Hương Mùa Hè

Chương 1:




Chiều lất phất mưa,những hạt mưa ẩm ướt,lất phất,chăm chỉ lặng lẽ trượt ngoài cửa kính,trôi từng dòng nhỏ xuống như những hạt nước mắt nhẹ nhàng,không hẹn khi nào sẽ ngừng rơi. Đường Đường ngắm thành phố trên tầng 5 quán cà phê Teen với một cốc cacao ấm áp. Đôi mắt tròn to dưới hàng mi cong dày nhìn xuống dòng người bé xíu dưới làn nước ẩm ướt,dai dẳng,bẩn thỉu. Những ngón tay thon trắng lướt trên màn hình cảm ứng,camera mở,khung cảnh thành phố bé xíu phủ bởi cơn mưa nhỏ hiện trên màn hình điện thoại. Thành phố thật đẹp.
“Thêm một tấm nữa rồi”.
Đôi môi hồng khẽ mỉm cười. Mỗi chiều cuối tuần Đường Đường lại ở trên quán cà phê,nhấm nháp và chụp ảnh.
“Vẫn chưa thấy cậu đâu”
Đôi mắt tròn cụp xuống. Đường Đường chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh nhưng vẫn không thấy cậu bé năm đó.
“ Mình vẫn ở đây mà nhưng vẫn không tìm được cậu”.
“ Mình vẫn ở đây mà nhưng cậu vẫn không tới”
Đường Đường 8 tuổi và cậu bé Đô La 12 tuổi,cậu bé mùa hè năm đó cùng chạy với cô trên bãi cát trắng in lấm dấu chân,cậu bé chạy chong chóng nắm tay cô bé trắng muốt,đôi mắt tròn xoe,đôi môi chúm hồng và hai bím tóc dễ thương,cậu bé hát cho cô nghe để dỗ cô khi cô khóc.
- Đô La,em thương anh hơn nhưng em nghe lời anh Bi hơn
- Tại sao vậy
- Anh Bi lớn hơn anh
- Như này anh lớn hơn anh Bi chưa
Chiếc kem trên tay vơi mất,gương mặt cậu bé tên Đô La mọc thêm vòm râu bằng kem.
Mùa hè của Đường Đường 8 tuổi ngọt lịm mát lành như ly kem ốc quế trên mặt cậu bé Đô La
- Đô La,đôi giày của em gãy rồi
- Còn chút nữa tới nhà anh Bi rồi,Đường Đường cố lên
- Không chịu,chân em đau lắm
Cô bé tên Đường Đường bé xíu đi một đôi giày to đùng,và cậu bé đi đôi trân trần,một tay xách đôi giày đỏ nhỏ xíu,tay còn lại dắt cô bé đi,tiếng cười của hai đứa trẻ vang trong buổi trưa hè.
- Đô la,ba em bảo cuối tuần nhà em sẽ dọn sang Niu Óc.Niu Óc ở đâu,xa không anh
- Anh không biết,người ta sang đấy đều phải bay cao tít,vậy thì em không gặp anh nữa rồi
- Em không chịu,anh đi với em
- Mẹ Thảo không cho anh đi đâu
- Anh cứ đợi em ở đoạn đèn xanh đỏ,khi đi đến đó em sẽ kéo anh đi cùng luôn,bố mẹ nghe lời em mà
- Nhưng như vậy sẽ không được gặp anh Bi,không được gặp các bạn trong nhà anh nữa
- Khi đi về là mình lại gặp anh Bi mà
- Vậy anh đợi em
Trở về thành phố,mùa hè không còn là mùa hè năm đó nữa,cũng không có cậu bé Đô La nữa. Cuối tuần Đường Đường đến Teen,từ tầng 5 nhìn xuống
và chụp ảnh,cô chụp bên đối diện,đoạn đèn xanh đèn đỏ mà cô đã dặn dò cậu bé Đô La đợi cô. 4 năm rồi,tất cả những bức ảnh cô chụp không hề có cậu bé
“Cậu chẳng giữ lời chút nào”.
Cô bé Đường Đường 8 tuổi ngồi trên xe ô tô của gia đình.Đường Đường là kết tinh ngọt ngào của nữ họa sĩ trẻ tài hoa Hoàng Khánh Lương và vị giám đốc trẻ đa tài Diệp Gia Đường,thừa hưởng từ bà vẻ đẹp thiện lương,giống như tên bà. Hoàng Khánh Lương là giấc mơ đẹp của biết bao nghệ sĩ,doanh nhân bấy giờ,giấc mơ đẹp đẽ,màu sắc,ướt át và xa vời,giấc mơ buồn như trong những tác phẩm của bà. Diệp Gia Đường là đích chọn của biết bao cô gái trẻ,một gã đàn ông thành đạt,chín chắn,ông ông lịch lãm đến khách sáo,lạnh lùng. Gia đình họ thu hút sự ngưỡng mộ của những người trong giới. Mùa hè Đường Đường 8 tuổi là sự nghiệp của ông khởi sắc nhất,ông sang NewYork tiếp quản chi nhánh để sát nhập tập đoàn,bà Khánh Lương theo chồng sang mở triển lãm. Họ có ý định định cư bên đó. Chiếc cổ bé nhỏ của Đường Đường chốc chốc nhoài ra cửa xe
- Đường Đường ngồi vào trong đi con
Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm thưa buộc hai bên của cô con gái. Người phụ nữ xinh đẹp kéo cô con gái vào lòng. Chiếc váy xanh quá gối yêu kiều tôn dáng vẻ quý tộc của người phụ nữ trẻ. Mái tóc dài xoăn nhẹ dài buộc thả uốn sau gáy khiến bà vẻ đẹp hiền từ của bà khắc họa rõ hơn gấp bội.
- Bạn con đợi con mà mẹ
- Bạn con sẽ đợi ở sân bay
- Con dặn bạn ý đợi con ở đây
Đèn đỏ dừng lại,chỉ có những đoàn xe dừng lại cùng xếp hàng.
- Mẹ không thấy bạn con
- Con hẹn bạn ấy ở đây đi cùng nhà mình mà
- Chắc bạn ấy đi cùng các bạn khác đến đợi con ở sân bay tiễn con rồi
- Bạn ấy đi cùng nhà mình mà,bạn ấy xin phép mẹ bạn ấy rồi đi cùng chúng ta,con dặn bạn ấy ở đây
- Ba nghĩ mẹ bạn ấy không cho bạn ấy đi rồi,con gái,chúng ta đến trước đợi bạn ấy-Gia Đường véo đôi má tròn phúng phính của con gái
Chiếc xe lao vun vút
Chuyến bay sang NewYork cất cánh lúc 10h30 phút
Đường Đường ôm bạn bè nhưng không h thấy cậu bé Đô La
- Đô La,bố mẹ em bảo đến giờ bay rồi,anh chưa xin phép được mẹ Thảo sao
Máy bay cất cánh. Đường Đường cũng 8 năm lạc mất Đô La từ đó
- Mình 8 tuổi,cậu không đến,giờ mình về rồi,tuần nào cũng ở đây,cậu chẳng lần nào đến chỗ hẹn
Hai người có lý do gặp nhau nhất định sẽ gặp lại nhau
Đã 4 năm mà chưa tìm được cậu,có phải cậu và mình đã không còn lí do để gặp nhau
Nhưng,mình vẫn còn chuyện muốn nói với cậu mà…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.