Hương Hỏa Thành Thần Đạo

Chương 7: Văn lại




Trên bờ ruộng Thôn Thanh Ngọc.
Phương Minh vừa bấm pháp quyết xong: "Phì Địa thần thông!"
Màu trắng thần lực tuôn trào, từng tia từng tia tản vào đất ruộng tăng thêm độ phì nhiêu cho ruộng đất
Lần này cũng không phải vì toại nguyện thôn dân, mà là Phương Minh chủ động xuất kích, giống như xí nghiệp cầm tiền mình kiếm được mang đi đầu tư. Chỉ cần mảnh ruộng đất này thu hoạch tăng nhiều thì thanh danh nhất định có thể truyền ra, tín đồ cũng sẽ nhiều hơn. Phương Minh tính tính tiền lời còn lại, phát hiện đã hết sạch.
Hắn cũng giữ lại một tay, không có toàn lực ứng phó để ruộng đất mẫu sản gia tăng một nửa, chỉ làm đất đai hơi màu mỡ, có thể tăng thêm một phần nửa phần thu hoạch. Cũng không phải là hắn keo kiệt, mà là có nỗi khổ tâm trong lòng.
Đại Càn là đế quốc nông canh nên đối với ruộng đất cực kỳ coi trọng. Nếu như chỉ thu nhiều thêm một phần nửa phần, như vậy còn trong phạm vi mùa màng tăng trưởng tốt, chỉ làm người trong thôn ước ao, vì Phương Minh truyền bá tín ngưỡng.
Nhưng nếu đột nhiên thu hoạch lại tăng trưởng năm phần mười, như vậy chính là thiên hàng điềm lành, muốn làm sao che giấu đều không được, nhất định sẽ kinh động đến trong châu. Không tốt còn có thể bị tấu lên thiên thính, đến lúc đó kỳ nhân dị sĩ đều vọt tới, mang thôn Thanh Ngọc lật ngược lên trời, như vậy còn có chỗ cho hắn sống sao?
Tuy rằng không hẳn sẽ là chuyện xấu, thế nhưng cũng là may rủi nửa nọ nửa kia. Phương Minh tự nhận mình là thần linh bất hủ, có vô hạn thời gian, như vậy hà tất chỉ vì cái trước mắt mà để tự thân sa vào trong nguy cơ? Vì vậy chỉ làm cho ruộng đất màu mỡ thêm một chút, gia tăng một thành thu hoạch liền thôi.
Trở lại trong miếu Thổ Địa, bên cạnh cửa lớn đang đứng một giáp sĩ, lúc này nhìn thấy Phương Minh liền hành lễ: "Chúa công!"
Phương Minh khẽ gật đầu, Vương Lục Lang dùng quân pháp trị âm binh ngược lại cũng có chút hiệu quả, liền hỏi: "Vương Lục Lang có ở trong không?"
"Bẩm chủ thượng, ngũ trưởng đã ra ngoài dò xét, vẫn chưa trở về."
Phương Minh "ừ" một tiếng liền tiến vào nội đường, thầm vận thần lực để kiểm tra hương hỏa.
Lần trước thu được sáu âm binh, vì bọn họ thường ở trong pháp lực nên mỗi ngày chỉ cần tiêu hao ba tia thần lực, chính mình mỗi ngày có thể thuần thu vào hai mươi lăm tia, hoàn toàn có thể duy trì. Sức mạnh to lớn của thần linh bắt nguồn từ bản thân, hiện tại một mình hắn có thể sánh ngang hai đội âm binh tinh nhuệ trăm người, sau này theo thần lực lớn mạnh, uy năng còn có thể tăng cường. Vì lẽ đó cũng không sợ Vương Lục Lang có ý nghĩ gì, buông tay để hắn toàn quyền xử lý âm binh sự vụ. Vương Lục Lang cũng không phụ kỳ vọng, mang một ngũ binh sĩ xử lý ngay ngắn rõ ràng.
Hiện tại chỉ còn thiếu văn lại. Đến lúc này Phương Minh này mới nhớ tới trước đây ở trong thần thoại, bên người thần linh luôn có vài tên văn ti, quả nhiên rất có đạo lý. Hiện giờ hắn chỉ mới quản lý một thôn, mang sổ sách mạnh mẽ nhớ vào đầu, ỷ vào sau khi trở thành thần linh tai thính mắt sáng còn có thể chống đỡ. Nhưng nếu có thư lại tinh thông văn án trợ giúp,thì có thể giúp hắn giảm bớt áp lực, có càng nhiều tinh lực truyền bá tín ngưỡng sang thôn bên cạnh.
