Hữu Hạnh

Chương 90:




Ánh ban mai lọt vào giữa những tòa nhà, gió có chút lạnh.
Lúc này, hầu hết mọi người vẫn còn đang say giấc, thành phố vẫn chưa tỉnh, từng lớp sương trắng đang lặng lẽ phiêu tán.
Khóe miệng Hứa Nguyệt Lượng mấp máy, ánh mắt Lâm Ỷ Miên rơi vào trên mặt nàng, biết nàng mở miệng sẽ nói xin lỗi.
“Không cho nói.” Lâm Ỷ Miên ngăn nàng nói.
Hứa Nguyệt Lượng lập tức mím môi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt vừa mới trượt trên má cũng bị gió thổi làm cho đỏ bừng, tóc trên trán rung động, cả người yếu ớt đáng thương.
Nhưng Lâm Ỷ Miên biết Hứa Nguyệt Lượng cũng không mảnh mai.
Hứa Nguyệt Lượng dùng đá ném Hứa Dương, Hứa Nguyệt Lượng tức giận chất vấn, Hứa Nguyệt Lượng kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của mọi người, một mình mang Hứa Dương đi... tất cả đều thể hiện bản lĩnh cùng kiên cường của nàng.
Căn hộ của Hứa Nguyệt Lượng sáng cả đêm, nửa tiếng trước Hứa Dương hốt hoảng chạy ra khỏi tòa nhà, Lâm Ỷ Miên lo lắng cho Hứa Nguyệt Lượng nên đã ngăn hắn lại.
Nhưng mà, Hứa Dương đã trở thành một con chim sợ cành cong, hắn khóc cầu xin Lâm Ỷ Miên cho hắn đi, nói hắn sẽ không bao giờ đến tìm Hứa Nguyệt Lượng nữa, hắn không có đứa em gái này.
Lâm Ỷ Miên biết Hứa Nguyệt Lượng đã thắng.
Hứa Nguyệt Lượng đánh một trận ác liệt không có chuẩn bị, nhưng đã giành chiến thắng.
Hứa Nguyệt Lượng thật lợi hại.
“Đừng nói xin lỗi.” Lâm Ỷ Miên nhẹ giọng nói, bổ sung những gì muốn nói, “Em không có lỗi với tôi”.
Cô dừng một chút, nói, "Chúng ta sinh ra chỉ có khác biệt về quan niệm, chỉ cần chúng ta thương lượng cách giải quyết là được."
Hứa Nguyệt Lượng ngẩng đầu nhìn cô, một giọt nước đọng trên lông mi, hiển nhiên nàng không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.
Nhưng Lâm Ỷ Miên đã chờ ở đây cả đêm, nghĩ tới chuyện này cả đêm, hiện tại nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng, cô thực sự chỉ muốn nói như vậy.
Cô không muốn lật lại chuyện cũ, cũng không muốn ép buộc Hứa Nguyệt Lượng phải đưa ra quyết định.
Hứa Nguyệt Lượng đã rất mệt mỏi, Lâm Ỷ Miên không thể làm nàng khổ sở thêm nữa.
Cô chỉ cần đạt được một chút thỏa hiệp với Hứa Nguyệt Lượng, vậy là đủ.
"Đầu tiên, chính là về khoản nợ, vừa rồi tôi đã biểu đạt ý nghĩ của mình, hơn nữa rất kiên định." Lâm Ỷ Miên nói, "Em có đồng ý không?"
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, lông mi chớp chớp, cuối cùng nói: "Em... đồng ý."
Giọng nói hơi khàn, giống như trái cây bọc trong một lớp sương dày đặc.
"Được," Lâm Ỷ Miên cười, "Tôi rất vui vì em đã đồng ý."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn thấy cô cười cũng muốn cười, nhưng khóe miệng lại giật giật, nước mắt rơi lã chã.
Lâm Ỷ Miên thở ra một hơi: "Thứ hai, tôi nghĩ đến hiện tại, lấy từ hiểu biết về gia cảnh của chúng ta cùng với hiểu biết lẫn nhau, chúng ta có thể bước đến gian đoạn 'không cần khách khí, cho đối phương cảm thấy cảm xúc chân thật nhất'."
