13 (P1)
Ngoài cửa, Lý phủ bị quân lính dày đặc bao vây.
Một người đàn ông trung niên cao gầy, ánh mắt sắc bén đứng ở đầu, nhìn thấy ta và Tiêu Nham dẫn Lý Minh Chí ra ngoài, hành lễ nói: “Bái kiến điện hạ.”
“Bành tri phủ,” Tiêu Nham chậm rãi nói, “Cách ngươi nghênh giá thật mới lạ.”
Bành Duy Chân cung kính nói: “Điện hạ hạ mình đại giá đến nơi của hạ thần, hạ thần phải tận tậm khoản đãi người.”
“Đừng có nhiều lời nữa,” ta nói, “Nói nhiều lời tốt đẹp như vậy làm gì, chẳng phải một lúc nữa sẽ phải đánh đến ngươi c.h.ế.t ta sống sao?”
Mọi người: "..."
Tiêu Nham tự hào nói: “Không hổ là người phụ nữ cô thích. Cô chính là thích tính cách có gì nói đấy của nàng.”
Mọi người: "..."
Ta tóm lấy Lý Minh Chí, hỏi Bành Duy Chân: “Đồng đảng của ngươi trong tay chúng ta, ngươi có nhường đường không?”
Bành Duy Chân tiếc nuối thở dài: “Ồ, Lý huynh sao lại không thông suốt như vậy, lừa trên dối dưới che giấu hành vi tham ô lương thực cứu trợ thiên tai, sau khi sự việc bại lộ, đã mưu hại thái tử.
"Khi biết tin, ta đã nóng lòng cứu giá đến nỗi trên đường đến đây còn bị gãy tay. Thật đáng tiếc——"
Hắn ta vừa vẫy tay vừa nói, binh lính phủ hắn phía sau đồng loạt rút kiếm ra.
Bành Duy Chân: "Đáng tiếc, ta đến muộn một bước. Thái tử không may bị hại. Lý Minh Chí không chịu bị bắt, bị ta bắn c.h.ế.t trong lúc phản kháng."
Đó là điều ta đang chờ đợi.
Ta thì thầm: “Phụ thân, người có nghe thấy không? Người bạn tốt quan trên cũ của người đã quyết tâm muốn người c.h.ế.t ở đây cùng chúng ta.
"May mắn người sinh ra một đứa con gái ngoan có lương tâm, người cũng đã thấy thái tử đối xử với ta như thế nào, phụ tử chúng ta làm giao dịch như thế nào?"
“Ông giao ra chứng cứ định tội Bành Duy Chân, để ta có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, lấy lòng Hoàng hậu nương nương. Một khi ta trở thành Thái tử phi, ông sẽ là Quốc trượng tương lai.
"Ông ngay từ đầu cũng không phải là kẻ chủ mưu, hơn nữa còn có công tố cáo Bành Duy Chân. Ta vẫn cần phải làm con gái của một gia tộc quyền quý mới có thể bảo vệ được vị trí Thái tử phi, vì lợi ích của bản thân, ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ ông và Lý gia."
Lý Minh Chí không nói nên lời, mắt đảo liên tục.
Ta biết ông ta đang xem xét nó.
Ta cũng biết rằng ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Ông ta nặng nề gật đầu.
Bành Duy Chân ở ngoài bậc thềm không thể nghe thấy ta nói gì với Lý Minh Chí, nhưng Tiêu Nham bên cạnh ta có thể nghe rõ.
Hắn nhìn ta một lúc, ánh mắt dịu dàng, rồi quay sang Bành Duy Chân:
"Ngươi cũng quá coi thường cô, nhân lực ít ỏi này không đủ để cô vui đùa, nếu bây giờ ngươi giơ tay chịu trói, ta có thể cân nhắc trước mặt bệ hạ và nương nương cầu xin cho ngươi một ân tình. "
Bành Duy Chân nói: “Điện hạ còn già mồm như vậy, không bằng xuống chơi một chút xem có thể ra ngoài hay không.”
Tiêu Nham: "..."
Tiêu Nham: “Hựu Hựu, hắn chọc tức ta, ta không chịu nổi uỷ khuất này.”
