Hữu Hạnh

Chương 92:




Sau khi live xong, "Tiểu Nguyệt Lượng" biến mất.
Tài khoản WeChat mà nàng dùng để thêm fans đã bị bán, tất cả các blog thông tin chính thức cũng bị ngừng hoạt động, không còn tư liệu gì nữa.
Hai ngày sau, phòng live bị đóng vĩnh viễn.
Có rất nhiều bài đăng thảo luận về cô trên diễn đàn, còn có bài phát biểu rút tiền cũng đã được đăng lại nhiều lần trên các nền tảng khác, nhưng vẫn chưa có phản hồi chính thức.
Hứa Nguyệt Lượng rút lui quá đột ngột, làm rất nhiều người bùng nổ cảm xúc, nhưng cũng khiến những cơn bùng nổ này không bao giờ hạ xuống.
Nàng chính là từ bỏ, chính là biến mất trong thế giới ảo và hiện thực này, có thể làm gì với nàng bây giờ.
Những lời khen ngợi, hoài niệm, hay những lời chỉ trích cùng công kích sẽ không còn được truyền đạt đến nàng nữa, chúng sẽ không còn liên quan đến nàng nữa.
Ngày thứ ba không xem live của Hứa Nguyệt Lượng, Lâm Ỷ Miên nhận được một tin nhắn từ "Trăng Sáng".
- [Bác sĩ Lâm, gần đây em đang giải quyết công việc và chuyện gia đình]
- [Em cảm thấy em có thể làm được!]
- [Chị có thể cho em chút thời gian được không?]
Lâm Ỷ Miên đánh chữ, tin nhắc của Hứa Nguyệt Lượng lại xuất hiện.
Trăng Sáng:
- [Nhưng đương nhiên em không có ý tứ bắt chị phải chờ em a!]
- [Chị cứ tự do]
- [Em chỉ hy vọng có một ngày em có thể... chân chính mà đứng ở trước mặt chị]
Lâm Ỷ Miên ngừng gõ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào những tin nhắn này một lúc. Cô xóa "Tôi sẽ cho em thời gian", trả lời lại:
- [Được, cố lên]
- [Tôi tin em]
Hứa Nguyệt Lượng trả lời cho cô một biểu tượng cảm xúc đáng yêu, mèo trong đó nắm chặt tay rơm rớm nước mắt, tràn đầy tự tin cùng tinh thần chiến đấu cao lớn.
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, ấn ngón tay cái lên biểu tượng cảm xúc một lúc.
Không lâu sau, Hoàng Tiểu Nghệ gọi cho cô: "Lâm Miên Miên a Lâm Miên Miên!!! Nguyệt Lượng đã chuyển tài khoản cho tớ a!!! Em ấy nói tài khoản WeChat của em ấy không còn cần thiết nữa, cho nên em ấy đã cho tớ một tài khoản khác, còn nói nếu không muốn nhận thì không cần thêm tài khoản mới của em ấy, sau đó xem nhẹ tin nhắn của tớ a."
Hoàng Tiểu Nghệ bật cười: "Tớ là loại người này sao? Mặc dù tôi rất ham mỹ mạo của em ấy khi live, nhưng nếu tớ không lấy tài khoản mới, không phải sẽ không bao giờ nhìn thấy mỹ mạo mới của em ấy sao!! Tớ không có ngốc! Lâm Miên Miên, cậu có tài khoản mới của em ấy chưa? Tài khoản mới là Trăng Sáng, tên rất dễ nghe!"
Trong lời nói tràn đầy khoe khoang, Lâm Ỷ Miên nói, "Ừm, thêm rồi."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Hô---- vậy là tốt rồi, tớ thực sự có chút lo lắng..."
Lâm Ỷ Miên "Tớ đã thêm từ nửa năm trước rồi."
