Hữu Hạnh

Chương 100:




Công việc của Hứa Nguyệt Lượng đã định, công việc của Lâm Ỷ Miên cũng có người thay.
Các buổi diễn tập kịch cho hài tử đều ở Thành phố B, phần lớn các buổi biểu diễn cũng ở Thành phố B.
Hứa Nguyệt Lượng gia hạn hợp đồng thuê nhà, dự định hoàn toàn lui khỏi căn hộ ở thành phố S. Sau đó, trọng tâm công việc và cuộc sống được chuyển sang thành phố khác.
Quyết định của Lâm Ỷ Miên rất dứt khoát, cô nói với trưởng khoa là sẽ được chuyển đến chi nhánh ở thành phố B. Nói với Hứa Nguyệt Lượng là đồng nghiệp cũ đã tìm quan hệ đưa cô đến bệnh viện ở thành phố B.
"Mặc dù chức vị và mức lương có thể kém hơn một chút, nhưng có thể tiếp tục công việc này, còn ở cùng thành phố với em đã rất vui vẻ."
Hứa Nguyệt Lượng rất cảm động: "Vì em mà chị chịu thật nhiều ủy khuất a ~"
“Cũng là vì chính mình thôi.” Lâm Ỷ Miên quay đầu lại, “Nhưng chị thật sự có chút ủy khuất, em phải bồi thường.”
"Bồi thường bồi thường bồi thường mà~~" Hứa Nguyệt Lượng dùng sức gật đầu, rất mạnh dạn đáp ứng, "Bồi thường thế nào cũng đều có thể."
Còn có thể bồi thường thế nào? Lâm Ỷ Miên thường yêu cầu nàng hôn thêm, lại hôn thêm nữa, Hứa Nguyệt Lượng rất vui vẻ.
Trong đầu cô nảy ra một ý tưởng hay, Lâm Ỷ Miên chống cằm nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, nụ cười ôn nhu tràn đầy ẩn ý.
“Em phải bồi thường cho chị một căn hộ.” Lâm Ỷ Miên nói.
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Nàng mở to mắt, hoàn toàn không ngờ Lâm Ỷ Miên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
"Một căn nhà ở thành phố B," Lâm ỷ Miên cười, "Trong đó còn sẽ có một chủ nhân xinh đẹp đáng yêu."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng chà xát hai tay, đi đến bên cạnh Lâm Ỷ Miên, cùng cô cẩn thận thương lượng: "Giá phòng ở thành phố B có chút đắt, hiện tại em không có đủ tiền, chị chờ một thời gian nha, em nhất định sẽ tận lực để chị có được trong vòng hai năm..."
Lâm Ỷ Miên đưa tay lên bóp miệng nàng, véo lên véo xuống, làm Hứa Nguyệt Lượng biến thành vịt con không nói được lời nào.
Lâm Ỷ Miên nói: “Em nghĩ cái gì vậy, chị muốn căn hộ là một căn hộ để ở, khu chung cư cũ thang lầu hai phòng ngủ một phòng khách cũng liền có thể, nữ chủ nhân ngốc trước mặt chị cũng liền có thể."
Hứa Nguyệt Lượng chớp mắt, Lâm Ỷ Miên vẫn chưa buông nàng ra, nàng không nói được, chỉ có thể dùng sức chớp mắt, tận lực bày tỏ cảm xúc và suy nghĩ của mình với Lâm Ỷ Miên qua cửa sổ tâm hồn.
Lâm Ỷ Miên nhìn nàng, đặt một tay khác lên nhéo nhéo mặt nàng: "Loại tư duy này của em cần phải được giáo dục tốt mới được. Khi người khác hỏi em một căn hộ, em mở miệng liền đồng ý, còn trong vòng hai năm sẽ có được, em có biết giá phòng ở thành phố B hiện tại là bao nhiêu không?"
Toàn bộ khuôn mặt của Hứa Nguyệt Lượng bị cọ xát đến hỗn độn, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu xem như trả lời cô.
Lâm Ỷ Miên: "Biết sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Biết còn nói như vậy?"
Lâm Ỷ Miên: "Tiền lương ở công viên là bao nhiêu một tháng, thời gian nghỉ ngơi đều dùng để diễn tập, đến lúc đó có thể kiếm được bao nhiêu từ một vở kịch trên sân khấu, những thứ này đều hiểu rõ. Đều dùng hết thời gian, em mua hay không mua được cũng đều không thể đồng ý”.
