Hương Hỏa Thành Thần Đạo

Chương 9: Công đức




Ngày mồng một tháng năm, ở thôn Thanh Sơn.
Hôm nay chính là thời gian đại tế, bởi vì quyết định sẽ cung phụng miếu Thổ Địa, vì vậy trời còn sớm thì thôn dân đã lục tục đến tràng. Chỉ thấy tế phẩm đã được chuẩn bị xong xuôi, miếu cũng đã được dựng lên, bởi vì là hàng nhái của miếu nhỏ thôn Thanh Ngọc nên bề ngoài cũng có vài phần tương tự.
Giờ lành đã đến, chỉ nghe thôn trưởng ra lệnh một tiếng liền thấy các thợ thủ công cẩn thận từng li từng tí mang miếu Thổ Địa đặt lên trên tế đàn. Thôn trưởng lập tức tiến lên, dâng lên nén nhang thứ nhất sau đó cung kính lạy một cái, những thôn dân khác cũng bắt đầu dồn dập bái tế theo, xung quanh nhất thời mịt mờ nhang khói.
Trời vừa sáng Phương Minh liền tới xung quanh đây, nhưng lúc này hắn lại khẽ nhíu mày: "Chỉ là tinh luyện được sáu ngàn tia thần lực trong tế đàn, thần chức phù lục và số mệnh trên đỉnh đầu lại không có biến hóa lớn, thật ra còn thiếu thứ gì đây?"
Vốn là hắn muốn nhờ vào chuyện này để mở rộng thần chức, cũng định thừa cơ sửa đổi tiên thiên mệnh cách, để có thể gánh chịu số mệnh nhiều hơn. Nhưng không nghĩ tới thần chức phù lục chỉ tinh luyện thần lực, lại không có gì thay đổi.
Phương Minh cau mày, nếu như không thể tăng lên thần vị, như vậy thì những nỗ lực của hắn không phải đều uổng phí hay sao? Sau này mãi mãi cũng chỉ có thể là tiểu thần, đây cũng không phải là ước nguyện ban đầu của hắn. Hay lẽ nào là do tín đồ không đủ? Hắn quyết định sau khi trở lại liền thí nghiệm thử ở thôn Xương Thịnh, xem thử hiệu quả thế nào.
Lúc này tế tự đã kết thúc, thôn dân thôn Thanh Sơn nghĩ tới sau này sẽ có Thổ Địa thần che chở, không còn phải chịu khổ giống như ngày xưa, nước mắt không khỏi rớt xuống như mưa. Lúc đầu cũng chỉ có vài người, nhưng sau đó lại lan rộng đến toàn thôn. Tất cả thôn dân đều dồn dập dập đầu bái tế miếu Thổ Địa, đối với ân đức của Phương Minh cảm động đến rơi nước mắt.
Phương Minh lập tức cảm thấy tự thân xảy ra biến hóa, lại minh tưởng số mệnh của bản thân, lúc này liền có phát hiện. Chỉ thấy số mệnh xung quanh đỉnh đầu bị một tàng kim quang mỏng manh bao phủ, bản năng của thần linh nói cho hắn biết, đây chính là nhân đạo công đức. Lại thấy kim quang từ từ rót vào bên trong bản mệnh bạch khí của Phương Minh, bạch khí lập tức nổ tung, từ bên trong lại thò ra một căn bản mệnh khí màu trắng mang theo chút đỏ, ấn vàng cũng lập tức biến lớn không ít. Sau khi hấp thu bạch khí, bản mệnh khí hơi động, số mệnh màu trắng không ngờ lại có biến hóa, bắt đầu đỏ ửng, sau đó biến thành số mệnh màu đỏ.