Suy nghĩ tới đây, không khỏi nói thầm: "Nếu như Vương Lục Lang vẫn không tìm được ứng cử viên thích hợp thì ta chỉ có thể tự mình đi tìm. Ta có Vọng Khí thần thông, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm thì nhất định sẽ có. Đáng tiếc Ngô lão phu tử, cũng không biết nhi nữ của hắn thế nào rồi?"
Vừa có ý niệm này, một căn tín ngưỡng tuyến lập tức hiện ra, kèm theo vài bức hình ảnh.
Nhi nữ của Ngô lão phu tử tên là Ngô Tâm Lăng, năm nay chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, bởi vì do lúc già mới có con nên nàng rất được sủng ái. Lần trước bầy quỷ tập thôn có Phương Minh âm thầm trợ giúp nên Ngô gia mới bình yên vô sự, bây giờ đang sống chung với đại ca và đại tẩu, hai người đối xử với nàng cũng không tệ lắm, hiện giờ nàng đang làm việc nhà.
Lại nhìn kỹ thì nàng giống như có cảm ứng, nháy con mắt to trong veo như nước nhìn xung quanh, không nhìn thấy ai liền có chút mê hoặc. "Thông linh chi thể", trong lòng Phương Minh hơi động, Ngô Tâm Lăng này chính là ứng cử viên tốt nhất cho chức coi miếu, xem ra sau này cần chú ý đến nàng nhiều hơn.
"Thông linh chi thể" chính là chỉ người có tinh thần linh động, dễ dàng cùng thần linh sinh ra cảm ứng. Đặt ở kiếp trước phần lớn chính là bà đồng, người coi miếu, vu nữ, thánh nữ. Theo lý giải của Phương Minh, thứ này chính là máy thu thanh cao cấp, tiếp thu tín hiệu rất tốt, cũng dễ dàng thu được kênh của Phương Minh, giữa hai người lan truyền tin tức tiêu hao ít thần lực nhất.
Nhưng hiện giờ Phương Minh chỉ có một miếu nhỏ, mọi người chui vào không lọt, có người coi miếu cũng vô dụng. Bất quá có thể chuẩn bị trước, chờ sau này khi tới trong trấn, trong huyện có thể thành lập miếu lớn liền có thể dùng.
Đang suy nghĩ làm sao bồi dưỡng Ngô Tâm Lăng thì Vương Lục Lang trở lại.
Vương Lục Lang hành lễ: "Thuộc hạ tìm mấy ngày cuối cùng tìm được hai người, đã dẫn đến cho chủ thượng!" "
"Ồ!" Phương Minh trong lòng vui vẻ, nói: "Người đang ở đâu?"
"Bẩm, đang chờ bên ngoài miếu!"
"Nhanh chóng mời vào!"
"Vâng!"
Lập tức dẫn vào hai người. Một người khoảng ba mươi tuổi, trang phục thư sinh, thân hình thon dài, khí chất không tầm thường, nhìn thấy Phương Minh nhưng không nói lời nào, hai mắt thâm thúy tỉ mỉ đánh giá xung quanh. Người còn lại lại làm Phương Minh hơi kinh ngạc, là một hèn mọn lão đầu, nhưng lại mang trang phục điển sử. Vừa thấy Phương Minh liền quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu, nói: "Tiểu nhân gặp qua đại lão gia, đại lão gia cát tường!"
Hai người có đặc điểm riêng, nhưng hình thể đều tán loạn, xem ra sống không lâu nữa.
Phương Minh bưng lên chén trà trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, nói: "Hai người các ngươi đem họ tên, quê quán, nguyên nhân cái chết từng cái đều kể ra. Bản tôn đang cần một văn lại, người thích hợp có thể lưu lại, được hưởng trường tồn; người không thích hợp, đuổi ra ngoài thôn, mặc cho tự sinh tự diệt."
Tiểu lão đầu vừa nghe ánh mắt liền sáng lên, lập tức dập đầu: "Tiểu nhân họ Hà tên Đông, là Điển sử của huyện An Xương, hai ngày trước bị bệnh chết, ở các phòng công văn có nhiều kinh nghiệm, nhất định sẽ làm đại nhân thỏa mãn!" Đỉnh đầu của lão có một cây bản mệnh màu trắng, cũng có chút số mệnh. Điển sử không có phẩm cấp, người có số mệnh màu trắng trên lý thuyết có thể làm đến chính cửu phẩm, lên trên nữa thì có thể sẽ không khống chế được tự thân khí số.
