*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đối với Hạnh Gia Tâm mà nói, Đàm Hữu là một người thân thiết đến hoàn toàn có thể không để bụng loại đồ vật mang tên "tiền" này, cũng không phải nói Hạnh Gia Tâm có tiền cho nên có thể tùy ý tiêu xài, mà là xài tiền vì Đàm Hữu, Hạnh Gia Tâm ước gì tùy ý tiêu xài.
Nhưng đối với Đàm Hữu mà nói thì không giống vậy, Hạnh Gia Tâm là bạn, định nghĩa nhiều hơn chút, chính là một người bạn cũ quan hệ cũng không tệ lắm.
Bạn cũ sau khi lớn lên thay đổi hình dáng, ngẫu nhiên gặp được ở nơi đất khách quê người, cũng coi như là duyên phận, tha hương ngộ cố tri, Hạnh Gia Tâm muốn thân cận cô, thích dính cô, Đàm Hữu lại không chán ghét cô nàng này, vậy nên cũng có thể tùy tâm mà tiếp nhận.
Nhưng hoàn toàn không đến trình độ "có thể không hề giữ lại tự ti mà hoàn toàn phơi bày cho cô ấy xem".
Nghèo, không có tiền, chính là tự ti của Đàm Hữu.
Cô đã từng không thèm để ý này đó, nhà bọn họ không tính là giàu có, nhưng cũng không thiếu ăn thiếu mặc, cô ngu xuẩn lớn lên đến tuổi dậy thì, sau đó biến cố đột nhiên đã xảy ra.
Có người tới nhà bọn họ dọn đi những món đồ đáng giá, đồ vật không đáng giá thì đập phá nát nhừ, Đàm Hữu không có ở hiện trường, trên đường cô về nhà, tên mập mạp ở cùng ngõ nhỏ miêu tả toàn bộ cảnh tượng xa lạ này cho cô nghe.
Cuối cùng cô cho mập mạp một quyền, sau đó trở về nhà.
Lọt vào trong tầm mắt là giật mình lại thê lương, còn cảm động hơn so với mô tả của mập mạp.
Mẹ cô giống như người điên ngồi dưới đất, đầu tóc rối loạn giống như là đồ dùng trong nhà vỡ nát khắp nơi.
Cô không cần hỏi, ba con đâu?
Ba cô chạy rồi.
Ông ta thiếu một đống nợ cờ bạc, sau đó chạy.
Đàm Hữu thậm chí không biết ngày cụ thể mà hắn biến mất chính là ngày nào, rốt cuộc, ba cô thường thường không ở nhà.
Lúc này nhớ lại, tất cả thật ra không phải đột nhiên phát sinh, sớm đã có dự báo, chỉ là lúc đó Đàm Hữu là kẻ ngu ngốc, không đoán trước được.
Tỷ như ba cô vẫn luôn nói hắn buôn bán ở bên ngoài, lúc ban đầu Đàm Hữu còn có thể nhìn thấy thực chất của việc làm ăn: Các loại đạo cụ cắt trái cây, khi buôn bán rau dưa thì đồ ăn trong nhà luôn rất phong phú, khi đi sơn tường cho người ta, trên người luôn có mùi hương vừa thơm vừa hôi...
Nhưng sau lại, liền không có mấy thứ này.
Ba cô vẫn đi sớm về trễ, nhưng Đàm Hữu đoán không ra hắn làm công việc gì.
Lại tỷ như, tính tình ba cô càng ngày càng táo bạo, cãi nhau với mẹ cô càng ngày càng nghiêm trọng, thẳng đến bắt đầu ra tay đánh người.
Cô chỉ biết chôn giấu những mặt trái cảm xúc ở trong lòng, sau đó đi trường học tìm người để phát tiết cơn giận, hoặc là tìm người đến trấn an, nhưng trước nay lại không nghĩ kỹ nguyên nhân sau lưng, không nghĩ đến nên giải quyết vấn đề như thế nào.
Vì thế không bao lâu, tất cả đều bạo phát, tất cả đều tan nát.
Nhà cô biến thành kẻ nghèo hèn, cô không chỉ có không có ba, trong nhà còn thiếu một đống nợ.
Bị đòi nợ, nhục mạ, đi làm công, khóc lóc quậy phá, bạo lực gia đình, đi tìm chết...
Tràn ngập trong thời kỳ trung học của Đàm Hữu.
Cô bắt đầu biết, có vài thứ trốn không thoát, chỉ phải cố mà đón nhận. Có chút người thối nát thành một bãi thịt băm, lại không có khả năng tích cóp ra hình dạng con người.
Cô đã hiểu biết hàm nghĩa chân chính của bần cùng và vận mệnh, cho nên không hề khát cầu có thể giống như các bạn học khác, có cuộc sống bình thường.
Chưa tốt nghiệp trung học thì cô đã nghỉ học, từ đây một lòng chỉ nghĩ kiếm tiền, đần độn, cho đến nay.
Đối với người cùng cấp bậc mà nói, Đàm Hữu có thể xem bần cùng thành thái độ bình thường của thế giới, sống tự tại một chút.
Nhưng có một người như Hạnh Gia Tâm vậy, một Hạnh Gia Tâm thành thục lớn lên đứng ở trên đỉnh kim tự tháp, một câu lơ đãng của nàng, tựa như một cây dao, mở toạc ra thế giới mà Đàm Hữu tự xây quanh mình.
Ngày thường không có việc gì, cô có thể xem nhẹ dao nhỏ này.
Hôm nay có việc, cây dao nhỏ này liền đâm vào ngực cô.
Đàm Hữu nhìn chằm chằm Hạnh Gia Tâm, cô không thể tưởng tượng được biểu cảm của mình hiện tại.
Nhất định có ngượng ngùng vì bị chọc phá tình cảnh túng quẫn, lại có sự ghen ghét xấu xí vì vận mệnh bất công.
Hạnh Gia Tâm hiển nhiên bị dọa đến rồi, nàng ngơ ngác mà nhìn cô, rõ ràng sợ hãi đến lông mi đều đang run rẩy, lại không có lui về sau một bước nào.
Đàm Hữu nói cho Đàm Kỳ: "Ra ngoài đi thẳng quẹo trái liền có tiệm net."
Sau đó cô nắm lấy cánh tay Hạnh Gia Tâm, hoàn toàn lôi nàng ra khỏi thế giới này.
Đàm Hữu bước chân khá lớn, tốc độ đi đường lại nhanh, Hạnh Gia Tâm theo ở phía sau cần phải chạy chậm.