“Này không phải em muốn, cũng không thể đồng ý.” Lâm Ỷ Miên buông nàng ra, mặt và môi Hứa Nguyệt Lượng bị cô nhéo đỏ, trông yếu ớt đáng thương lại bất lực.
“Phải học cách từ chối.” Lâm Ỷ Miên nói.
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng nói: "Đó là bởi vì chị nói..."
Lâm Ỷ Miên dùng ngữ khí nghiêm túc ngắt lời nàng: "Ai nói cũng đều không được. Nếu chị yêu cầu những thứ vượt quá khả năng của em, nếu chị đặt đoạn tình cảm của chúng ta trên cơ sở muốn em một mình cống hiến, như vậy thì chị không xứng đáng được em thích."
Hứa Nguyệt Lượng ngơ ngác nhìn cô.
“Đoạn tình cảm như vậy rất rẻ mạc, cũng không cần phải có.” Lâm Ỷ Miên nhìn nàng chằm chằm, dừng một chút rồi hỏi: “Em hiểu chị nói gì không?"
Hứa Nguyệt Lượng hít hít mũi, gật đầu.
Lâm Ỷ Miên thấy mắt nàng đỏ lên, vội vàng kéo người vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Chị không có ý trách em, chị chỉ vừa vặn nói chút thôi. Chúng ta không thể cùng nhau rơi xuống hố hai lần, phải không?"
"Phải..." Hứa Nguyệt Lượng rầm rì trả lời, nắm chặt áo sơ mi trên ngực, xoa hai lần.
Lâm Ỷ Miên gõ vào đầu nàng: "Cho nên bác sĩ Lâm chỉ muốn một cơ hội sống chung, em có cho hay không?"
Hứa Nguyệt Lượng gật đầu lia lịa, động tác mãnh liệt đến mức suýt chút nữa đập đầu vào ngực Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên bị nàng đập làm tim nhảy lên: "Tiền thuê nhà và tất cả sinh hoạt phí đều chia một nửa, đồng ý không?"
Hứa Nguyệt Lượng tiếp tục đập vào cô: "Đồng ý ~~"
Lâm Ỷ Miên bật cười: "Cuộc sống mới của chị ở thành phố B sắp bắt đầu rồi, Hứa Nguyệt Lượng tiểu thư, xin em chỉ giáo nhiều hơn a."
“Chỉ giáo.” Hứa Nguyệt Lượng nói một tiếng, tăng ngữ khí, chọc đầu ngón tay lên bụng nhỏ của Lâm Ỷ Miên, “Hehe, Lâm Ỷ Miên tiểu thư, em sẽ nỗ lực!!!”
Việc này làm Lâm Ỷ Miên nhàn không được.
Sau khi kế hoạch chung sống được định ra, Lâm Ỷ Miên vội vã trở về thành phố S để hoàn thành mọi thủ tục cần thiết, kiên định ở bên cạnh Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng còn có một số việc phải giải quyết, dán lấy cô cô rồi cùng nhau trở về.
Vé hai người mua sáng sớm đã đáp xuống thành phố S, thành phố vừa mới thức giấc.
Việc quan trọng nhất đối với Lâm Ỷ Miên chính là phải đến bệnh viện, Hứa Nguyệt Lượng đã an bài giờ giấc của chính mình, đang nói chuyện, Lâm Ỷ Miên đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.
“Đi với chị.” Lâm Ỷ Miên nói.
“Hả?” Hứa Nguyệt Lượng có chút kinh ngạc.
Lâm Ỷ Miên có thể tùy tiện tìm ra một lý do, ngay cả lý do đơn giản là "Chị muốn em bồi" để đạt được mục đích. Nhưng hiện tại cô không muốn như vậy.
Vào ngày sinh nhật của cô, Trăn Trăn cũng có mặt ở đó, mặc dù Lâm Ỷ Miên biết Trăn Trăn sẽ không nói lung tung, nhưng vào ngày đó, Lâm Ỷ Miên cảm thấy cần phải cho nàng ấy nhìn thấy một kết quả rõ ràng.
“Từ trước đến nay chị không bao giờ quan tâm… ý kiến ​​của người khác.” Lâm Ỷ Miên nắm tay của Lâm Ỷ Miên trong lòng bàn tay, “Nhưng đoạn thời gian trước, những người trong bệnh viện cứ đoán đối tượng của chị là ai, chị đặc biệt hy vọng bọn họ có thể đoán đó là em."
"Cho nên vào ngày sinh nhật, chị mời Trăn Trăn tới. Ngày thường chị với em ấy là thân quen nhất, ngoại trừ cảm kích của em ấy, hiện tại chị còn muốn mở rộng phạm vi."
