bao nhiêu hy vọng tha thiết lên nàng cũng phải tuyệt vọng vô cùng.
Tiện thể mà nói, trăm năm trước, cha nàng cũng nhờ tài vẽ tranh điêu luyện mà một đêm ngộ đạo, từ đây bước vào tiên đồ, đến giờ vẫn nổi tiếng phong nhã ở giới Tu chân, điều đáng tiếc lớn nhất cuộc đời này là đứa con gái duy nhất đứt ruột sinh ra của ông không chịu nối nghiệp y bát, không có đam mê với nghệ thuật.
Tiết Thái Tảo không suy nghĩ nhiều về ý đồ phía sau hành động của Tiết Huyền, nàng chỉ cảm nhận được nguy hiểm.
Lần này, vì hắn bám sát nàng đi đến tận cửa động phủ, nàng mới nhận ra sự tồn tại của đối phương.
Thật là đáng sợ.
Nàng bấm tay tính toán, Tiết Huyền nhập môn đến nay chưa đến nửa năm, thế mà kỹ năng ẩn thân của hắn đã đạt đến trình độ như thế. Chẳng lẽ vị tiểu sư đệ này muốn dựa vào cái này để nhập đạo?
Vậy cũng không cần thiết là ở chính đạo!
Nàng oán hận suy nghĩ, chuyện này làm cho thể diện của người sư tỷ tu hành nhiều năm như nàng rơi xuống lả tả.
Quyết định rồi, buổi tập luyện sắp tới sẽ tập trung vào cảm nhận hơi thở và theo dõi hành tung.
03.
Tiết Thái Tảo không ngờ tới lần bắt quả tang tiếp theo lại đến sớm như vậy.
Thời gian: Sáng sớm nửa tháng sau.
Địa điểm: Trước cửa động phủ của nàng.
Tiết Thái Tảo huyết áp lập tức tăng xông.
Thiếu niên mắc một thân hắc y cuộn tròn nằm ngủ ngon trước cửa động phủ nàng, bị nàng nhìn chằm chằm một hồi lâu vẫn chưa chịu tỉnh, phải đợi sau khi nàng không mặn không nhạt quất một roi mới giật mình mở to hai mắt.
Nhận ra đó là nàng, thiếu niên tự giác kéo ống quần của mình lên, cười cười lấy lòng, “Sư tỷ, ta chưa vào trong động phủ của người, ta chỉ ở bên ngoài một lát thôi.” Hắn dơ tay dè dặt khoanh vùng cái chỗ mình nằm, “Ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ, sẽ không để bị dơ đâu.”
Tiết Huyền suy nghĩ, không xong rồi, đêm qua lần đầu tiên theo được tới trước cửa động phủ của sư tỷ, kích động quá liền ngủ quên mất.
Vốn định sáng sớm sẽ trốn đi, hắn khiển trách bản thân thật thiếu cẩn trọng.
‘Ngươi sẽ bị ghét sớm thôi, thậm chí là bị giết chết đó nha.’ Thần thức bên trong đầu kéo dài giọng nói vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Tiết Huyền không có cách phản bác, hắn ỉu xìu cúi thấp đầu xuống.
Sau đó hắn bị người khác xách lên.
Tiết Thái Tảo xụ mặt hỏi hắn, “Ngươi đã luyện tập thuật ẩn thân trong bao lâu, được thừa kế từ sư phụ trước sao?”
Đôi mắt Tiết Huyền không lay động, dường như tham lam quan sát nàng, cẩn thận tính toán, “Bảy tháng lẻ năm ngày lẻ thêm ba canh giờ.” (~215 ngày 2 tiếng)
“Sư tỷ, ta sai rồi, người có thể giết ta nhưng làm ơn đừng đuổi ta đi.” Hắn cầu xin nói.
Tiết Thái Tảo khó hiểu nhìn hắn một cái, trong đầu nghĩ đầu tiểu sư đệ này chứa cái quái gì vậy không biết.
Nàng trầm ngâm một lát, “Thế này đi, từ nay trở đi, ngươi có thể đi theo ta mỗi ngày, nếu bị ta phát hiện thì phải cút về chỗ ở của ngươi. Còn nếu…” Nàng dừng lại một chút, không muốn nghĩ ra cái cảnh bản thân chịu thua, “Nếu giống như hôm qua, coi như ngươi thành công, ta sẽ cho ngươi một chút đan dược và bùa chú linh tinh mà ngươi muốn.”
Tiết Thái Tảo không có cái gọi là thẹn thùng xấu hổ của thiếu nữ. Nhận ra bản thân ngày hôm qua bị theo dõi, nàng chỉ cảm thấy nhục nhã.
Nàng tập võ nhiều năm, lại hay sử dụng roi nên cực kì mẫn cảm với các loại tiếng vang, thế mà lại bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch theo dõi không phát hiện ra.
Nếu hắn muốn ám sát nàng…
Tiết Thái Tảo thở sâu, phỉ nhổ sự thiếu cảnh giác của bản thân.
Tiết Huyền dồn sức ngóc đầu lên, hắn thụ sủng nhược kinh, “Cảm ơn sư tỷ! Ta nguyện ý.”
(Thụ sủng nhược kinh: đột nhiên được sủng ái mà lo sợ)
Còn có chuyện tốt như thế?
Hắn kích động đến mức đầu ngón tay run rẩy.
Thần thức trong đầu cũng cạn hán lời.
————
Hậu trường nhỏ không chịu trách nhiệm:
Tiết Huyền.bgm: Không xong rồi, theo dõi bị phát hiện rồi.
Tiết Thái Tảo: Bao cát luyện công hình người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.