Đàm Hữu một đường lôi kéo nàng đi xuống lầu, Hạnh Gia Tâm không dám nói lời nào.
Trời vẫn còn đổ mưa, Đàm Hữu bước vào trong nước, giống hệt như đức tính của Đàm Kỳ, không bung dù, cũng không có mũ để chắn mưa.
Ô của Hạnh Gia Tâm ném trong phòng, lại ra khỏi phòng gấp, chỉ có thể học theo cô, liền trực tiếp bước thẳng vào trong mưa.
Đi qua khúc quẹo của ngõ nhỏ, Đàm Hữu đột nhiên dừng bước chân.
Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạnh Gia Tâm một cái, buông lỏng cánh tay nàng ra.
Hạnh Gia Tâm quả thật muốn nhanh chóng nhét cánh tay trở lại tay cô.
Đàm Hữu động tác nhanh chóng mà cởi áo khoác trên người, lui về phía sau một bước, đôi tay chống một cái, mưa rơi trên đầu Hạnh Gia Tâm liền biến mất.
Đàm Hữu cách nàng thật gần, tất cả đều là hương vị của Đàm Hữu.
Hạnh Gia Tâm ngơ ngác mà nhìn cô, Đàm Hữu nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía trước, ra mệnh lệnh: "Đi."
Hạnh Gia Tâm: Tư thế này, thật lãng mạn nga. Hôm trước xem phim thần tượng mới có đây...
Trong lòng vui sướng hài lòng, mơ mơ màng màng mà đi theo Đàm Hữu, một đường bước nhanh trong mưa, đi tới cửa công ty vận chuyển.
Đàm Hữu dùng quần áo đưa nàng đến dưới mái hiên: "Chờ."
Hạnh Gia Tâm thật nhanh gật đầu.
Đàm Hữu một lần nữa phủ thêm áo khoác, chạy đi vào, không đến một hồi, một chiếc xe chạy đến cửa.
Là chiếc xe mà các nàng cùng nhau ăn bánh kem, trái tim Hạnh Gia Tâm bang bang nhảy lên, cửa sổ xe hạ xuống, Đàm Hữu nói: "Lên xe."
"Ai." Hạnh Gia Tâm nhanh chóng kéo ra cửa ghế phụ, chui đi vào.
Xe chạy ra công ty vận chuyển, Hạnh Gia Tâm nhìn nhìn Đàm Hữu, lại nhìn nhìn, thật cẩn thận hỏi một câu: "Chúng ta đi nơi nào vậy?"
"Đưa cậu về nhà." Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm lập tức sửng sốt, nàng bỗng nhiên đề cao giọng nói: "Mình không quay về!"
"Đừng quậy," Đàm Hữu nói, "Về sau đi chơi với cậu."
"Chơi cái gì mà chơi!" Hạnh Gia Tâm gấp đến độ muốn khóc, "Mình tới tìm cậu chính là vì chơi sao! Mình không quay về!"
Đàm Hữu không để ý đến nàng, Hạnh Gia Tâm cảm xúc hoảng loạn lập tức xông lên đầu, nàng trực tiếp đưa tay kéo tay lái của Đàm Hữu.
Nàng nhất định bị điên rồi, khi Đàm Hữu thanh thanh đạm đạm không thể hiểu được mà kéo ra khoảng cách giữa các nàng, nàng không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Đàm Hữu bỗng nhiên dẫm phanh lại, khiếp sợ mà nhìn nàng: "Cậu làm gì vậy?"
Tay Hạnh Gia Tâm còn ở trên tay lái, dưới lòng bàn tay chính là tay Đàm Hữu, khi kề tại cùng nhau, có độ ấm nóng rực.
"Mình không quay về." Nàng một lần nữa nhắc lại yêu cầu của chính mình.
Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nói: "Buông tay."
"Mình không quay về!" Hạnh Gia Tâm nắm lấy tay cô.
Đàm Hữu nhíu mày, cũng rống lên: "Mình dừng xe!"
Tranh chấp có điều buông lỏng, Đàm Hữu lại nổi giận, Hạnh Gia Tâm nhanh chóng thả lỏng tay.
Đàm Hữu dừng xe ở nơi thích hợp ven đường, tắt động cơ, cần gạt nước cũng đình chỉ việc đong đưa.
Hết thảy đều yên lặng, chỉ còn lại có tiếng mưa rơi đánh vào vạn vật trên thế giới này.
Hạnh Gia Tâm không dám nói lời nào, nàng liếc nhìn Đàm Hữu một cái, hút hút cái mũi.
Đàm Hữu thở ra một hơi thật dài, khi lại mở miệng, ngữ khí đã bình tĩnh hơn nhiều: "Cái này, là chuyện bên trong nhà mình. Chuyện nhà mình, rất phức tạp, cho nên mình không muốn liên lụy đến cậu."
Hạnh Gia Tâm nhìn về phía cô, ánh sáng quá mờ, nửa bên mặt Đàm Hữu ẩn trong bóng tối, chỉ bị đèn đường đánh sáng một tầng hình dáng hơi mỏng.
"Nhưng mình chỉ là muốn giúp cậu mua vé máy bay." Nàng từ từ mở miệng.
"Lấy tình trạng kinh tế của mình hiện tại, sẽ không lựa chọn loại phương tiện giao thông như máy bay."
"Cho nên mình nói chính là mình giúp cậu a." Hạnh Gia Tâm tận lực biện giải.
"Mình không tiếp thu." Đàm Hữu nhàn nhạt nói.
Ngữ khí như vậy, làm Hạnh Gia Tâm nhớ tới lần đầu tiên khi lấy thân phận hiện tại ngồi xe của Đàm Hữu, Đàm Hữu ném bình nước hoa nhỏ kia trả cho nàng.
Nàng cho rằng quan hệ giữa các nàng đã tiến bộ, tình cảnh như vậy sẽ không lại xuất hiện nữa, nhưng hiện thực hình như không có lạc quan như nàng đã nghĩ.
Giọng nàng thấp xuống, có cảm giác bị lừa gạt: "Cậu đã nói chúng ta là bạn bè, hỗ trợ lẫn nhau giữa bạn bè không phải việc hẳn là sao?"
"Anh em ruột còn phải tính sổ rõ ràng đây, bạn bè càng không nên dính dáng đến tiền tài." Đàm Hữu thật kiên trì.