Phương Minh hỏi: "Ngươi có biết làm sổ sách?"
"Bẩm lão gia, các khoản thuế má trong huyện phần lớn đều do tiểu nhân làm!"
Phương Minh gật gù: "Vậy ngươi có nguyện ý làm chi lại cho ta?"
"Tiểu nhân đồng ý, bái tạ đại nhân!" Lại là cúi người làm đại lễ.
Phương Minh chỉ tay một cái, một tia bạch khí bắn trúng tiểu lão đầu, bạch quang lấp lóe. Lại nhìn lần nữa, thân thể lão đầu đã ngưng tụ hơn chút, một thân công phục Điển sử cũng biến thành công phục Lệnh lại.
Tuy rằng rớt xuống hai cấp nhưng tiểu lão đầu lại rất vui vẻ, phảng phất như là thăng quan phát tài. Mặt đầy vui mừng trước tiên bái tạ Phương Minh, sau đó cùng Vương Lục Lang chào hỏi.
Phương Minh lại nhìn về phía thư sinh, chỉ thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, dường như có chút kinh ngạc. Thấy Phương Minh nhìn sang liền khom người cúi chào, nói: "Học sinh Chu Thanh, bái kiến tôn linh!"
Bản mệnh trên đỉnh đầu trong trắng hiện hồng, có thể so với bọn người Vương Lục Lang và Hà Tùng. Phương Minh cười gằn, biết người này chắc hẳn chính là sĩ tộc, cũng chính là người đọc sách của gia đình đại hộ. Bọn họ phần lớn đều là người của thế gia đại tộc hoặc hàn môn đệ tử nên có chút đặc quyền, tỉ như bạch thân thì có thể nhìn thấy cửu phẩm trở xuống không cần quỳ bái. Liền tùy ý hỏi: "Nhà ngươi trụ ở nơi nào, nguyên nhân vì sao lại chết?"
Chu Thanh khẽ cắn hàm răng, nói: "Vãn sinh chính là người của Chu gia huyện An Xương, thời điểm đi chơi tiết thanh minh ở ngoài huyện không cẩn thận bị trượt chân rơi xuống sườn núi mà chết. Không muốn trở thành quỷ hồn, lại bị ác quỷ quấy rầy, may nhờ có thuộc hạ tôn linh cứu giúp. Cầu mong tôn linh phái người mang vãn sinh trở lại trong huyện, vẫn sinh nhất định sẽ có báo đáp lớn!"
Chu gia chính là đại hộ trong huyện, cùng với Ngô gia, Trịnh gia, Vương gia được xưng là An Xương tứ đại gia. Nhà nhà đều có tổ tiên linh được tế tự hàng trăm hàng ngàn năm trấn thủ, số mệnh lâu dài, tổ tiên che chở khí rất đầy đủ nên chỉ cần không gặp nhóm lớn hung quỷ vây công liền không đáng ngại, vì lẽ đó nên còn có thể đi ra du ngoạn, đi chơi tiết thanh minh.
Nhưng nếu đã thành quỷ hồn còn muốn trở về gia tộc?
Không nói huyện thành có quan khí, quân khí trấn thủ, quỷ không thể tới gần, chính là dù hắn trở lại trong gia tộc thì tám phần mười sẽ không có kết quả gì tốt. Phương Minh cười khinh miệt, đến nơi này cũng đã nhiều ngày, trải qua nhiều mặt tìm hiểu, đối với tổ tiên linh của đại tộc hắn cũng có chút hiểu biết.
Thời điểm tế tự nhất định phải có mục tiêu chuẩn xác, tốt nhất là có tên gọi, như vậy mới có thể giữ được chân linh tổ linh bất diệt; hơn nữa lực phân tắc nhược, cũng không thể tế tự quá nhiều tổ linh, nếu không tổ linh sẽ không thể duy trì, sẽ tiêu tan; một đại hộ nhiều nhất chỉ có thể cung phụng ba vị tổ linh, nhiều hơn nữa sẽ không được.
Mà số người chết đi của một gia tộc phải có tới ngàn vạn, kết quả cuối cùng: chết trong huyện trực tiếp bị quan khí, quân khí giết chết, biến thành tro bụi, đến cả làm bảy ngày cũng không được. Chết ở ngoài huyện cũng vào huyện không được, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ.