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Oa, không cần phải đối xử khác biệt như vậy chứ, tớ muốn khóc ô ô ô, mỗi ngày tớ lên mạng ngoại tuyến đều chú ý đến tin tức của em ấy, tình yêu mà tớ dành cho em ấy, ô ô ô... Nhưng vậy cũng tốt, cảm ơn."
Lâm Ỷ Miên bật cười, mặc dù mỗi ngày Hoàng Tiểu Nghệ trông ồn ào tùy tiện, nhưng tâm tư của nàng thực sự rất nhạy cảm cùng tinh tế.
Nàng sẽ dùng ngữ khí khóc nháo này để làm Lâm Ỷ Miên n vui, đồng thời cũng sẽ kịp thời chuyển những thông tin hữu ích cho cô, khi cô cần mà giúp cô nhiều nhất có thể.
Lâm Ỷ Miên lắng nghe nàng phân tích mối quan hệ hiện tại giữa Hứa Nguyệt Lượng và nền tảng live.
“Nói tóm lại, khẳng định là rất không tốt.” Hoàng Tiểu Nghệ lo lắng, “Hợp đồng sắp hết hạn, thời gian live của em ấy cũng đủ lâu rồi. Tớ đã nói chuyện với Vi Vi, chuyện này không nằm trong phạm vi vi phạm của hợp đồng. Nhưng cũng chính vì vậy mà nền tảng mới khó chịu a, tự nhiên mất đi cây rung tiền mà. Cho nên sau này chắc chắn Nguyệt Lượng sẽ không dễ dàng trà trộn vào các ngành liên quan nữa... Nhưng em ấy cũng nói sẽ không lăn lộn, không biết kế hoạch của mình sau này là gì. Aiz, tớ rất muốn hỏi em ấy, nhưng tớ không cảm thấy đây là thời điểm thích hợp..."
“Cậu phải tin tưởng em ấy.” Lâm Ỷ Miên nói, “Tớ tin em ấy có thể giải quyết công việc, sống tốt cuộc sống của mình”.
Hoàng Tiểu Nghệ rất rối rắm: "Tớ tin... nhưng mà.. nhưng mà tớ chỉ lo lắng một chút thôi. Nếu những thứ này đặt ở trên người tớ, tớ nhất định sẽ không chịu nổi..."
“Cuối tuần này cậu có rảnh không?” Lâm Ỷ Miên đột nhiên hỏi.
Hoàng Tiểu Nghệ: "Có a, chỉ cần cậu yêu cầu, ngày nào tớ cũng rảnh."
Lâm Ỷ Miên: "Vậy cậu có muốn đến thành phố B với tớ không?"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Hả?"
Lâm Ỷ Miên: "Mời cậu xem phim."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ỏ, cậu thật là có lòng, lúc này còn có tâm tư nghỉ ngơi giải trí a..."
Lâm Ỷ Miên không giải thích nhiều, quyết định thời gian và hành trình với nàng.
Sáng sớm thứ bảy, hai người lên máy bay đến thành phố B.
Sau khi hạ cánh, cũng không lãng phí thời gian ở nơi khác, đi thẳng đến rạp hát.
Đây là một rạp hát cũ, giữa lòng thành phố nhộn nhịp, phong cách kiến ​​trúc ổn định, có xu hướng trang trọng và nghiêm túc hơn, buổi biểu diễn bắt đầu vào buổi chiều, cho nên khán đài lúc này không có người, cửa đóng, quạnh quẽ lại túc mục.
Hoàng Tiểu Nghệ ngẩng đầu nhìn tòa nhà: "Đây là rạp hát sao? Giống như lễ đường vậy."
Lâm Ỷ Miên: "Cậu còn không thể vào lễ đường."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Tớ cảm thấuy chính mình nên vào nơi này, đây là cung điện nghệ thuật tao nhã a. Tớ thực sự sợ chính mình xem không hiểu được, đến lúc đó sẽ rất xấu hổ."