"Nếu cậu tính đến rõ ràng như vậy, hiện tại mình đây ngồi xe cậu có phải cần trả tiền xe hay không." Hạnh Gia Tâm nhìn về phía nàng, cực kỳ uất ức, "Vậy cậu đến nhà mình giúp mình kiểm tra phòng ốc, có phải mình nên trả phí lao công không, cậu còn làm cơm cho mình ăn, đầu bếp Đàm, mấy thứ này đó đều tính tiền thế nào."
Đàm Hữu tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài.
Hạnh Gia Tâm ngoan cố, cô đã biết đến. Một cô gái ở trong quá trình trưởng thành đã thoát khỏi thế giới bình thường, một khi ngoan cố lên có thể đi ngược lại toàn bộ thế giới.
Vì thế cô thuận nước đẩy thuyền mà nói: "Được rồi, tính tiền."
Hạnh Gia Tâm cái mũi đau xót, nước mắt lập tức vọt tới hốc mắt, nàng mở miệng, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Được, tính tiền, 2000."
Đàm Hữu ngẩn người: "Làm gì đến 2000."
"Mình thuê cậu làm việc, cho cậu bao nhiêu không phải do mình định đoạt sao?"
Đàm Hữu tức đến phì cười: "Bản thân mình trả giá sức lao động, quyết định lấy bao nhiêu không phải do mình định đoạt sao?"
Hạnh Gia Tâm chu miệng, Đàm Hữu tiếp tục nói: "Kỳ thật hai chúng ta nói đều không đúng, quốc gia có quản lý giá hàng của các ngành các nghề, bằng không có Cục Giá Hàng để làm gì, chúng ta không thể vượt qua phạm vi hợp lí. Để mình nói cho cậu nghe giá bình thường của những công việc vừa rồi ở Quất thành..."
Cô bẻ đầu ngón tay chuẩn bị tính, vừa nhấc mắt phát hiện ánh mắt sáng lấp lánh của nàng đang nhìn chằm chằm cô.
Cái này cũng không phải là ánh sáng bình thường mà đồng tử phản xạ, cái này là ánh sáng lấp lánh do nước mắt phản chiếu mà trước đó không lâu Đàm Hữu đã gặp qua một lần. Lần đó Hạnh Gia Tâm khóc đến rối tinh rối mù, cô ngẩn người, đột nhiên có chút lo lắng lúc này đây nàng cũng sẽ khóc rối tinh rối mù.
Nhất định là ánh mắt đã bán đứng tư tưởng của cô, trong một cái chớp mắt khi Hạnh Gia Tâm tiếp xúc đến ánh mắt cô, nước mắt đột nhiên liền rớt xuống.
Đổ rào rào, giống như hạt mưa rơi trên mặt kính ngoài cửa sổ.
Trong lòng Đàm Hữu "lộp bộp" một chút.
"Mình không cần nghe." Hạnh Gia Tâm khóc lóc nói, "Liền tính theo lời mình nói."
Đàm Hữu thật bất đắc dĩ: "Chúng ta không thể như vậy, đang nói chính sự mà cậu khóc thật sao, nếu không biết sẽ cho rằng mình khi dễ cậu đó."
Trong nháy mắt Hạnh Gia Tâm rơi nước mắt càng dữ: "Thì.... Khi dễ."
Đàm Hữu có chút đau đầu, đây nếu là em trai cô, cô sẽ không quan tâm anh em gì cả, cô có thể một cái tát chụp trên đầu hắn, chụp bay hắn.
Nhưng đây là Hạnh Gia Tâm, trắng nõn giòn tươi, cái cổ thon dài như cổ thiên nga, Đàm Hữu sợ tát xuống một cái sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.
Hạnh Gia Tâm tiếp tục rớt nước mắt, ngón tay tinh tế mềm mại thật cẩn thận mà thò qua, đụng tới góc quần áo của Đàm Hữu, còn giương mắt run run rẩy rẩy mà nhìn cô một cái.
Thấy cô không có phản ứng gì, lúc này mới nắm lấy quần áo cô, lắc lắc: "Tính theo lời mình nói đi mà."
Lại làm nũng. Đàm Hữu trừng mắt nhìn nàng.
"Tính theo lời mình đi mà." Hạnh Gia Tâm méo miệng, màu sắc môi đẹp cực kỳ, "Chỉ một lần thôi..."
"A a a a......" Đàm Hữu hô lên, cô bực bội cực kỳ, quay đầu một cái tát chụp lên tay lái, ấn trúng loa, một thanh âm thật dài vang lên.
Hạnh Gia Tâm bị dọa sững sờ tại chỗ.
"Tính tính tính!" Đàm Hữu không kiên nhẫn mà nói, "Tính theo lời cậu!"
Nín khóc mỉm cười, nàng cười đến quá nhanh, thậm chí Đàm Hữu hoài nghi vừa rồi nàng khóc là giả vờ.
Hạnh Gia Tâm thật mau thả lỏng tay đang nắm lấy quần áo cô, móc di động từ trong túi ra, nhấn nhấn nhấn: "Buổi tối hôm nay phải đi đúng không, cậu biết số thẻ căn cước của em trai cậu không?"
"Cậu làm gì vậy?" Đàm Hữu hữu khí vô lực mà nói. (hữu khí vô lực: bất lực)
"Tính tiền cho cậu a." Hạnh Gia Tâm thản nhiên nói.
Mình biết ngay, Đàm Hữu lại một cái tát vỗ vào tay lái.
Kịch bản của cô nàng này, Đàm Hữu không cần dùng đầu cũng có thể nghĩ ra được. Nhưng cô lại bị tròng vào cái bẫy này một cách rõ ràng như vậy, thoả hiệp với nguyên tắc mà nàng đưa ra.
Cô ngước mặt dựa vào trên ghế dựa, không muốn nói chuyện.
"Cậu không biết sao?" Hạnh Gia Tâm hỏi cô, "Vậy cậu đưa số điện thoại của em trai cho mình."
"Biết!" Đàm Hữu tức giận, "Để mình hỏi trước xem nó có mua được vé xe không!"
"Mua được rồi có thể hủy mà." Hạnh Gia Tâm nói.
Đàm Hữu: "..."
Trước đó cô cảm thấy Hạnh Gia Tâm là một cô gái đáng yêu, hiện tại cô cảm thấy Hạnh Gia Tâm là một người có thể phiền đến tức chết cô... cô gái đáng yêu.
Đàm Hữu không muốn giãy giụa, cô cũng muốn để Đàm Kỳ về đến nhà sớm một chút, rốt cuộc hiện tại mẹ bọn họ đang phải chịu đựng khủng hoảng.