Cuối cùng trên đỉnh đầu biến thành đỏ trắng hai màu lăn lộn, số mệnh bên trong ấn vàng chỉ còn một nửa, trong đó có một phần ba là màu đỏ, mà tùy theo thân thể Phương Minh cũng có biến hóa. Thần lực trong cơ thể vốn cả đều là màu trắng, lúc này lại bị số mệnh ảnh hưởng không ngờ có một phần ba trong đó bắt đầu cô đọng, hình thành thần lực màu đỏ, thần lực màu đỏ lại mãnh sôi trào, bao vây lại thần chức phù lục. Một lát sau màu đỏ tản đi, tạo thành một cái thần chức phù lục mới. Phương Mình vừa nhìn liền hiểu ý tứ "Thứ bát phẩm Thổ Địa thần, quản hạt thôn Thanh Ngọc, thôn Thanh Sơn!" Sau đó liền cảm giác mình và địa vực thôn Thanh Sơn đã thành lập liên hệ.
Phù lục hơi động liền có một luồng tin tức tiến vào trong đầu Phương Minh, lại là thần thông mới "Thần Đả Thuật", có thể làm cho thành kính tín đồ mượn thần lực, trong thời gian ngắn khí lực tăng lên gấp bội, sau khi phép thuật kết thúc sẽ bị suy yếu vài ngày.
Phương Minh hiểu ra. Nhớ tới thuật ngữ của kiếp trước "nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, tứ tích âm đức ngũ độc thư.", âm đức ở đây chính là chỉ nhân đạo công đức và thiên đạo công đức. Chỉ cần làm chuyện có lợi cho nhân đạo thì lập tức sẽ có nhân đạo công đức hạ xuống, công đức này có tác dụng rất lớn, có thể trợ giúp gặp dữ hóa lành, cũng có thể thay đổi số mệnh. Chỉ cần sau này hắn vẫn tiếp tục che chở vạn dân, giúp đỡ nhân đạo thì tự nhiên sẽ có thể không ngừng nhận được nhân đạo công đức. Không chỉ có thể thay đổi mệnh cách, còn có thể không ngừng tăng cường, thu hoạch khí số.
Quy tắc của thế giới này chính là số mệnh và mệnh cách móc nối với quan chức, địa vị. Phương Minh nếu như đã ở thê giới này, tất nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng, thần vị ở thế giới này cũng là như vậy. Vì vậy số mệnh và thần lực lại có ảnh hưởng cho nhau, số mệnh giúp đỡ tinh luyện thần lực, càng cao cấp hơn thần lực lại tẩm bổ thần chức phù lục, như vậy chuyện thần chức phù lục thăng cấp cũng sẽ nước chảy thành sông. Thời khắc này Phương Minh đã rõ ràng con đường tương lai của mình, nghĩ tới sau này đã có phương hướng, không khỏi cất tiếng cười to, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Phù lục hơi động liền có một luồng tin tức tiến vào trong đầu Phương Minh, lại là thần thông mới "Thần Đả Thuật", có thể làm cho thành kính tín đồ mượn thần lực, trong thời gian ngắn khí lực tăng lên gấp bội, sau khi phép thuật kết thúc sẽ bị suy yếu vài ngày.
Phương Minh hiểu ra. Nhớ tới thuật ngữ của kiếp trước "nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, tứ tích âm đức ngũ độc thư.", âm đức ở đây chính là chỉ nhân đạo công đức và thiên đạo công đức. Chỉ cần làm chuyện có lợi cho nhân đạo thì lập tức sẽ có nhân đạo công đức hạ xuống, công đức này có tác dụng rất lớn, có thể trợ giúp gặp dữ hóa lành, cũng có thể thay đổi số mệnh. Chỉ cần sau này hắn vẫn tiếp tục che chở vạn dân, giúp đỡ nhân đạo thì tự nhiên sẽ có thể không ngừng nhận được nhân đạo công đức. Không chỉ có thể thay đổi mệnh cách, còn có thể không ngừng tăng cường, thu hoạch khí số.