Lâm Ỷ Miên câu vai nàng đi nghỉ ngơi ăn cơm trước: "Lúc cậu không hiểu thì đừng nói là không hiểu, người khác đều sẽ cho là cậu hiểu."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Oa~~~~ như vậy a, không nghĩ tới bác sĩ Lâm cao siêu cũng có loại suy nghĩ này."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, vỗ vai nàng.
Hai người dành toàn bộ hoạt động buổi trưa ở gần rạp hát, Hoàng Tiểu Nghệ muốn chạy xa hơn, nhưng Lâm Ỷ Miên đã kéo lại.
Vì chính bác sĩ Lâm là người thanh toán chi phí đi lại, nên Hoàng Tiểu Nghệ đành phải nghe lời cô, ngồi trong quán cà phê đối diện với đường phố, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ suốt hai tiếng đồng hồ.
Ở thành phố B có rất nhiều mỹ nữ, đặc biệt là ở khu phố này, thỉnh thoảng sẽ có diễn viên tới lui. Hoàng Tiểu Nghệ xem mỹ nữ xem đến vui vẻ, khi chỉ cho Lâm Ỷ Miên xem, không nghĩ tới Lâm Ỷ Miên cũng rất nghiêm túc tán thưởng.
Hoàng Tiểu Nghệ chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở cô một câu: "Như vậy vẫn không bằng Nguyệt Lượng của chúng ta, Nguyệt Lượng của chúng ta cười rộ lên còn đẹp hơn cả người ở thành phố B a..."
Lâm Ỷ Miên chỉ cười, không nói gì.
Cuối cùng khi buổi biểu diễn bắt đầu, Lâm Ỷ Miên và Hoàng Tiểu Nghệ theo đám đông bước vào rạp hát.
Vị trí của hai người là ở tầng hai, xa xôi hẻo lánh. Hoàng Tiểu Nghệ duỗi đầu nhìn xuống lầu, khán giả đã gần vào hết, giữa hàng ghế đầu dưới lầu vẫn còn rất nhiều ghế trống.
Hoàng Tiểu Nghệ hỏi Lâm Ỷ Miên, "Sao không mua không gian đó, nơi đó nhất định xem rất rõ."
Lâm Ỷ Miên: "Đắt."
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Vé máy bay qua lại đều là cậu trả, lúc này lại ngại đắt, thật sự tiết kiệm tiền rồi a!"
Lâm Ỷ Miên: "Xem trước đi, xem cậu có thích hay không."
Nào có cái gì có thể thích hay không, chuyện này thật sự quá kỳ quái, nếu như nàng thích còn có thể ngồi xong rồi nhìn chỗ tốt sao.
Hoàng Tiểu Nghệ méo miệng, sau khi nhạc chuông vang lên, nàng nhét điện thoại vào túi, ngồi thẳng dậy.
Buổi biểu diễn bắt đầu theo đúng lịch trình, đây là một vở kịch múa, chỉ có múa và âm nhạc, không có lời thoại, không có phụ đề, nhưng vì những chuyển động cơ thể đầy cảm xúc của các diễn viên, câu chuyện liền tràn đầy màu sắc, có tiếng cười có nước mắt.
Từ trước đến nay Hoàng Tiểu Nghệ chưa từng nghĩ tới nàng xem kịch còn có thể mê mẩn như vậy. Sau khi kết thúc trình diễn, nàng hai mắt đẫm lệ nói với Lâm Ỷ Miên: "Bác sĩ Lâm, tớ sai rồi, bác sĩ Lâm thực sự rất đẹp mắt, cầu xin về sau bác sĩ Lâm còn đưa tớ đến xem kịch a."
Lâm Ỷ Miên nở nụ cười hỏi, "Biểu diễn xuất sắc không? Các diễn viên thể hiện như thế nào?"
"Này cần phải nói sao? Vừa rồi không phải tớ đã biểu đạt phi thường khen ngợi sao? Cậu muốn tớ đánh giá bằng con mắt chuyên nghiệp, tớ không làm được a." Hoàng Tiểu Nghệ suy nghĩ một chút, "Thật ra là âm thanh hò hét nhiều nhất trong đầu tớ là, những vũ công này, dáng người quá tốt, quá mềm mại, phải tập luyện như thế nào mới đạt được trình độ hiện tại. Trên đài một phút dưới đài mười năm khổ luyện a."