Chẳng sợ cơn khủng hoảng này đã trải qua rất nhiều năm, không định kỳ mà sẽ đột nhiên diễn ra một lần kịch liệt, nhưng Đàm Hữu không cảm thấy con người liền có thể thói quen với loại chuyện như thế này.
Cô báo số thẻ căn cước của Đàm Kỳ, sau đó gửi tin nhắn cho hắn.
Hết thảy phảng phất đều đã *trần ai lạc định, Đàm Hữu khởi động xe, nói: "Cậu muốn đi đâu?"
[Trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống, ý nói mọi chuyện đã được quyết định xong xuôi, kết thúc rồi]
Hạnh Gia Tâm hỏi lại cô: "Hiện tại cậu muốn đi đâu?"
"Đưa Đàm Kỳ đi sân bay." Đàm Hữu nói.
"Cậu không mệt sao?" Hạnh Gia Tâm nói, "Không cần lái xe mệt nhọc, chúng ta có thể gọi xe."
Nghe được hai chữ "chúng ta", Đàm Hữu trong lòng đã hiểu, Hạnh Gia Tâm đang định tiếp tục đi theo cô.
Cô thở phào ra một hơi: "Không mệt."
Xe lại chạy trở về, Hạnh Gia Tâm đã mua được vé máy bay, lúc này mới ngoan ngoãn.
Ngồi ở trên ghế phụ, một câu cũng không nói, chỉ thường thường liếc nhìn Đàm Hữu một cái.
Đàm Kỳ hầu như không có mang bất cứ hành lý gì, ở dưới lầu khách sạn chờ bọn họ, nhìn đến Hạnh Gia Tâm ngồi trên ghế phụ, một chút cũng không kinh ngạc.
Hắn lên xe, dựa vào ghế sau nhắm mắt lại.
Xe an tĩnh mà chạy, như vậy mãi cho đến sân bay.
Đàm Kỳ xuống xe, Đàm Hữu cũng mở cửa xe ra, nhưng cô chỉ chỉ Hạnh Gia Tâm, ý bảo nàng chờ ở trong xe.
Hạnh Gia Tâm thật nghe lời, cũng không động đậy một chút nào.
Nàng lén lút nhìn về phía ngoài cửa sổ, Đàm Hữu đưa Đàm Kỳ vào sảnh lớn của sân bay, nhưng không có ở lại lâu lắm, chỉ chốc lát sau liền ra tới.
Cô hơi cúi đầu mà bước đi, có thể nhìn ra tới, tâm trạng thật sự không tốt.
Đàm Hữu về tới trên xe, ngừng thật lâu mới khởi động xe.
Hạnh Gia Tâm muốn nói vài câu, dời đi lực chú ý của Đàm Hữu một chút, vì thế nói: "Năm sau mình đi đăng kí một lớp thi bằng lái."
"Ừ." Đàm Hữu đáp lại.
"Như vậy về sau nếu cậu thấy mệt mỏi, chúng ta có thể đổi tay lái." Hạnh Gia Tâm nói.
Đàm Hữu cong môi: "Lái xe không mệt, mình thích lái xe."
"Cậu làm công việc này đã bao lâu rồi? Sẽ không thấy phiền chán sao?" Hạnh Gia Tâm tận lực dời đi chủ đề, lúc ở cạnh Đàm Hữu, tất cả kỹ xảo giao lưu nàng đều có thể "không thầy dạy cũng tự hiểu".
Đàm Hữu nhìn nàng một cái: "Cậu đọc sách nhiều năm như vậy, không phiền sao?"
"Mình chọn chính là lĩnh vực mà mình thích." Hạnh Gia Tâm nói.
"Thích vật lý?"
"Ừm."
Đàm Hữu rốt cuộc cười rộ lên: "Mình còn chưa từng đạt tiêu chuẩn môn vật lý."
"Thật ra rất thú vị," Hạnh Gia Tâm bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Chuyện lớn đến vận tác của thiên thể trong vũ trụ, chuyện nhỏ đến hạt tạo thành chúng ta, chúng nó đều tuần hoàn theo cùng một bộ quy luật, khi nắm giữ được các quy luật này, cậu sẽ cảm thấy chính mình có được bàn tay của thượng đế..."
Đàm Hữu nhướn mày, vẫn luôn nghe nàng lải nhải.
Hạnh Gia Tâm nói được rất thú vị, ngẫu nhiên sẽ đột nhiên bắt đầu nói chút thuật ngữ, lập tức dời đến phương hướng mà Đàm Hữu nghe không hiểu, nhưng khi nàng xem Đàm Hữu một cái, sẽ lại kéo chủ đề về thật nhanh.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu, như là về lại buổi học vật lí thời học sinh, nhưng cô lại biết rõ ràng, hết thảy đều không giống như trước.
Trước kia cô vô cùng chán ghét môn học khó hiểu này, hiện tại lại cực kỳ hâm mộ những người tài giỏi có thể đi theo ngành học này.
Cô lảo đảo lắc lư mà nghĩ, nếu lại cho cô thêm một cơ hội, cô sẽ cố gắng đọc sách thật tốt từ lúc nhỏ sao?
Thật đúng là không nhất định, Đàm Hữu lắc lắc đầu.
"Làm sao vậy?" Hạnh Gia Tâm chú ý tới động tác nhỏ của cô, lập tức hỏi.
"Lão sư à," Đàm Hữu trêu đùa, "Cậu không sợ mình ngủ gục trong khi lái xe sao?"
Hạnh Gia Tâm lập tức ngậm miệng, một lát sau lại nói: "Vậy... Mở vài bài hát?"
"Vẫn là cậu nói đi." Đàm Hữu nói, "Vừa mới nói cái phỏng đoán gì đó, rất thú vị."
"À ừ," Hạnh Gia Tâm khoa tay múa chân cho cô xem, "Giả sử chúng ta có một đài hạt đối đâm cơ, có thể đánh nát đơn vị vật chất nhỏ nhất là hạt vi lượng..."
Hạnh Gia Tâm mang tư duy của Đàm Hữu đi thật xa rất xa, mang ra địa cầu, mang ra hệ Ngân Hà, mang ra toàn bộ vũ trụ.
Nhưng chuyến đi nào cũng có điểm cuối, một chân phanh lại, các nàng ngừng ở cửa công ty vận chuyển.
Thời gian đã khuya, Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn về phía Hạnh Gia Tâm, có chút phát sầu: "Đêm nay..."