Quy tắc của thế giới này chính là số mệnh và mệnh cách móc nối với quan chức, địa vị. Phương Minh nếu như đã ở thê giới này, tất nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng, thần vị ở thế giới này cũng là như vậy. Vì vậy số mệnh và thần lực lại có ảnh hưởng cho nhau, số mệnh giúp đỡ tinh luyện thần lực, càng cao cấp hơn thần lực lại tẩm bổ thần chức phù lục, như vậy chuyện thần chức phù lục thăng cấp cũng sẽ nước chảy thành sông. Thời khắc này Phương Minh đã rõ ràng con đường tương lai của mình, nghĩ tới sau này đã có phương hướng, không khỏi cất tiếng cười to, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Thôn Thanh Ngọc, bên trong pháp vực miếu Thổ Địa, trên đại sảnh.
"Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!"Đám người Hà Đông, Vương Lục Lang sâu sắc hành lễ.
Đây là chúc mừng Phương Minh mang tín ngưỡng truyền đến thôn Thanh Sơn. Bọn họ cảm giác đại nhân hôm nay trở nên càng thêm uy nghiêm, thâm trầm dày nặng, để nội tâm của bọn họ không khỏi run lên.
"Miễn lễ, miễn lễ! Bất quá đây quả thật là một chuyện vui, vì vậy hôm nay liền mở đại yến!" Dặn dò vài câu liền bắt đầu mở yến.
Mọi người đại hỉ.
Phương Minh biết rõ, đối với những thứ rất dễ có được thì mọi người sẽ không biết trân trọng, vì thế nên thường ngày chỉ phát chút thức ăn bình thường như bánh màn thầu trong thôn. Tuy là đều do thần lực ngưng tụ thành, sau khi sử dụng có thể bổ sung thần lực, nhưng khẩu vị thì rất bình thường.
Nhưng một khi chỉ cần có người lập công liền ban xuống rượu thịt, gặp được hỉ sự liền mở yến hội, gà vịt cá thịt nhìn hoa cả mắt, cần gì có đó. Quả nhiên như vậy để thuộc hạ càng thêm chuyên cần làm việc để cầu được ban thưởng.
Lúc này vừa mở yến, Hà Đông, Vương Lục Lang liền dẫn đầu thuộc hạ nâng chén kính tặng Phương Minh: "Chúa công vạn phúc!"
Phương Minh gật đầu nâng chén uống cạn, lại nếm thử vài món ăn, chợt thấy mọi người có chút gò bó liền nói: "Không cần đa lễ, mọi người nên tranh thủ ăn lúc còn nóng!" Nói xong lập tức đứng dậy, bước vào hậu đường.
Mọi người lập tức cảm thấy nhẹ nhàng, cũng buông thả hơn rất nhiều. Hà Đông và Vương Lục Lang còn chú hình tượng một chút, mấy người còn lại thì ngươi tranh ta đoạt, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Hà Đông cắn một miếng thức ăn, mắt hơi híp lại, cảm thán nói: "Thế nhân đều cho rằng chết rồi thì sẽ thành không, nhưng lại không biết sau đó còn kinh khủng hơn, chúng ta có thể gặp được chúa công là may mắn bực nào!"
Vương Lục Lang nói tiếp: "Vì lẽ đó chúng ta càng phải chuyên cần với chức trách của mình, mới có thể báo đáp lại chúa công!"
Mọi người đều đồng thanh hô phải, sau đó nâng chén uống cạn.
Lúc này Phương Minh sử dụng độn thổ đi tới ngoài thôn, trong tay lượn lờ một tia thần lực màu đỏ, chăm chú thưởng thức. Ý niệm vừa động, thần lực liền hóa thành hồng quang bọc lại cánh tay. Phương Minh thử vung quyền, phát hiện không có khác biệt quá lớn so với lúc sử dụng thần lực màu trắng, chỉ là uy lực trở nên lớn hơn.