Vẻ mặt của Hứa Nguyệt Lượng chấn động, Lâm Ỷ Miên lại nói, "Đi cùng chị, lấy danh phận là người nhà."
Hứa Nguyệt Lượng sửng sốt một chút: "Có thể sẽ có chút ảnh hưởng không tốt hay không..."
"Ảnh hưởng không tốt nhất chính là," Lâm Ỷ Miên dừng một chút, rồi lại mỉm cười, "Bọn họ đã mất đi một thanh niên độc thân ưu tú như chị a."
Hứa Nguyệt Lượng bị cô chọc cười, ngón tay đặt trong lòng bàn tay của Lâm Ỷ Miên, nhẹ nhàng nhéo nhéo: "Vậy cũng được, chúng ta cùng đi."
Từ trước tới nay nàng không sợ nói với người khác chính mình có một người yêu giống như mặt trời.
Mà mặt trời của nàng cũng sớm muốn tuyên bố với mọi người, tuyên bố phân phận của nàng.
Khi xe đến cửa bệnh viện, Lâm Ỷ Miên vẫn không buông tay.
Cô vẫn nắm Hứa Nguyệt Lượng như vậy, suốt từ cổng vào tòa nhà chính.
Trong thời gian làm việc, có rất nhiều người trong bệnh viện. Hầu hết đề có các bác sĩ y tá ở đó, ai cũng biết Lâm Ỷ Miên, nhưng chưa ai từng nhìn thấy Lâm Ỷ Miên như vậy.
Một khuôn mặt lạnh như băng, một nhân vật lãnh khốc không bao giờ tham gia hoạt động nhóm, một cổ đông phú nhị đại trong truyền thuyết của bệnh viện bọn họ... Lúc này, đang nắm tay một cô gái xinh đẹp khác, khóe môi nhếch lên, ánh mắt trìu mến, hai hai người nhìn nhau, đôi mắt họ như lấp lánh những vì sao sáng.
Hình ảnh thật sự quá kỳ lạ, hình ảnh thật sự quá mỹ lệ.
Tất cả mọi người đều không có đứng một mình, bắt đầu ríu ra ríu rít tán gẫu, trong viện không ai dám chụp ảnh Lâm Ỷ Miên. Nhưng Lâm Ỷ Miên không thể ngăn cái miệng của mọi người. Tin đồn lan truyền nhanh hơn bất kỳ phương tiện nào khác.
Lâm Ỷ Miên gần đây không ở bệnh viện, Trăn Trăn tạm thời được chuyển tới phòng hồ sơ.
Nàng đang phân loại thông tin trên máy tính thì điện thoại réo lên, vừa nghe là có tin tức lớn.
Mở nhóm, nhóm sôi động như Tết.
[Trời ơi, tôi nhìn thấy rồi, đẹp quá. Trời sinh thần tiên tỷ tỷ tổ hợp gì thế này, có phải mỹ nữ chỉ thích chơi với mỹ nữ hay không????]
[Bác sĩ Lâm là cái dạng này sao? Lúc trước tôi vẫn luôn suy nghĩ ngài ấy cười lên là bộ dáng gì, chính là nụ cười riêng tư đó, nụ cười riêng tư đó mọi người hiểu không?]
[Hiểu hiểu hiểu, hôm nay tôi xem như đã hiểu, tôi sẽ bị mê hoặc đến chết, nhan trị của ngài ấy vẫn còn có thể ở vị trí số 1 trong bệnh viện chúng ta 30 năm!!!]
[Này, các người cảm thấy chỉ là mỹ nữ chơi với nhau thôi sao, sao tôi ngửi được có mùi khác...]
[Thành thật mà nói, tôi cũng...]
[Tôi cũng vậy……]
[Mặc dù tôi chỉ thấy họ nắm tay nhau đi ngang qua, nhưng bác sĩ Lâm chưa từng nắm tay ai a! Bác sĩ Lâm còn chưa từng cười với ai a?!!]
[Ánh mắt, ánh mắt là quan trọng nhất, hiện tại tôi tạm thời lớn mật nói, chúng ta dùng lý lẽ cp mà nói, ánh mắt có thể xx...]
[Này, thời gian đi làm không cần phải thô lỗ như vậy]
[Cô không nhận ra sao, một người khác... lúc trước nghe được, có khả năng là sự thật đi]
[Cái gì? Cái gì?]
Trăn Trăn vội vàng gõ:
[Các người cẩn thận một chút! Không cho nói chuyện này trong bệnh viện!]