Lâm Ỷ Miên: "Đánh giá rất tốt."
Hoàng Tiểu Nghệ cau mày, lắc lắc cổ: "Chỉ có một vấn đề, vị trí này quá nghiêng, tớ vẫn duỗi nghiêng đầu, cổ cứng hết rồi đây này!"
Lâm Ỷ Miên: "Được, tiếp theo chúng ta sẽ ngồi bên phải."
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Lâm Ỷ Miên: "Buổi tối còn có cái khác."
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Lâm Ỷ Miên: "Không phải cậu vừa nói muốn xem nữa sao? Tớ sẽ thỏa mãn cậu, vé đã mua rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Hoàng Tiểu Nghệ: "!!!! Cậu thật kỳ quái, người như cậu đều đối đãi với nghệ thuật như vậy sao? Thích xem mấy lần giống nhau sao? Sẽ không mệt nhọc thẩm mỹ đó chứ? Oa, còn ngồi bên phải, cho tớ 1 tiếng rưỡi để sửa thẳng trở lại có được không??? Cậu không thể mua cho tớ chỗ hàng ghế đầu a!!! Tớ muốn nhìn cận cảnh mỹ mạo của mấy tiểu tỷ tỷ aaaa!!!!"
Có hét cũng vô ích, Lâm Ỷ Miên quyết định mười con bò cũng không kéo lại được.
Hoàng Tiểu Nghệ chỉ có thể chờ tới cơm chiều, ăn nhiều hơn một chút.
Sau khi ăn xong, cả hai lại ngồi trong quán cà phê, nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ cho đến khi trời dần tối, mọi thứ bao trùm trong bóng tối.
Đèn ngoài rạp bật sáng, dòng người so với buổi chiều còn đông hơn rất nhiều, lần này nhìn không ra vẻ uy nghiêm trang trọng, Hoàng Tiểu Nghệ cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều.
Nàng vui vẻ bước vào rạp, ngồi ở phía bên kia tầng hai do Lâm Ỷ Miên an bài, bắt đầu chỉnh lại cơ cổ.
Bức màn mở ra, câu chuyện tương tự lại diễn ra. Hoàng Tiểu Nghệ có kinh nghiệm, lần này xem xét kỹ càng hơn.
Đôi mắt nàng rơi vào khuôn mặt của những nữ vũ công xinh đẹp, đang cố gắng đánh giá vẻ đẹp của họ, đột nhiên phát hiện có một người rất quen thuộc.
Ngay cả khi trang điểm đậm, thậm chí với trang phục sân khấu chưa từng thấy, thậm chí là nhảy phong cách vũ đạo hoàn toàn khác, Hoàng Tiểu Nghệ vẫn nhận ra người đó là Hứa Nguyệt Lượng.
Trong nháy mắt, Hoàng Tiểu Nghệ muốn hét lên. Nhưng trong rạp yên lặng đến nàng không thể hét.
Cho nên, nàng nắm lấy tay Lâm Ỷ Miên, hung hăng mà nắm, thậm chí còn cố tình bấm móng tay vào mu bàn tay của Lâm Ỷ Miên.
Phát tiết bàng hoàng, kích động, hào hứng và niềm tự hào khó tả.
Đương nhiên còn có oán khí đối với Lâm Ỷ Miên mà nàng đã giấu suốt một đường.
Mọi thứ đều hợp lý, chỉ có Hứa Nguyệt Lượng sẽ để Lâm Ỷ Miên đưa nàng đi hàng ngàn dặm để xem cùng một vở kịch hai lần, ba lần, vô số lần.