Hứa Nguyệt Lượng chớp mắt.
Lâm Ỷ Miên chỉ vào mặt chính mình: "Ví dụ như hiện tại, tôi chỉ cần gặp em, tôi thực sự rất vui."
Hứa Nguyệt Lượng lập tức nói: "Em cũng rất vui..."
Chỉ là âm cuối hạ xuống, thoạt nhìn không được tự tin lắm.
Lâm Ỷ Miên: "Muốn vui vẻ liền vui vẻ, không vui liền không vui".
Sắc mặt Hứa Nguyệt Lượng thay đổi, khóe miệng lông mày khẽ run, nhất thời không biết nên bày ra bộ dáng gì.
Lâm Ỷ Miên bị nàng chọc cười, nhân cơ hội nói ra cái cuối cùng: "Tôi cảm thấy chúng ta không cần phải ngừng liên lạc, tôi cũng không muốn ngừng liên lạc với em."
Sắc mặt của Hứa Nguyệt Lượng đông cứng lại, hai tay bàn tay ở sau lưng, các ngón tay đang cuộn chặt vào nhau.
Một lúc lâu sau, Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu trả lời: "Được."
Lâm Ỷ Miên thở ra: "Được rồi, đàm phán kết thúc viên mãn."
"Vậy..." cô kéo trường âm, "Em có..."
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên nói: "Bác sĩ Lâm, màn hình quảng cáo đối diện với cửa sổ của tôi đêm qua đã bị đóng."
Lâm Ỷ Miên: "Hửm? Vậy sao?"
Hứa Nguyệt Lượng dùng sức gật đầu: "Vâng! Em vẫn luôn nhìn, mười hai giờ vẫn chưa sáng!"
Lâm Ỷ Miên: "Thật tốt quá, ô nhiễm ánh sáng đã giảm bớt, sau này em có thể mở rèm đi ngủ rồi."
“Vâng!” Hứa Nguyệt Lượng nắm chặt tay, “Cho nên trên người em còn có chút may mắn a!"
Lâm Ỷ Miên dừng một chút: "Kỳ thực..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Hả?"
Lâm Ỷ Miên quyết định nói ra sự thật: "Sau khi tôi rời khỏi nhà em vào ngày hôm đó, tôi đã gửi thư đến hộp thư của thị trưởng để khiếu nại màn hình quảng cáo đó..."
Hứa Nguyệt Lượng phát ngốc.
Lâm Ỷ Miên: "Loại chuyện này đã có quy định rõ ràng, sau mười giờ không được quấy rầy dân."
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, bổ sung: "Cho nên chuyện này cho thấy những vấn đề đang quấy nhiễu em còn có giải pháp, nếu em cố gắng nhiều một chút, em sẽ mở ra một cuộc sống thoải mái hơn."
Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng đung đưa, hít mũi một cái, giống như sắp khóc lần nữa.
Lâm Ỷ Miên nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: "Được rồi, em nghỉ ngơi tốt một chút, tôi cũng trở lại bệnh viện."
Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng đáp: "Vâng..."
Lâm Ỷ Miên chỉ vào bàn tay đang nắm của nàng: "Cố gắng không để nước chạm vào vết thương, tránh nhiễm trùng."
Nói xong, cô cũng không dừng lại, kéo áo khoác, xoay người bước ra ngoài.
Có lẽ Hứa Nguyệt Lượng đang nhìn cô, cô có thể cảm thấy ánh mắt của nàng rơi vào lưng mình, nóng như lửa đốt.
Lâm Ỷ Miên trở lại bệnh viện, đi làm đúng giờ.
Khi Trăn Trăn nhìn thấy cô, nàng luôn do dự muốn nói lại thôi, trước khi tan tầm, Lâm Ỷ Miên nói với nàng: "Không sao, đừng lo lắng."
Trăn Trăn gật đầu nói: "Tiểu Nghệ tỷ rất lo lắng."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Em lại thêm thông tin liên lạc của cậu ấy à?"
Trăn Trăn: "A, Tiểu Nghệ tỷ kêu thêm, em vào nói với chị ấy một tiếng, để chị ấy yên tâm."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên lấy điện thoại ra, lướt xem.