Hạnh Gia Tâm mở miệng liền nói: "Mình có thể ngủ chung với cậu không?"
Đàm Hữu mở to mắt, Hạnh Gia Tâm nhanh chóng giải thích: "Quá muộn đi trở về không an toàn, một mình mình ở khách sạn cũng không an toàn, nơi này mình lại không có quen biết người nào khác, mình..."
Đàm Hữu cắt ngang lời nàng: "Nhưng chỗ mình ở chính là ký túc xá của công ty."
"Cũng được." Hạnh Gia Tâm một chút cũng không ngại.
"Ký túc xá không phải phòng một người, ký túc xá của mình còn có hai người." Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm lập tức ngây ngẩn cả người, hiển nhiên là không nghĩ tới.
Đàm Hữu nhìn cô nàng đột nhiên ngây người, tựa như con thổ bát thử bị ấn nút tạm dừng, cô dừng một chút, rốt cuộc không chọc nàng nữa: "Nhưng vì là ngày nghỉ, ngày hôm qua bọn họ đều về nhà."
[thổ bát thử (土撥鼠) tên tiếng Anh là marmot, là một giống chuột rất lớn, lông vàng xám, sống thành đàn ở trong lỗ, ăn thực vật, lông và da rất quý]
Có một cái meme rất nổi tiếng về con này với cái tên "thổ bát thử thét chói tai" hay "the screaming marmot", ai hay xem mấy vid hài hài chắc biết này, nó la phát giật mình. Đó giờ mình tưởng nó là con gấu không đó, khổng lồ =))))
"A..." Thổ bát thử vui mừng mà kêu một tiếng.
"Cậu ngủ giường mình." Đàm Hữu lái xe vào bãi đỗ, "Mình đổi khăn trải giường và vỏ chăn sạch sẽ cho cậu."
"Không cần không cần." Hạnh Gia Tâm liên tục xua tay.
Đàm Hữu quay đầu nhìn về phía nàng, đột nhiên cười nói: "Như thế nào, cậu muốn ngủ chung một cái giường với mình à?"
Hạnh Gia Tâm mắt sáng long lanh: "Có thể chứ?"
"Không thể." Đàm Hữu ngừng xe, "Giường quá nhỏ."
Các nàng vẫn là không có dù, mưa cũng còn đang rơi. Đàm Hữu dùng biện pháp cũ, cởi áo khoác che ở trên đầu Hạnh Gia Tâm, hai người nhanh chóng xuyên qua bãi đỗ xe, đi tới ký túc xá công nhân.
Chỉ có mấy bóng đèn sáng lên, Hạnh Gia Tâm gắt gao đi theo phía sau Đàm Hữu, một tấc cũng không rời.
Đàm Hữu mở cửa phòng ra, may mắn ký túc xá của nàng rốt cuộc đều là nữ, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, còn có hương thơm nhàn nhạt của bột giặt quần áo.
A di cùng bác gái đều về nhà, đệm chăn trên giường đều đã cuốn lên. Đàm Hữu chỉ chỉ ghế để Hạnh Gia Tâm ngồi xuống trước, cô lấy ra đồ dùng sạch sẽ từ trong ngăn tủ ra, thay đổi cái giường của mình, lại trải một cái giường mới.
"Mình muốn đi tắm rửa một cái." Đàm Hữu chỉ chỉ toilet trong phòng, "Cậu..."
"Mình rửa mặt một cái là được." Hạnh Gia Tâm đỏ bừng mặt, "Mình không mang quần áo tắm rửa."
"Được rồi." Đàm Hữu cầm quần áo của mình và bồn đi vào trong, "Bồn rửa tay ở bên này, sữa rửa mặt màu xanh là của mình."
Thẳng đến Đàm Hữu vào toilet, truyền đến tiếng nước ào ào, Hạnh Gia Tâm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phòng không lớn, nàng đứng dậy xoay chuyển, ba cái giường ba cái ngăn tủ hai cái bàn, rất giống ký túc xá đại học.
Vị trí giường của Đàm Hữu một mình dựa vào trong, Hạnh Gia Tâm đi qua thử ngồi ngồi, hắc hắc, cũng không phải quá nhỏ mà.
Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng, Hạnh Gia Tâm vốn dĩ đang lắng tai nghe, lập tức đứng lên.
Lúc này mới không đến hai phút, Đàm Hữu cũng quá nhanh rồi.
Nàng ngơ ngẩn mà đứng một hồi, tiếng nước lại vang lên.
Hạnh Gia Tâm vỗ vỗ ngực, không dám lại trì hoãn, nhanh làm chuyện của mình.
Đi rửa mặt, không có nước tẩy trang, cũng chỉ có thể tận lực dùng sữa rửa mặt rửa sạch sẽ.
Sau khi tẩy trang xong muốn thoa chút gì đó, vừa thấy trên cái giá bên cạnh trống rỗng, chỉ có một lọ... Ừm? Hoàng tử ếch?
Mở ra ngửi ngửi, ừm? Hương trái cây?
Có vẫn tốt hơn không, Hạnh Gia Tâm thoa lên một chút, sau đó do dự có nên trang điểm không.
Phấn nền trong túi nàng có, son môi cũng có, Hạnh Gia Tâm nhìn chằm chằm gương, nâng gương mặt mình.
Cửa phòng tắm đột nhiên không chút dự báo mà mở ra, hơi nước nóng hầm hập tràn ra, giống như sương khói, phả đầy người Hạnh Gia Tâm.
Trong mùi hương nhàn nhạt toát ra một bàn tay, hướng đến bồn rửa tay, không bắt lấy khăn lông treo bên cạnh, ngược lại bắt được cánh tay của Hạnh Gia Tâm.
Hai người giật nảy mình, Đàm Hữu: "A!", Hạnh Gia Tâm: "A!"
Mặt Đàm Hữu dần rõ ràng, đầu tóc ướt dầm dề dán gương mặt, bọt nước treo đầy người.
Hạnh Gia Tâm không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái, tầm mắt nàng tuần tra tại trên mặt, trên cằm, còn có trên xương quai xanh bên cạnh...
Xuống chút nữa liền phải cúi đầu.
Đàm Hữu nói: "Giúp mình lấy cái khăn lông."
Hạnh Gia Tâm: "A."
Đàm Hữu: "Cái màu xanh đó."
Hạnh Gia Tâm: "A."
Đàm Hữu: "Cậu choáng váng rồi sao?"