Chỉ có Hứa Nguyệt Lượng mới có thể khiến Lâm Ỷ Miên từ bỏ khu vực xem thoải mái mà ngồi trên cao, ngoẹo cổ, một giờ, hai giờ, ba giờ.
Chỉ có Hứa Nguyệt Lượng mới để Lâm Ỷ Miên làm tất cả những chuyện này, chỉ lẳng lặng chờ đợi trong quán cà phê trên phố, chỉ cần có khả năng đi ngang qua liếc mắt một cái.
Cô không bao giờ muốn ép Hứa Nguyệt Lượng chấp nhận tình cảm của mình, cô không bao giờ muốn ép buộc nàng bằng tình yêu, cô cũng chưa bao giờ cố gắng chiếm một người sống sờ sờ làm của riêng mình.
Cô yêu nàng, cũng chỉ là yêu thôi.
Cô yêu bộ dáng chân thực nhất của nàng, cô yêu tính cách của nàng từ thống khổ dưỡng ra, cô yêu nàng hy vọng chạy về phía tương lai.
Hoàng Tiểu Nghệ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, đột nhiên khóc không ra tiếng, không biết là vì tình yêu của người khác, hay là do chính mình cảm động.
May mà những gì trên sân khấu cũng là một câu chuyện cảm động, nàng không đột nhiên khóc, khi khóc xong, nàng lấy hết dũng khí cúi đầu, để nước mắt nước mũi cọ trên cánh tay của Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên ghét bỏ mà nhìn nàng, Hoàng Tiểu Nghệ thở dài.
Kết thúc màn biểu diễn, miệng của Hoàng Tiểu Nghệ như súng máy, lảm nhảm không ngừng.
Lâm Ỷ Miên chỉ tốn một nửa tâm tư nghe nàng lải nhải oán trách, nửa còn lại ở trong đám đông chậm rãi bước ra.
Khi bước ra khỏi rạp, có người ôm hoa đi về phía hậu trường.
Ánh mắt Lâm Ỷ Miên lưu lại thêm vài giây nữa, cô đã bị Hoàng Tiểu Nghệ chuẩn xác bắt lấy cánh tay: "Không tiêu tiền ở hàng ghế trước, hẳn là có tiền mua hoa đi. Nếu cậu không muốn tạo áp lực cho Nguyệt Lượng, tớ có thể tìm người đưa vào hậu trường, không đề cập tới tên của cậu."
Lâm Ỷ Miên suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nói: "Không cần."
Hoàng Tiểu Nghệ: "A! Cũng không cần chúng ta lên tiếng ủng hộ sao! Nguyệt Lượng nhất định sẽ..."
“Không phải như vậy.” Lâm Ỷ Miên hỏi nàng, “Cậu cảm thấy sau khi xảy ra chuyện kia, Hứa Nguyệt Lượng khổ sở nhất là cái gì?”
Hoàng Tiểu Nghệ sững sờ: "Là... tự tôn bị tổn thương..."
Nàng héo đi: “Nếu là tớ, chắc chắc tớ cũng không chịu đựng nổi, có lẽ tớ sẽ trốn tránh, không bao giờ gặp lại mọi người nữa."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng trả lời, “Cho nên, Nguyệt Lượng đã rất lợi hại, em ấy đang xây dựng lại chính mình, chúng ta đừng quấy rầy em ấy.”
Hoàng Tiểu Nghệ: "A... nhưng mà thật đáng tiếc, tớ rất nhớ em ấy, tớ rất muốn chúng ta cùng nhau ăn cơm chúc mừng cho em ấy. Nói cho em ấy biết cậubthích em ấy như thế nào, sau an tĩnh làm con cẩu tự tạo cẩu lương..."
"Phụt..." Lâm Ỷ Miên bị nàng chọc cười, xoa nhẹ đầu nàng, "Sau này em ấy đã sẵn sàng thì từ từ nói với em ấy."
Hoàng Tiểu Nghệ theo sau cô chậm rãi đi ra ngoài: "Sẽ là khi nào? Tuần sau? Tháng sau? Hay là năm sau?"