Lại nghĩ tới Thần Đả Thuật thì có chút lĩnh ngộ, nhìn thấy cục đá trên mặt đất liền thử thò tay ra cầm lên, tuy rằng nhấc không lên nhưng cục đá cũng hơi động. Phương Minh đại hỉ lập tức thay đổi mục tiêu khác, lần này là một nhánh cây khô, cánh tay vừa động liền có thể nâng lên. Lúc này nếu như có thôn dân đi ngang qua đây sẽ có thể nhìn thấy một nhánh cây khô đang "tung bay" ở giữa không trung, rất là quỷ dị.
Sau khi cầm lấy nhánh cây khô thì thần lực bị tiêu hao rất nhanh, khoảng chừng mười mấy hơi thở sau thì hồng quang tan mất, nhánh cây cũng rơi xuống đất. Phương Minh đại hỉ, biết được thần lực màu đỏ đã có thể ảnh hưởng đến hiện thực, tuy rằng phải mười tia thần lực màu trắng mới có thể ngưng tụ thành một tia thần lực màu đỏ, khi sử dụng cũng tiêu hao rất nhanh. Nhưng chuyện này không giống báo mộng, khi đó nếu người khác quyết tâm không để ý tới hắn, hắn cũng chỉ có thể bó tay. Nhưng hiện tại có được thần lực màu đỏ thì ngay cả ở dương gian hắn cũng có được sức mạnh của riêng mình!
Phương Minh đã sớm phát hiện thế đạo hiện nay rất loạn, biết được năm xưa thái tổ Đại Càn lấy Quan Trung làm nơi lập nghiệp, cuối cùng quét ngang thiên hạ, thành lập Đại Càn. Nhưng trải qua hơn hai trăm năm, sức mạnh triều đình Đại Càn ngày một suy yếu, khắp nơi đã bắt đầu có hiện tượng tự lập. Tuy là trong lòng đương kim thiên tử có ý chấn hưng triều đình, nhưng lại không thể ra sức, bởi vì đây là số mệnh, nguyên nhân cũng vì nhân khẩu tăng nhanh nhưng đất đai lại không đủ.
Mỗi lần xuất hiện thiên tai đều sẽ có lưu dân, thiên tử liền mang lưu dân đuổi ra quan ngoại, lệnh cho các châu tự thu xếp. Lại càng trưng dụng lượng lớn lưu dân không có đất đai nhà cửa, đưa đi vùng đất hoang vu ở Giao Châu để khai khẩn đất đai; lại triệu tập trọng binh trấn thủ quan nội, đề bạt thân tín làm tướng lĩnh, vì vậy quan trung rất an bình.
Nhưng lại làm các châu còn lại dân chúng oán than, tăng thêm quỷ quái thường xuyên quấy phá, bất đắc dĩ phải trao cho các nơi binh quyền để mà trấn áp.Nhưng lại không biết có vô số tướng lĩnh thừa cơ dối trên lừa dưới, chiêu mộ tư binh, mời chào danh sĩ, âm thầm trong đó còn có người của Đạo môn.
Theo Phương Minh, lại qua thêm mười mấy năm nữa thì thiên hạ nhất định đại loạn, đến lúc đó các nơi cắt cứ, thảo phạt lẫn nhau. Lại trải qua vài chục năm chém giết, khi nhân khẩu trong thiên hạ đều chết khoảng bảy tám phần mười, lúc này thì có đất đai mới để cung dưỡng triều đình mới, lại có thể kéo dài được vài trăm năm.
Đến lúc đó phủ Văn Xương cũng sẽ không thể tránh khỏi, nếu vận may không tốt trở thành chiến trường, các quân phiệt thay nhau tranh đoạt. Chỉ cần đại quân quá cảnh vài lần thì chuyện bị giết đến ngàn dặm không người ở, xương trắng lộ ven đường chỉ là chuyện không thể bình thường hơn được!
Thần đạo vốn bắt nguồn từ nhân đạo, nếu người đều không có thì Phương Minh còn có thể thoải mái mà sống sao? Cho nên không thể không phòng ngừa chu đáo, lúc này sức mạnh can thiệp dương gian tới vừa đúng lúc.