Hạnh Gia Tâm hoang mang rối loạn xoay người, ngắm thấy màu xanh liền túm xuống, ném tới trên người Đàm Hữu.
"Cảm ơn." Đàm Hữu đóng cửa.
Tiếng nước bên trong còn đang tiếp tục, hơi nước xung quanh Hạnh Gia Tâm rất nhanh tan đi.
Trên gương dính một tầng sương mù mênh mông, Hạnh Gia Tâm lại nhìn về phía gương, cũng chỉ có thể thấy rõ màu sắc ửng đỏ trên mặt nàng.
Hít sâu một hơi, vừa rồi muốn làm gì cũng đã quên, bước nhanh chạy về phòng.
Đàm Hữu tắm rửa xong ra tới, thấy được Hạnh Gia Tâm ngồi ở trên ghế giữa phòng, vẫn không nhúc nhích.
"Rửa mặt rồi sao?" Cô hỏi.
Hạnh Gia Tâm ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, lại rất nhanh thấp đầu xuống: "Rửa sạch rồi."
"Vậy ngủ đi, lăn lộn cả một ngày." Đàm Hữu nói, "Thảm điện vừa rồi mình đã mở lên, lúc này hẳn là đã nóng hổi."
"A, tốt." Hạnh Gia Tâm đi đến giường, duỗi tay sờ sờ vào ổ chăn: "Nóng."
"Ừm." Đàm Hữu chuẩn bị thổi tóc, đột nhiên nhớ tới, "Mình đi tìm cái áo ngủ cho cậu."
"A." Hạnh Gia Tâm quay đầu lại nhìn cô, "Được, được."
Đàm Hữu tìm trong ngăn tủ, quần áo của cô thật là vừa cũ vừa xấu, một chút cũng không muốn lấy ra.
Nhưng thật ra có cái áo sơ mi, chất liệu rất mềm mại, vốn cô mua nó để mặc đi tìm công việc, lúc sau không có cơ hội nên vẫn luôn để đó.
Vẫn còn mới, Đàm Hữu rút ra: "Cái này được chứ?"
"Có thể." Lúc này Hạnh Gia Tâm thật là không chọn lựa chút nào.
Đàm Hữu đưa cho nàng: "Không thích hợp, dùng cái này chắp vá một chút, chủ yếu là..."
Cô giơ tay chỉ chỉ ngực Hạnh Gia Tâm: "Cởi cái kia đi, thoải mái hơn một chút."
Hạnh Gia Tâm: "A."
Nàng phản ứng thế này, khiến cho Đàm Hữu cũng có chút ngượng ngùng.
Cô xoay người tiếp tục bận việc của mình, sấy tóc cũng không cần soi gương, liền ở cạnh bàn lung tung mà thổi vài cái, tóc khô là được.
Lúc đã gần xong xuôi rồi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó ngây ngẩn cả người.
Hạnh Gia Tâm đưa lưng về phía cô, quần áo đã cởi đến không sai biệt lắm, nửa người trên khoác áo sơmi của cô, nửa người dưới chỉ còn lại có chiếc leggings màu đen.
Cởi bỏ quần áo mùa đông rắn chắc, dáng người nàng tinh tế lại gầy yếu, áo sơmi treo ở trên người có chút lắc lư, nhưng theo động tác vẫn có thể từ nếp gấp nhìn ra đường cong cơ thể xinh đẹp.
Càng lấy mạng người chính là, Hạnh Gia Tâm cong eo, bắt đầu cởi leggings.
Màu đen từng chút một dời đi, lộ ra làn da trắng nõn đến cơ hồ toả sáng, làm Đàm Hữu tự nhiên nhớ đến rất nhiều cảnh phim điện ảnh.
Tuy rằng không phải tất chân, nhưng cũng có hiệu quả kỳ diệu như nhau.
Trước nay Đàm Hữu còn chưa từng ở chung một phòng với cô gái tuổi trẻ lại xinh đẹp thế này, hình ảnh như vậy mang đến cho cô thêm rất nhiều chấn động.
Chấn động bởi vì thì ra con gái thật sự có thể xinh đẹp như vậy, cũng không cần làm chuyện gì đặc biệt, vẫn có thể như thanh tẩy đôi mắt, làm người ta linh đài thanh minh, lòng sinh sung sướng.
Thanh âm táo bạo của máy sấy còn ở bên tai, Đàm Hữu ngửi thấy một tia hương vị tóc bị đốt trọi, chạy nhanh tắt máy sấy.
So với mái tóc dài nhu thuận của Hạnh Gia Tâm, một đầu tóc ngắn của cô thật đúng là giống như ổ gà.
Đàm Hữu phá lệ mà dùng lược chải thẳng tóc, lại dùng tay vuốt hai cái, lúc này mới về tới mép giường.
Hạnh Gia Tâm đã chui vào ổ chăn, đôi tay bắt lấy cạnh chăn, ngây ngốc cười với cô. Đàm Hữu trong lòng vẫn luôn có tâm sự, vốn dĩ tâm trạng cực kém, nhưng có người như vậy ở cạnh bên, rốt cuộc tốt hơn rất nhiều so với một mình phiền muộn.
Cô đi đến tắt đèn, cười nói: "Ngủ đi."
Hạnh Gia Tâm giống như chú chuột nhỏ mà gật đầu.
Ánh sáng mất đi, Đàm Hữu lên giường, xa xa đối diện với Hạnh Gia Tâm.
Đại khái là đêm tối cho nàng thêm dũng khí, Hạnh Gia Tâm vẫn luôn nhìn Đàm Hữu.
Đàm Hữu nằm thật sự bằng phẳng, tư thế chuẩn mực, nhắm mắt lại.
Hạnh Gia Tâm nằm ở trong chăn mềm mại, tưởng tượng đến vị trí này vốn là của ai, tim liền đập nhanh hơn.
Cứ như vậy, thùng thùng, thùng thùng, mê mang, buồn ngủ liền xâm nhập.
Lúc rơi vào mộng đẹp, Hạnh Gia Tâm thở dài trong lòng, ai, quá đáng tiếc.
Đáng tiếc không thể lại ngắm người kia thêm vài lần, hiếm khi có thể ở chung một phòng vào ban đêm như vậy, thế nhưng không có nói nhiều thêm mấy câu.
Nhưng kỳ thật ngay cả trong mơ đều là Đàm Hữu, bóng dáng mơ mơ hồ hồ, một hồi biến lớn, một hồi thu nhỏ, một hồi tức giận, một hồi lại cười.