Ta nói: "Ngoan, không cần phải nói chuyện với người sắp chết, người là thái tử, da thịt mềm mại, nếu có thương tổn, sẽ làm tổn thương trái tim của những kẻ yêu cái đẹp trên đời."
“Vậy nàng có đau lòng không?”
"Người lại không phải sở thích của ta, ta thích như Vương Đại Niên vậy."
"Được, hôm nay người khác liền tha, ta sẽ tự tay xử lý Vương Đại Niên."
Bành Duy Chân thực sự không thể chịu đựng được hai chúng ta, hắn ta nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Bắn tên."
Không có tiếng động nào cả.
Bành Duy Chân: "Bắn tên!"
Tiêu Nham cười lớn.
Vẻ mặt của Bành Duy Chân đột nhiên thay đổi, khi hắn ta quay lại, các cung thủ trên tường và trên mái nhà đều bị sát thủ của Bát Phương Lầu khống chế.
Ngoài tường có tiếng sấm vang lên, chính là thủ thành Ngọc Châu mang binh đến.
Tiêu Nham xoa tay: "Bây giờ ta có thể..."
Ta: "Không, thành thực đứng đấy."
Tiêu Nham mím môi.
Cho đến khi bị bắt đem đi, Bành Duy Chân vẫn không thể tin được, “Việc này không thể nào, rõ ràng là ta đã phái người giám sát...”
Ta thay Đại Hoàng bất bình: “Các ngươi có ai để ý rằng ta có nuôi một con chó không?”
Đại Hoàng không phải là con chó đi lạc bình thường.
Đó là một con chó được huấn luyện.
Nó đáng giá ba Tiêu Nham.
Ta không cần xác định vị trí cụ thể của số tiền bị đánh cắp, ta chỉ cần xác định rằng chúng ở trong trạch tử Lý phủ là được rồi.
Ta làm việc vì tiền chứ không phải bán mạng của mình.
Chiều ngày xác định điều đó, ta thả Đại Hoàng, người ở Bát Phương Lầu nhìn thấy Đại Hoàng sẽ tự động điều động binh tướng, đến hỗ trợ ta.
Chúng ta trước tiên bắt giữ Lý Minh Chí, bạc không thể chạy, lúc đó đào ba thước đất, từ từ tìm kiếm.
Chỉ là ta cần một cơ hội để ép Lý Minh Chí chó cùng bứt rậu, thuyết phục hắn giao ra chứng cứ.
Đúng lúc đó Tiêu Nham tới.
Lý Minh Chí nhìn thấy thái tử đều ở đây, cho rằng mình nhất định sẽ c.h.ế.t, thế là xảy ra một loạt sự tình sau đó.
Cũng coi là chó ngáp phải ruồi, thành công giải quyết ổn thoả.
Trước khi Lý Minh Chí rời đi, ông ta nhìn ta thật sâu, ta biết ông ta đang lo lắng điều gì, giải huyệt của ông ta, nói: "Ta sẽ đưa thuốc giải cho Lý Nhược Lan, nói được làm được."
Ông ta gật đầu, sắc mặt tái nhợt, nói: “Ngăn thứ tư dưới gầm giường trong phòng ngủ của ta.”
Ta: “Vừa rồi ta lừa ngươi thôi, cứu Lý Nhược Lan là tất cả lòng tốt mà ta có thể cho. Cho dù ngươi có giao ra bằng chứng, ta cũng sẽ không bảo vệ ngươi.”
"Ta biết."
Ông ta nhìn ta rồi nói: “Là một người cha, ta tự hỏi mình chưa bao giờ cho con bất cứ thứ gì. Con… Mong con sau này sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, có một chốn về tốt đẹp”.
Ta cười khẩy, cúi đầu lần cuối: “Cung tiễn phụ thân lên đường."
Bành Duy Chân, Lý Minh Chí và những người khác bị bắt, dưới sự chỉ huy của Tiêu Nham, đã đem người đến hoa viên Lý phủ đào ra một lượng lớn bạc bị trộm.
Ở đây còn có một số rắc rối cần phải thu xếp, tin rằng Hoàng hậu nương nương sẽ phái đội thứ ba đến thu xếp, không liên quan gì đến ta.