Chân chính có hiểu biết thế gia quận vọng đều mang căn cơ gia tộc xây ở ngoài thành. Bình thường quỷ vừa chết sẽ được cho một chút số mệnh sau đó đuổi ra ngoài, mỗi người dựa vào mệnh trời, cầu được cơ duyên. Còn quỷ có đại danh khí, đại khí vận thì xem tình huống, hoặc mang một chi nhánh của hắn dời ra chủ mạch, trở thành phân tộc, tự hưởng tế tự; hoặc cùng chủ mạch tranh đoạt, mạnh mẽ cướp ra một vị trí. Tuy là một nhà, nhưng nếu do người chủ trì tự nhiên sẽ có thân sơ xa gần, minh tranh ám đấu trong này sẽ không cần nhiều lời.
Tên Chu Thanh này rõ ràng là một kẻ không hiểu chuyện, còn tưởng rằng âm thế và dương gian không có gì khác nhau, Phương Minh cũng không cần suy nghĩ liền nói: "Người đâu, mang người này trục xuất khỏi thôn Thanh Ngọc!"
Lập tức có hai tên lính nhấc lên Chu Thanh kéo ra ngoài. Chu Thanh mặt đỏ lên, không hiểu xảy ra chuyện gì, khí lực lại không so được với binh sĩ nên bị nhấc đi ra ngoài.
Bực này sĩ tộc chỉ biết vùi đầu vào kinh điển khắc khổ nghiên cứu, thỉnh thoảng đàm luận huyền học, đối với Minh Toán Kinh mà tiểu lại học rất xem thường. Để bọn hắn viết thơ làm văn còn có thể, còn làm sổ sách thì muốn nghĩ cũng không cần nghĩ, làm không tốt còn bị bọn họ xem là có nhục nhã nhặn, không bằng trực tiếp đuổi ra ngoài. Dù sao lấy hình thể số mệnh của Chu Thanh thì chốc lát nữa sẽ hình thần đều diệt, cũng không sợ bí mật bị tiết lộ ra ngoài thôn.
Cũng mặc kệ hắn, nhìn sang bên cạnh hỏi: "Hà Đông, vì sao ngươi chết rồi lại xuất hiện ở đây?"
Hà Đông chậm rãi kể, nguyên lai lão làm điển sử đã mấy chục năm, càng có giao hảo với Linh Trúc đạo trưởng của cấm quỷ tào ti nên biết được chút bí ẩn. Sau khi bệnh nặng liền trực tiếp về nhà an dưỡng, chết rồi cũng có thể thành quỷ kéo dài hơi tàn bảy ngày, bị tổ linh của trấn đuổi ra trấn tự tìm cơ duyên.
Tế đàn sau khi có người chủ trì thì linh động hơn không ít, nhưng phần lớn chỉ có hai công năng là ban cho người khác thủ hộ khí và bảo vệ thổ địa, tối đa có thể điều chỉnh số mệnh ban cho một người nhiều hay ít.
Đối với quỷ trong bản trấn tổ linh cũng không thể ra sức, không có năng lực chăm sóc, cũng không có khả năng mặc bọn họ ở trong trấn để tránh xảy ra chuyện; cũng không thể trực tiếp giết chết, sợ bị hư hỏng âm đức, chỉ có thể đuổi đi cho xong chuyện.
Hà Động kỳ thực không ôm hi vọng gì, chỉ là càng già càng sợ chết, nghĩ có thể sống thêm một ngày tính một ngày.
Không nghĩ tới bên ngoài vô cùng nguy hiểm, liên tiếp gặp phải mấy đợt hung quỷ, số mệnh hộ thể tiêu hao hết, bản nguyên cũng bị thương tổn, thiếu chút nữa đã biến thành tro bụi. May là gặp được Vương Lục Lang mới có cơ duyên này.
Phương Minh gật đầu, lại nói: "Nếu đã trở thành chi lại cho ta, chỉ cần âm thầm chăm chỉ làm việc thì sẽ có thể trường tồn."
Hà Đông cảm động đến rơi nước mắt, không ngừng bái tạ.
Lập tức dăn dò Hà Đông dựa theo thiết tưởng, trước tiên dựa theo hộ tịch đem thôn dân đều liệt kê tốt. Hà Đông vốn là Điển sử, làm việc này vô cùng thuần thục, lập tức lĩnh giấy bút do Phương Minh tiện tay dung thần lực biến thành bắt đầu làm việc.
Phương Minh thấy thủ hạ xem như đã văn võ đều có, không khỏi vui mừng không ngớt, biết loại nhỏ thể chế đã thành lập, có thể tiết kiệm không ít công sức của hắn. Kế tiếp chính là lúc mang tín ngưỡng truyền bá tới các thôn khác, mưu cầu tiến bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.