Cuối cùng ngừng ở một hình ảnh cô đột nhiên nhảy dựng lên đánh người, giật mình đến Hạnh Gia Tâm bất chợt mở bừng mắt.
Tiếng tim đập rõ ràng mà truyền vào trong óc, Hạnh Gia Tâm dừng lại một hồi lâu, mới nhớ tới đó là cảnh tượng Đàm Hữu đánh nhau khi còn nhỏ.
Đó là lần đầu tiên nàng có ấn tượng với Đàm Hữu, tiết tự học buổi sáng an tĩnh, tiếng khe khẽ nói nhỏ tồn tại ở mỗi một góc lớp học như thường lệ, sau đó đột nhiên nổi lên tiếng cãi nhau, nàng liếc mắt nhìn lén một chút, chính là cảnh tượng này.
Một nữ sinh gầy gầy đen đen, lực lượng bộc phát ra làm nàng vừa sợ hãi lại ước ao.
Nếu nàng có thể giống như người này thì tốt rồi.
Hạnh Gia Tâm nhìn về phía Đàm Hữu, đôi mắt quen với bóng tối, có thể trông thấy hình dáng mơ hồ.
Ánh mắt của nàng quơ quơ, có chút không tưởng tượng nổi.
Đàm Hữu đang trợn tròn mắt, có ánh sáng rất nhỏ chớp động, cô thế nhưng còn chưa ngủ.
Hạnh Gia Tâm trộm chui mình vào trong ổ chăn, sau đó lấy di động bên gối nhìn xem thời gian.
Gần bốn giờ...
Hạnh Gia Tâm đột nhiên dâng lên áy náy sâu nặng, nàng cũng không phải một người sợ về nhà một mình hoặc là ở khách sạn không an toàn, nàng dính lấy Đàm Hữu không chịu rời đi, chính là vì muốn ở cạnh bầu bạn với cô.
Nhưng những tâm tư nhỏ không biết từ nơi nào chui ra, đánh tan mục đích chủ yếu của nàng, khiến đại não nàng luôn nghĩ chút lung tung rối loạn, mê mê mang mang, lên lên xuống xuống.
Hiện tại, nàng nhưng lại chui ở trong ổ chăn của Đàm Hữu ngủ thật ngon lành, để lại Đàm Hữu một mình khổ sở giữa đêm khuya.
Thật quá đáng, cái này hoàn toàn không phải chuyện một người bạn nên làm.
Hạnh Gia Tâm nhanh chóng quyết định, xốc chăn đứng lên, trong chớp mắt khi Đàm Hữu nhìn lại đây, Hạnh Gia Tâm cúi đầu nhanh chóng vọt qua.
"Làm sao vậy?" Đàm Hữu đứng dậy hỏi nàng.
Hạnh Gia Tâm vọt tới mép giường cô, không nói hai lời trước tiên xốc chăn lên nhét người vào, sau đó liên tục mà kêu: "Lạnh lạnh lạnh lạnh quá..."
"Thảm điện hỏng rồi sao?"
Đàm Hữu muốn ngồi dậy, Hạnh Gia Tâm nhanh tay túm chặt cô: "Không biết, chỉ là rất lạnh."
Đàm Hữu giơ tay sờ sờ đầu nàng: "Bị cảm?"
"Không có cảm." Hạnh Gia Tâm giơ tay túm tay cô xuống dưới, nhét trở về trong ổ chăn, "Ngủ."
Đàm Hữu còn đơ cả người, có hơi sững sờ.
Giường không lớn, động tác Hạnh Gia Tâm chen vào thật đao to búa lớn, cô chưa kịp lùi vào bên trong, đã bị mạnh mẽ đè ép một phát.
Tuy rằng cô đang mặc áo ngủ quần dài, nhưng ống quần sớm đã cọ tới trên đầu gối, đôi chân trơn bóng của Hạnh Gia Tâm dựa gần, xúc cảm tinh tế, làm trong đầu cô cảm thấy một trận nghiêng trời lệch đất, sau đó lực chú ý chỉ có thể đặt trên làn da này.
Sau một lúc lâu, cô nói một câu: "Mình đi xem một chút."
Không ngoài dự đoán, Hạnh Gia Tâm cực lực phản đối: "Không cần không cần..."
Một bên kêu, một bên duỗi hai tay lại đây, hận không thể bao bọc cô kín mít.
Đàm Hữu liền hiểu rõ, vốn không phải vấn đề lạnh hay không gì đó.
Hạnh Gia Tâm là dính người như vậy, thích ấp ấp ôm ôm với cô như vậy, có câu nói thế nào nhỉ...
Khi còn nhỏ thiếu Canxi, trưởng thành thiếu tình yêu thương?
Còn có căn bệnh gọi là gì đây, trước kia cô đã từng gặp qua trên Weibo, gọi là... Chứng cơ khát da thịt? (cuồng skinship)
Tóm lại chính là nửa đêm Hạnh Gia Tâm chui vào ổ chăn của cô thế này, dùng một loại tinh thần không biết sợ hãi, cùng với nguyên tắc đánh chết cũng không buông tay.
Đàm Hữu cảm giác được phiền phức, lại cảm giác được có chút vui vẻ.
Mặc kệ như thế nào, đều là bởi vì thích cô, mới có thể dính cô thế này đi.
Mà được người như Hạnh Gia Tâm thích, có lẽ không ai sẽ thấy chán ghét.
Đàm Hữu rốt cuộc từ bỏ việc đứng dậy, một lần nữa nằm lại ổ chăn.
Cô không có cố tình né tránh thân thể Hạnh Gia Tâm, Hạnh Gia Tâm hiển nhiên thật vui mừng.
Nàng giống như một con bạch tuộc, chậm rãi, chậm rãi quấn chặt cô, còn làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Đầu tóc Hạnh Gia Tâm rất thơm, ở vị trí ngang ngực của Đàm Hữu, mềm mềm mại mại mà tản lên nửa người cô.
Đàm Hữu không dám hoàn toàn gập eo, sau một lúc lâu, rốt cuộc không chịu được mà nói: "Này, cậu rút cánh tay ra một chút."
"Tại sao?" Thanh âm của Hạnh Gia Tâm buồn buồn ở trong ngực cô, uất ức.
"Cậu ôm mình như vậy, mình không dám ngủ nha." Đàm Hữu giật giật thân thể, "Nhìn xem, sẽ đè đến cánh tay của cậu."