Giọng nói của Lâm Ỷ Miên bình tĩnh lại kiên định: "Đều có thể, tớ không sợ thời gian."
Hoàng Tiểu Nghệ nhìn cô, Lâm Ỷ Miên cười: "Chờ Nguyệt Lượng chuẩn bị tốt, em ấy sẽ nói với tớ."
Hoàng Tiểu Nghệ hít một hơi, cảm thấy mình đã trở nên kiên định.
Hôm sau có hai buổi biểu diễn, cùng thời gian cùng một địa điểm, Hoàng Tiểu Nghệ và Lâm Ỷ Miên đã xem buổi biểu diễn hai lần.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người vỗ tay nhiệt liệt, xen lẫn tiếng vỗ tay giữa đám đông, truyền đến cho Hứa Nguyệt Lượng trên sân khấu.
Sau buổi biểu diễn, hai người trở về thành phố S.
Hoàng Tiểu Nghệ bắt đầu chú ý đến thông tin của buổi diễn này, nhưng vũ kịch quá nhỏ, không có minh tinh, không có mánh lới quảng cáo, cũng không có thông báo phức tạp.
Một đoàn khiêu vũ thành thật đã thực hiện một vở kịch chỉ dành cho một phần nhỏ khán giả.
Danh sách diễn viên thậm chí chỉ có tập thể.
Hoàng Tiểu Nghệ vào tài khoản công khai của rạp hát để hỏi về thời gian biểu diễn tiếp theo. Kết quả chỉ là hiện tại không thể xác định được, để nàng chờ.
Loại kịch này có thể diễn mấy lần, còn có thể thu hồi được sao? Hy vọng là thực sự quá xa vời.
Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên hiểu được tâm tình của Lâm Ỷ Miên, trong khoảng thời gian sau đó, nàng đặc biệt dịu dàng với Lâm Ỷ Miên.
Nhưng điều nàng không biết chính là, Lâm Ỷ Miên tràn đầy tự tin.
Mặc dù sẽ sợ hãi cùng lo lắng, nhưng chỉ cần Lâm Ỷ Miên nghĩ tới ánh mắt của Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô vào buổi sáng hôm đó, cô cảm thấy Hứa Nguyệt Lượng nhất định sẽ thành công, nhất định sẽ quay lại.
Cô thích Hứa Nguyệt Lượng thế nào, trong mỗi khoảnh khắc sau cuộc hội ngộ, Hứa Nguyệt Lượng đều nói với cô rằng nàng cũng thích cô.
Khi nhớ Hứa Nguyệt Lượng, khi nghĩ đến Hứa Nguyệt Lượng, mặc dù trái tim cô sẽ căng lên từng đợt, nhưng cô vẫn luôn mỉm cười.
Khóe môi bất giác nhếch lên, tràn đầy vui sướng.
Cuối cùng, một một tia tưởng niệm tương tự hiện ra trước mặt Lâm Ỷ Miên.
Bằng hữu "Trăng Sáng đã lâu không cập nhật, đăng ảnh lâu đài đẹp như trong truyện cổ tích, một bàn tay lông lá vươn ra lâu đài, đó là móng vuốt của một con mèo.
Lâm Ỷ Miên gọi điện cho Hoàng Tiểu Nghệ, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có thể nhìn thấy vòng bằng hữu của Nguyệt Lượng không?"
“Hả?” Hoàng Tiểu Nghệ lập tức đi tra cứu, “Vòng bằng hữu gì? Là vòng bằng hữu của tài khoản cũ sao? Những cái đó cũ rồi, lâu lắm rồi.”
Lâm Ỷ Miên cười rộ lên: "Được."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Chuyện gì vậy a! Mau nói đi mau nói đi, cậu làm tớ gấp chết rồi!"
Lâm Ỷ Miên cúi đầu thu dọn hành lý: "Không có gì, chỉ là... bảo bối của tớ ra tín hiệu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.