Khi cả nhóm nhìn thấy là nàng, đề tài nhanh chóng dừng lại.
Có người nói: [Lâm lão sư đã trở lại rồi, Trăn Trăn, cô phải trở lại phòng tư vấn phải không?]
Trăn Trăn không biết, não nàng giống như một mớ hỗn độn.
Kể từ bữa tiệc sinh nhật lần trước, tâm trí của bác sĩ Lâm không còn công việc. Sau đó lại dứt khoát đã đi nghỉ dài ngày, cũng chưa định ngày trở về, này khiến nàng luôn hoảng sợ.
Nhưng thật ra nàng nghe được tin tức từ Hoàng Tiểu Nghệ, chỉ biết hiện tại hai người họ đều ổn, thật sự không nghĩ tới sẽ trực tiếp đưa người đến bệnh viện, còn không có chút giấu giếm.
Trăn Trăm nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa gửi một tin nhắn cho Lâm Ỷ Miên: [Lão sư, ngài trở lại bệnh viện sao?]
Một lúc sau, Lâm Ỷ Miên trả lời nàng: [Ừm, em đến phòng tư vấn đi]
[Vâng!] Trăn Trăn đáp lại.
Nàng vội vã đến tòa nhà dành cho bệnh nhân ngoại trú, trên đường đi không trả lời cuộc đối thoại của bất kỳ ai.
Cửa phòng tư vấn hé mở, người bên trong đúng là Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng.
Lâm Ỷ Miên đang phân loại tài liệu trong tủ, Hứa Nguyệt Lượng ngoan ngoãn ngồi đó, nghiêm túc nhìn cô.
So với bữa tiệc sinh nhật, ánh mắt thân mật ấm áp hơn, thẳng thắn hơn.
Muốn nói hay không thì đúng là tương ứng với những gì nhóm đã nói, đôi mắt có thể xx.
Trăn Trăn ho nhẹ một tiếng, gõ cửa, sau đó nói: "Xin chào, Lâm lão sư, Nguyệt Lượng tỷ."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn sang, lập tức đứng lên: "Chào bác sĩ Trăn ~"
"A, đừng gọi tôi như vậy..." Trăm Trăn cúi đầu sợ hãi, "Chị, chị..."
"Không sai," Lâm Ỷ Miên trả lời, "Em là trưởng bối."
Trăn Trăn: "!!!"
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Lâm Ỷ Miên đặt tập tài liệu trong tay xuống, nắm vai Hứa Nguyệt Lượng: "Trăn Trăn gọi chị là lão sư, tuy tuổi tác giữa hai người người không lớn, nhưng vẫn có bối phận..."
Hứa Nguyệt Lượng: "????"
Lâm Ỷ Miên kéo nàng đổi vị trí, an bài cho nàng ngồi trên chiếc ghế thoải mái nhất phía sau bàn. Sau đó cô chỉ cúi xuống, đứng sang một bên, lật xem tài liệu, làm một số cuộc phỏng vấn liên quan đến công việc cho Trăn Trăn.
Trong đầu Trăn Trăn vẫn còn đang hoảng loạn, nàng chỉ có thể máy móc đáp ứng.
Chờ thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng nàng cũng có phản ứng, kinh ngạc nhìn Lâm Ỷ Miên: "Lão sư, ngài không ở lại bệnh viện của chúng ta sao?"
“Đúng vậy.” Lâm Ỷ Miên nói, “Hôm nay tôi trở về làm thủ tục cần thiết, về sau không có việc gì sẽ không đến đây”.
Trăn Trăn quả thực như sét đánh giữa trời quang: "Sao lại đột ngột như vậy! Trước đó tôi không nghe ngài nói..."
“Đúng là có chút đột ngột.” Lâm Ỷ Miên mỉm cười, liếc nhìn Hứa Nguyệt Lượng, “Nguyệt Lượng đã tham gia vài vở kịch, công việc của em ấy về cơ bản là ở thành phố B. Tôi liền theo em ấy, hiện tại sẽ ở lại thành phố B."
Trăn Trăn: "!!!"
Hóa ra không chỉ thay đổi công việc, mà ngay cả thành phố cũng thay đổi.
Nhưng khi nghe tin công việc của Hứa Nguyệt Lượng tiến triển tốt sau khi nghỉ live, Trăn Trăn vẫn rất vui vẻ: "Vậy thật sự... khá tốt a. Thành phố B có rất nhiều đại đạo diễn đại minh tinh."