Đồng thời cũng có thể ở dương gian thành lập thế lực, đề phòng tín ngưỡng bị đả kích. Cõi âm có chuyện tự nhiên sẽ có đám người Vương Lục Lang xuất thủ, nếu vẫn không được thì còn có Phương Minh trấn áp; nhưng nếu ở dương gian gặp phải có người muốn mạnh mẽ phá hủy miếu thờ, như vậy sợ là không thể dựa vào thôn dân bình thường. Chỉ có thành lập thế lực của riêng mình, nhưng lại không thể quá mạnh, miễn cho bị quan phủ chú ý.
Phương Minh đang suy thì trong lòng đột nhiên hơi động, nhớ tới thần đạo phương tây ở kiếp trước. Thần linh của phương tây cũng lập nghiệp từ tay trắng, từng người đều độc lập, không có thể chế từ phía trên đè ép, tự mình tìm tòi, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, lập tức cảm thấy có thể lấy một số trong đó để làm gương.
Thần linh phương tây chia tín đồ thành vài cấp: vô tín giả, thiển tín đồ, bình thường tín đồ, thành kính tín đồ, cuồng tín đồ và thánh đồ, Phương Minh liền dựa theo bốn cấp bậc đầu để phân cấp cho tín đồ của mình. Theo cái nhìn của hắn thì cuồng tín đồ và thánh đồ giống như đã bị xóa bỏ thần trí, đều là xác chết di động. Như vậy cũng tương đương với giết chết linh hồn, sẽ bi tổn thất rất nhiều công đức nên Phương Minh sẽ không làm như vậy. Đồng thời hai loại tín đồ này quá mức cuồng nhiệt, giống như ngọn lửa cháy hừng hực muốn thiêu đốt vạn vật, cuối cùng sẽ lụi tàn. Thứ này là một thanh kiếm hai lưỡi, dễ dàng hại người và cũng hại mình. Lập tức quyết định sau này sẽ không đề xướng cuồng nhiệt tín ngưỡng, hơn nữa lúc mấu chốt chính mình còn phải ra tay hạ nhiệt cho tín đồ, để bảo đảm tín ngưỡng lâu dài.
Một khi tín đồ tín ngưỡng đạt đến thành kính thì có thể đề bạt thành người coi miếu, mỗi ngày sẽ ngoại ngạch cung cấp cho một tia thần lực màu đỏ để tầm bổ thân thể. Đồng thời cũng trao tặng cho Thần Đả Thuật để bọn họ có sức mạnh hơn người, đây chính là bắt chước theo mục sư và thánh võ sĩ của phương tây.
Tất nhiên việc này sẽ tiêu hao không nhỏ và cũng dễ dàng gây chú ý nên không thể nhận quá nhiều, mỗi thôn một hai người là đủ. Hơn nữa thời khắc mấu chốt còn có thể tạo tác dụng dẫn đầu, thôn dân một khi có dẫn dầu tất nhiên có thể tụ tập lên, bảo vệ tín ngưỡng. Bất quá còn phải hạ xuống thần dụ, để người coi miếu không được dễ dàng manh động, càng không thể dễ dàng sử dụng Thần Đả Thuật.
Cho tới rập khuôn tạo thành thánh võ sĩ đoàn giống như phương tây, như vậy chính là trần trụi tạo phản, muốn chết cũng không cần phải làm như vậy.
Đầu phía đông thôn Thanh Ngọc.
Lý Đại Tráng đang thành kính dập đầu cho Thổ Địa gia được cung phụng trong nhà. Kể từ lần trước ở trước tượng thần cầu xin có con, sau khi thần linh hiển linh hắn liền trở thành tín đồ, mỗi ngày đều nhất định cung kính quỳ bái.
Phương Minh khẽ mỉm cười, lập tức vận dụng báo mộng thần thông.