Vòng kết nối bạn bè của Hoàng Tiểu Nghệ rất phong phú, ngày thường không có việc gì làm liền đăng hai bài.
Nàng liên hệ với Lạc Phúc Thủy để tổ chức tiệc sinh nhật, sáng hôm qua, nàng đã đăng một vài bức ảnh để giúp Lạc Phúc Thủy quảng bá cửa hàng.
Trại nhỏ được trang trí bằng một số bóng bay "HAPPYBIRTHDAY".
Lâm Tử Huyên có tài khoản WeChat của Hoàng Tiểu Nghệ, cho nên để biết cô đang tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu cũng không khó.
Luôn có ý đồ tìm cô, chen chân vào cuộc sống của cô, động thái này của Lâm Tử Huyên mà nói cũng không có gì kinh ngạc, Lâm Ỷ Miên không nghĩ tới chính là nàng đều tra xét tài khoản ngân hàng của cô.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Lâm Ỷ Miên dậy sớm lái xe đến thành phố nơi ở của cha cô - Lâm Sâm, hẹn gặp Lâm Sâm và Triệu Lệ.
Hành động hiếm có của Lâm Ỷ Miên khiến Lâm Sâm vô cùng coi trọng, hắn yêu cầu Triệu Lệ đặt một bữa ăn tại khách sạn, còn giải thích với Lâm Ỷ Miên vì hắn biết cô không thích đến ngôi nhà đó.
Gặp lại Lâm Sâm, Lâm Ỷ Miên đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với vài tháng trước.
Cô ngồi vào bàn ăn, mặt đối mặt với cha mình, thảo luận về phát triển của công ty mà cha cô đứng tên.
Lâm Sâm rất sẵn lòng trò chuyện với cô về chuyện này, nhưng rõ ràng mẹ kế Triệu Lệ có chút lo lắng.
Sau khi nói về sự phát triển của công ty, lại nói về những dự định sau này của cha mình.
Nói đến làm Lâm Sâm cao hứng, hắn vỗ bàn nói: "Miên Miên, con lại đây, con lại đây giúp ba, hai cha con chúng ta còn có thể làm thêm sự nghiệp lớn nữa."
Vẻ mặt Triệu Lệ đung đưa, nắm điện thoại dưới bàn, gõ chữ.
Lâm Ỷ Miên liếc nhìn bà ta, cười nói: "Ba, không nghĩ tới ngài lại muốn làm việc với tôi như vậy. Tôi còn nghĩ ngài còn luyến tiếc chút lãi ít ỏi mà ngài đã chia cho tôi chứ."
“Con nói cái gì vậy a!” Sau khi Lâm Sâm phát tài, những người quen biết đều nói hắn keo kiệt, “Sao ba lại luyến tiếc đưa cho con, những thứ ba cho con không phải là ba miễn cưỡng. Tính tình con ngoan cố, cái gì cũng không cần, hiện tại con muốn vị trí này ba liền cho con ngay!"
"Vậy tại sao ba lại để Tử Huyên tra xét tài khoản của tôi..." Lâm Ỷ Miên lấy tài liệu điều tra từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt Lâm Sâm, "Thẻ này là thẻ phụ của ngài, năm đó lúc ngài đưa cho tôi như quà sinh nhật, tôi không chuyển tiền vào bên trong, cũng không biết dùng thế nào. Năm nay tiêu một ít, Tử Huyên liền tra đến rõ ràng."
“Sao lại như vậy?” Lâm Sâm cau mày cầm tập tài liệu lên.
Lâm Ỷ Miên: "Tôi cũng không biết a, tôi còn tưởng ngài chính là chơi tôi, thực sự không có ý định tặng cho tôi."
Lâm Ỷ Miên lấy thẻ ra, đẩy qua: "Tôi đã trả hết tiền cho ngài, ngài có thể kiểm tra. Tôi làm bác sĩ không kiếm được bao nhiêu, nhưng cũng đủ dùng, thực sự không cần lấy tiền của ngài...…”
“Không cần cái gì!” Lâm Sâm hoàn toàn nổi giận, “Ta đưa đồ cho con gái còn có thể lấy lại sao?!”
Hắn đặt mọi thứ trước mặt Triệu Lệ: "Bà nhìn xem, sao lại như vậy! Tử Huyên đâu! Gọi nó qua đây!"