Hứa Nguyệt Lượng vội vàng nói: "Tôi chỉ đóng vài vai nhỏ ở rạp nhỏ cho tiểu hài tử xem thôi ~"
Lâm Ỷ Miên xoa đầu nàng: "Là đại minh tinh của chị~"
Cô kéo âm điệu, nhẹ nhàng mềm mại, nghe được Trăn Trăn liền nổi lên một tầng da gà.
Nàng run run, Lâm Ỷ Miên buồn cười nhìn nàng, nói: "Đại khái ở đây là như vậy, lát nữa tôi sẽ đến văn phòng bệnh viện và phòng tổng hợp."
Trăn Trăn: "Được ạ."
Lâm Ỷ Miên: "Sau này em muốn theo lão sư nào, có thể suy nghĩ. Quyết định xong thì gửi tin nhắn cho tôi, đừng ở trong phòng hồ sơ."
Trăn Trăn sửng sốt.
Lâm Ỷ Miên: "Lãng phí."
Trăn Trăn sắp khóc.
Nhận được lời khích lệ từ Lâm Ỷ Miên thực sự khiến nàng hạnh phúc hơn cả lúc giành được tiền thưởng cuối năm.
Mà Lâm Ỷ Miên thực sự quan tâm đến hướng đi của nàng, còn giúp nàng chọn lão sư, an bài cho nàng, đây thực sự là... điều mà Trăn Trăn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Có lẽ cô thực sự tốt, có thể là Lâm lão sư đang yêu, cả người trở nên ôn nhu.
Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy rất cảm khái, rất xúc động, nàng không dám chạm vào Lâm Ỷ Miên, cho nên sải bước đi vòng qua nắm lấy tay Hứa Nguyệt Lượng: "Lão sư, chúc hai người đầu bạch đầu giai lão!"
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Mặt Hứa Nguyệt Lượng đỏ như tôm nướng, hoảng loạn không dám nói, Lâm Ỷ Miên búng nhẹ lên đầu nàng: "Chúc phúc cho chúng ta đấy, còn không mau phản ứng."
Hứa Nguyệt Lượng: "A, à, được, cũng chúc em..."
Này giống như không thể chúc, Hứa Nguyệt Lượng khó xử kéo kéo khóe miệng: "Trăn Trăn em... yêu đương chưa?"
Trăn Trăn ủy khuất: "Sư mẫu a, tôi độc thân..."
“A.” Hứa Nguyệt Lượng thò người tới, nói rất ân cần, “Đừng gấp, duyên phận nên đến sẽ đến. Em xem Lâm lão sư của em kìa, từng tuổi này mới có mối tình đầu…”
Lâm Ỷ Miên không nhịn được cười: "Cái này không cần nói tỉ mỉ."
Căn phòng tràn ngập tiếng cười, lần đầu tiên căn phòng này tràn ngập tiếng cười thoải mái cùng dễ chịu như vậy, rất lạc lõng với môi trường khắc nghiệt của nó.
Một y tá đi ngang qua hành lang, nhìn vào bên trong vài lần. Trăn Trăn nhớ tới lời nói trong nhóm, cảm thấy cần phải nói: "Lão sư, mọi người đang đoán quan hệ giữa hai người..."
“Ồ.” Lâm Ỷ Miên sắp xếp tài liệu trong tay ra, đặt ngay ngắn ở góc bàn, không hề ngẩng đầu lên, “Vậy em giải thích cho bọn họ hiểu đi.”
Trăn Trăn: "!!!"
Trăn Trăn: "Ý tứ là giải thích chuyện kia sao?"
Lâm Ỷ Miên: "Ừm."
Trăn Trăn: "!!!"
Trăn Trăn lập tức cầm điện thoại lên, giống như CP nhiều năm cuối cùng cũng nói rõ cho cả thế giới biết, nàng kích động gõ muốn vỡ màn hình điện thoại nói: [Các người không cần đoán nữa, là thật]
Cả nhóm bùng nổ.
Cả bệnh viện như sắp nổ tung, thậm chí Trăn Trăn còn nghe thấy tiếng cảm thán và tiếng la hét từ phòng khám đối diện.
Trăn Trăn rung chân, nhìn Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng, cảm thấy hai người họ được bao phủ một lớp ánh sáng ôn hòa, mỗi cử động, mỗi cái nhíu mày và nụ cười giống như được thêm vào chuyển động chậm, nền bị mờ đi, trở thành đề tài đẹp đẽ cùng hấp dẫn.
Hóa ra là tình yêu tốt đẹp, người đứng xem cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.