Lý Đại Tráng chỉ thấy hơi hoa mắt thì đã xuất hiện trong đại sảnh miếu Thổ Địa. Mặc dù hắn đã có kinh nghiệm nên cũng không kinh sợ, nhưng vẫn thấy rất kích động. Vừa nhìn thấy Phương Minh liền quỳ xuống dập đầu, phát ra tiếng vang vọng cả đại sảnh, sau đó nói: "Đa tạ Thổ Địa thần, đa tạ Thổ Địa thần, thảo dân mong muốn đứa bé đã lâu, may nhờ có Thổ Địa thần hiển linh nên bây giờ mới có thể toại nguyện."
Phương Minh sắc mặt trầm ngưng nói: "Lý Đại Tráng, bản thần có một việc muốn ngươi làm."
Lý Đại Tráng lập tức nói: "Thổ Địa thần có chuyện gì xin cứ việc phân phó, thảo dân dù liều cái mạng này cũng phải nhất định hoàn thành cho ngài!"
Phương Minh mỉm cười nói: "Không cần phải như vậy, ta chỉ để ngươi trở thành người coi miếu cho ta, mỗi ngày chỉ cần quản lý tế phẩm, quét dọn thần miếu sạch sẽ là được!"
"Vậy thì có gì lớn, việc này rất nhiều người cầu đều cầu không được, thảo dân nhất định sẽ làm tốt, tạ ơn Thổ Địa gia quan tâm!" Lý Đại Tráng lại hành đại lễ.
Phương Minh gật đầu nói: "Nếu ngươi đã trở thành người coi miếu cho ta thì cũng cần học được chút thần thông, nay ta ban cho ngươi Thần Đả Thuật. Phải nhớ kĩ không thể tùy tiện sử dụng, càng không được tùy tiện sử dụng trước mặt người khác, nếu không nhất định sẽ gặp họa lớn." Chỉ tay một cái, lập tức có một tia thần lực màu đỏ hóa thành phù lục hòa vào trong thân thể Lý Đại Tráng.
Lý Đại Tráng lại thấy hai mắt lóe lên thì đã trở lại trong nhà, nhìn tượng Thổ Địa thần trước mặt lập tức quỳ xuống bái, nói: "Xin nghe theo lệnh của Thổ Địa gia!"
Phương Minh nhìn thấy Lý Đại Tráng tuy mặt đầy vui vẻ nhưng cũng không có lớn tiếng hoan hô, càng không có lập tức dùng thử Thần Đả Thuật, liền biết người này có tính cách thận trọng, không khỏi cảm thấy thỏa mãn.
Dựa theo hiểu biết của hắn thì bùa Đả Thần trong cơ thể Lý Đại Tráng chính là một cái máy thu phát. Thời điểm Lý Đại Tráng sử dụng Đả Thần Thuật, chỉ cần đọc thầm chú ngữ thì máy thu phát sẽ phát ra tín hiệu; còn thần linh sau khi thu được tín hiệu sẽ gửi đi thần lực cho kênh này; máy thu phát nhận được thần lực sẽ tiến hành chuyển hóa tăng lên tố chất thân thể, đây chính là bí mật của Đả Thần Thuật. Mỗi lần sử dụng Đả Thần Thuật nhất định phải tiêu hao một tia thần lực màu đỏ, thần lực màu trắng không thể ảnh hưởng dương thế nên không thể sử dụng.
Tất nhiên quyền hạn tối cao của bùa Đả Thần vẫn nắm trong tay Phương Minh, vì vậy hắn mới có thể mỗi ngày đều âm thầm gửi đi thân lực, bất tri bất giác tẩm bổ thân thể tín đồ, làm tai thính mắt sáng, thể lực tăng nhiều. Lập tức quyết định cần tiếp tục quan sát, nếu như lần này có thể thành công thì sau đó có thể yên tâm để Ngô Tâm Lăng sử dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.