“Aiz, tôi xem tôi xem, đừng tức giận, Lão Lâm, nhất định là có hiểu lầm…” Triệu Lệ khuyên, vẻ mặt thành khẩn, “Ông biết mà, từ trước đến nay Huyên Huyên rất thích chị gái, sao nó có thể..."
“Dì à, hôm nay tôi tới đây cũng để nói chuyện này.” Lâm Ỷ Miên cắt lời, “Dì có biết Tử Huyên thích tôi thế nào không?"
Triệu Lệ sửng sốt, sau đó dừng một chút: "Con bé suốt ngày nhắc tới con. Khi còn nhỏ, nó luôn muốn chơi với con, chuyện gì cũng muốn mang tỷ tỷ theo, mấy năm nay xuất ngoại mỗi lần gọi về nhà đều hỏi con một chút, con xem, nó vừa trở về đã vội vàng tìm con..."
“Đúng vậy.” Lâm Ỷ Miên nói, “Nhưng còn hơn thế nữa.”
Triệu Lệ sửng sốt một chút: "Con...... Ý của con là..."
Lâm Ỷ Miên: "Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, em ấy nói với tôi, tỷ tỷ, em thích chị, thích quần áo của chị, thích tóc của chị, thích sách của chị. Sau này, em ấy mua rất nhiều quần áo cùng kiểu, cắt cùng kiểu tóc, mua cùng loại sách."
“Hai người vừa mua điện thoại cho em ấy, ngày nào em ấy cũng nhắn tin chào buổi sáng cùng chúc ngủ ngon cho tôi, dù tôi có trả lời hay không, em ấy cũng sẽ nhắn tin cho tôi biết về cuộc sống hạnh phúc của em ấy với hai người."
"Sau lại lớn hơn một chút mới dám tự mình đến An Thị tìm tôi. Tết không ở nhà chờ mà kiểm tra lộ trình của tôi, ở cửa thung lũng Hạnh Phúc chờ tôi ba tiếng đồng hồ..."
Lâm Ỷ Miên đột nhiên nở nụ cười: "Tôi vừa vặn nhớ tới, lần đó tôi mang em ấy đi chơi, gặp phải nam sinh đang theo đuổi tôi. Hẳn là hai người không biết, sau này Tử Huyên lại yêu đương với nam sinh đó."
Triệu Lệ trợn tròn mắt.
Lâm Ỷ Miên: “Tóm lại là tôi có thứ gì, Tử Huyên cũng đều muốn."
“Tôi không có, Tử Huyên cũng muốn."
"Có lẽ vì sau này em ấy đến gia đình này, không phải con gái ruột của ba tôi nên em ấy cảm thấy bất an. Lúc tôi đi học liền đoạt đồ vật của tôi, đoạt lấy còn có ý đồ kiểm soát tôi..."
Lâm Ỷ Miên nhìn Triệu Lệ: "Tôi cảm thấy hai người nên quan tâm sức khỏe tinh thần của em ấy một chút..."
Cửa phòng bị một tiếng "cạch" đẩy ra, Lâm Tử Huyên thở hổn hển, tóc tai bù xù, quần áo nhàu nát, trên người nồng nặc mùi rượu, cứ như vậy xông vào.
Nàng liếc nhìn Lâm Ỷ Miên, đột nhiên chạy đến ôm lấy cánh tay Lâm Sâm mà khóc: "Ba, ba, nghe con giải thích, con không cố ý, con chỉ lo lắng cho tỷ tỷ thôi, ba không biết chị ấy, chị ấy vì một..."
Lâm Ỷ Miên ngắt lời nàng, nói, "Vì một streamer mà tiêu rất nhiều tiền."
Lâm Tử Huyên sửng sốt.
Lâm Ỷ Miên: "Đó không phải là sở thích nhất thời, cũng không phải để mua vui. Tôi thích người ta, thích từ rất lâu rồi".
Triệu Lệ đi tới kéo Lâm Tử Huyên: "Tỷ tỷ có người thích là chuyện tốt, chúng ta nên chúc phúc cho tỷ tỷ a."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Có thể ngài không chúc phúc không nổi, tôi thích chính là một nữ nhân."