Hạnh Gia Tâm ngẩn người, "nga" một tiếng, thật nhanh rút ra cánh tay phía dưới, còn cánh tay ở bên trên không chút sứt mẻ, vẫn đáp ở trên người cô.
Đàm Hữu không dám khẩn cầu xa vời, có thể buông eo đã tốt lắm rồi.
Cô thành thật kiên định mà dựa sát ván giường, kết quả mới thở ra một hơi lại cảm thấy không đúng lắm.
Cánh tay cô kề tại ngực Hạnh Gia Tâm, lúc này cảm xúc lại càng mẫn cảm hơn, mềm mại ấm áp, rất là xấu hổ.
Tuy rằng đều là nữ, nhưng Đàm Hữu vùng đất bằng phẳng, trừ mùa hè ra đều không cần mặc nội y. Hạnh Gia Tâm thì lại khác.
Khi nàng mặc áo khoác thì không cảm thấy, nhưng một khi cởi áo khoác liền sẽ có độ cong ngạo nghễ và đường cong lả lướt, lần đó Đàm Hữu nấu cơm ở nhà nàng đã kiến thức qua một hồi, không nghĩ tới lúc này trực tiếp đụng cánh tay vào.
Cô giãy giụa rút cánh tay mình ra, vì thế xô đẩy Hạnh Gia Tâm ra ngoài một mảng lớn.
Hạnh Gia Tâm ngẩng đầu nhìn cô, bộ dáng đáng thương vì bị ghét bỏ.
"Không phải, cái kia, cái này..." Đàm Hữu lúc này không biết nên giải thích thế nào, "Con gái các cậu đều...đều như thế này sao?"
"Cậu cũng là con gái." Hạnh Gia Tâm nói.
"Nơi này đều là nam, mình chưa từng có quan hệ tốt với cô gái nào như vậy."
"Mình cũng chưa từng có quan hệ tốt với cô gái khác."
"Vậy..." Đàm Hữu dừng một chút, "Có lẽ con gái thân thiết với nhau là như vậy đi."
"Đúng vậy, bọn họ đều đi WC cùng nhau." Hạnh Gia Tâm hỏi cô, "Cậu muốn đi WC không?"
Đàm Hữu dở khóc dở cười, các cô lại không phải người ta, nhanh chóng nói: "Không muốn không muốn."
Hai người lại yên tĩnh lại, ngày thường Đàm Hữu ngủ sẽ không lộn xộn, nhưng tự mình bất động và không thể động đậy là không cùng một khái niệm.
Cô thử thăm dò duỗi duỗi chân giãn thân thể ra một chút, kết quả đụng tới làn da mềm mại lạnh lẽo, hoảng sợ: "Chân cậu sao lại lạnh như vậy?"
Hạnh Gia Tâm thuận thế nói tiếp: "Mình đã nói lạnh rồi mà."
"Trên người thì sao?" Đàm Hữu có chút lo lắng.
"Trên người là nóng." Hạnh Gia Tâm ấn tay lên bụng cô, "Tay cũng lạnh."
"Mình..." Đàm Hữu do dự nói, "Sưởi ấm cho cậu?"
"Được." Hạnh Gia Tâm cười khanh khách nhìn cô, "Làm ấm như thế nào?"
Đàm Hữu dùng chân nhẹ nhàng mà chạm chạm bắp chân của Hạnh Gia Tâm: "Sưởi ấm như vậy? Cơ thể mình nóng hổi."
Hạnh Gia Tâm không tự chủ được mà rụt rụt, lại thật nhanh thò qua, thanh âm nho nhỏ: "Tốt lắm."
Đàm Hữu cảm thấy sự trợ giúp này thật là tra tấn người, kỳ thật trong chớp mắt khi cô đụng tới chân Hạnh Gia Tâm, đã có chút hối hận.
Cũng không phải bởi vì chân nàng lạnh như khối băng, mà là bởi vì dùng chân cô bao lấy chân Hạnh Gia Tâm, động tác như vậy quá kỳ quái.
Cô không biết bởi vì làn da Hạnh Gia Tâm quá trơn bóng, hay là bởi vì da thịt người với người chạm nhau, sẽ mang đến cảm giác như vậy.
Tinh tế, mềm mại, giống như tơ lụa, khiến người ta không ngăn được mà muốn cọ xát.
Đàm Hữu chịu đựng được, nhưng Hạnh Gia Tâm cũng không ngoan, nàng nghiêng người, lại vùi đầu vào ngực cô, theo động tác như vậy, bàn chân nhỏ lành lạnh chuyển động ở gan bàn chân cô, Đàm Hữu rốt cuộc không khống chế được, cọ cọ.
Cô cọ một chút, Hạnh Gia Tâm lại vùi tới trong lòng ngực cô một chút, lại cọ một chút, lại vùi một chút.
Đàm Hữu cảm thấy, cô nàng này muốn khắc vào trong thân thể cô.
Cô cảm giác có gì đó không thích hợp, nhưng cụ thể lại không nói ra được, thẳng đến ngón tay Hạnh Gia Tâm đột nhiên nhấc lên vạt áo ngủ, hoàn toàn chạm vào làn da trên bụng cô.
Trong nháy mắt đó, giống như bị điện giật, đập ở trên bụng nhỏ, làm toàn thân Đàm Hữu căng thẳng.
Tứ chi cô cứng còng lại, mà tốc độ tim đập đột nhiên nhanh hơn, thùng thùng, thùng thùng, rung đến ngực cô phát đau.
Cô không dám động đậy, lại khát vọng Hạnh Gia Tâm động đậy.
Nhưng Hạnh Gia Tâm cũng bất động, hai người tựa như hai con cá gỗ bị giam cầm, đầu đuôi quấn quít với nhau, ngay cả hô hấp cũng biến mất ở giữa ban đêm yên tĩnh tối tăm.
Tác giả có lời muốn nói:
Đàm Hữu: A... Tình bạn giữa các thẳng nữ thật đáng sợ!
- ----------
Chương này bắt đầu nhập VIP, nghĩa là phải trả phí mua chương mới đọc được, tác giả chơi lớn viết 3 trong 1 luôn, vậy nên chương này tận hơn 7300 từ =))))) Thêm chú thích của mình nữa lên 7500 từ rồi
Bình thường một chương khoảng 2500-3000 từ thôi:vv Edit xây xẩm mặt mày, phải chia ra edit 5 lần mới xong OTL
Đàm Hữu bị bánh quy sắc dụ rồi chị ơi, thẳng nữ skinship với nhau đâu có bị điện giật =))))