Toàn phòng im lặng.
Ba người sáu con mắt đều rơi vào trên mặt Lâm Ỷ Miên, nhìn cô giống như đang nhìn một người bệnh tâm thần khó hiểu.
Lâm Ỷ Miên vui vẻ nói: "Thật sự, tôi thích từ thời cao trung. Lúc đó tôi quá ngốc, không thể theo đuổi người ta, sau này gặp lại, tôi nghĩ mình nhất định không được bỏ lỡ lần nữa."
"Nói đến đây, tôi phải cảm ơn ba. Lúc đó ngài và dì Triệu dọn đến nhà mới, một mình tôi ở An Thị không có việc gì làm, lại đang trong độ tuổi dậy thì nhưng không được cân nhắc, muốn tìm một người thích."
"Nhưng em ấy rất đáng yêu, sau nhiều năm như vậy, tôi chưa từng động tâm với bất cứ ai ngoài em ấy."
Lâm Ỷ Miên nhìn lên trần nhà: “Ừm… nếu không có chuyện gì xảy ra thì sau này, hẳn là tôi chỉ có thể động tâm với em ấy mà thôi."
"Tôi hy vọng có thể theo đuổi được người, đuổi tới về sau có kết hôn hay không là tùy thuộc vào em ấy."
"Có nhận nuôi một đứa trẻ hay không cũng thương lượng với em ấy..."
“Cho nên ba a,” Lâm Ỷ Miên lại ngồi thẳng người, nhìn Lâm Sâm cười nói, “Nếu ngài tương đối coi trọng việc nối gien huyết mạch, vậy ngài thương lượng với dì Triệu xem có nên sinh thêm con hay không."
Lâm Ỷ Miên thưởng thức biểu tình của Lâm Tử Huyên, cười rất ôn hòa cùng rạng rỡ: "Dì Triệu còn trẻ, thân thể ngài cũng rất tốt, cho nên lại sinh một đứa cũng không có vấn đề gì. Tử Huyên lại thích anh chị em nên cũng có thể giúp đỡ."
"Chị nói bậy cái gì đó!!! Chị nói bậy cái gì vậy hả!!! Sao chị có thể như vậy!!!" Lâm Tử Huyên hét lên, nàng lao đến trước mặt Lâm Ỷ Miên, muốn ngăn cô lại, nhưng Lâm Ỷ Miên vẫn ngồi đó, không nhúc nhích, nàng lại không có cách nào.
Nàng vẫn luôn không có biện pháp với Lâm Ỷ Miên.
Cho dù nàng có đáng thương thế nào, Lâm Ỷ Miên cũng sẽ không đau lòng nàng. Cho dù nàng có giả vờ đáng yêu đến đâu, Lâm Ỷ Miên cũng sẽ không thích nàng.
Nàng đã thách thức Lâm Ỷ Miên, đổi lại là lần đầu tiên trong đời bị tát, đổi lại là bản thân điên cuồng chìm đắm trong cảm xúc, sắp tự tra tấn mình đến chết.
Thứ không thể có được, không thể so sánh, một chút cũng không thể chiến thắng.
“Em muốn thế nào?” Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, sau đó ngẩng đầu nói với Triệu Lệ, “Dì à, tôi đã nói rồi, dì phải chú ý sức khỏe tinh thần của Tử Huyên.”
"Dì xem một cô gái trẻ đang trong độ tuổi thanh xuân sao có thể tự làm rối loạn như vậy."
“À đúng rồi, tôi phải nói với các người một tình huống nữa.” Lâm Ỷ Miên nói, “Chuyện tôi là người đồng tính, là trời sinh. Đó là xác suất tự nhiên, không thể thay đổi được. Các người đều là những người có thể theo kịp trào lưu, hẳn là biết tôi cũng không phải là biến thái đi."
“Tử Huyên cũng không nhất định…” Lâm Ỷ Miên nhìn Lâm Tử Huyên, cho đến giờ phút này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, “Em ấy nói em ấy yêu tôi, buổi tối hôm trước đã tỏ tình với tôi, còn muốn cùng tôi chỉnh hình nữa cơ."
“Đây là vấn đề lớn, ba, dì, hai người cũng không thể dung túng em ấy."
"Rất mất mặt a."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.