Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 110: Đường huynh đệ trở mặt [2]




Edit: Ring.
Nhưng lại ngại Tần Hồng Diệp nương hắn đang ở đây mà không thể nói ra.
Cho nên lúc này khi nghe nàng gọi hắn cùng đến thăm Giang Mộ Yên, tuy trong lòng rất muốn, nhưng bởi vì hành động này của Bùi Dạ Tập nên hắn không thể cam tâm rời đi như vậy.
Mà lại thản nhiên nói “Nương, người đi trước đi. Con muốn ở lại tán gẫu với đường đệ một lát!”
“Cũng được. Vậy nương đi trước, con cũng đừng tán gẫu lâu quá, Dạ Tập bị thương, còn cần nghỉ ngơi a!”
Tần Hồng Diệp hoàn toàn không phát hiện ánh mắt tràn ngập giằng co giữa đường huynh đệ bọn họ, phấn chấn mang nha hoàn rời đi.
Tần Hồng Diệp vừa đi, Bùi Dạ Tập cũng lập tức lệnh mấy nha hoàn đang hầu hạ trong phòng lui ra ngoài “Như thế nào? Đại đường ca, có chuyện gì cứ nói thẳng đi!”
“Dạ Tập, đệ không thấy là làm vậy rất ti bỉ sao?”
Bùi Phong rốt cục nhịn không được nữa. Hắn vốn không muốn nói. Hắn sống ở Bùi gia này bao nhiêu năm vẫn chỉ say mê võ học, không tranh giành gì, vì đó là không muốn bước vào cuộc đấu phức tạp giữa những người thừa kế Bùi gia này. Tuy rằng mẫu thân rất hy vọng hắn có thể trở thành gia chủ đời tiếp theo, nhưng bản thân hắn lại không hề hứng thú.
Cho nên bao nhiều năm qua, hắn đối với đường đệ Dạ Tập này vẫn là lảng tránh cùng nhường nhịn, mặc dù hai người đều thích học võ luyện kiếm nhưng cũng chưa bao giờ luận bàn với nhau. Mối quan hệ giữa bọn họ vẫn rất xa lạ.
Nhưng lúc này đây, bản thân Bùi Phong cũng không nghĩ tới hắn sẽ sinh ra hảo cảm với Giang Mộ Yên.
Vốn Giang Mộ Yên là vị hôn thê của Dạ Tập, trong lòng hắn cho dù có thích nàng đi nữa cũng sẽ không có ý đồ gì với thê tử của đường đệ. Nhưng một ngày đó, Dạ Tập rõ ràng đã tự tay viết bức thư giải trừ hôn ước tương đương với hưu thư kia, vậy mà hôm nay lại lật lọng nói với nương hắn cái gì mà Mộ Yên bất quá chỉ là giận dỗi, còn lợi dụng quan hệ thân thiết giữa mẫu thân với Mộ Yên mà có ý đồ muốn khiến Mộ Yên thay đổi ý định.
Hành vi như vậy thật sự không phải đại trượng phu nên làm. Chuyện khác Bùi Phong có thể nhịn, nhưng chuyện liên quan đến Giang Mộ Yên, hắn không làm được!
Cho nên sau khi để mẫu thân đi trước, hắn liền không nhịn được mà bộc lộ hoàn toàn sự tức giận trong lòng.
“Lời này của đại đường ca là có ý gì?” Bùi Dạ Tập chậm rãi thay đổi dáng ngồi, bộ dáng bình tĩnh.
“Dạ Tập, đệ biết ý ta là gì. Nương ta không biết, nhưng cả hai chúng ta đều rõ ràng. Ngày đó đệ đã viết cái gì cho Giang Mộ Yên, bây giờ đệ lại nói với nương ta như vậy. Dạ Tập, đệ không cảm thấy chột dạ sao?”
“Đại đường ca, mời huynh chú ý lời nói của mình một chút. Mộ Yên là đệ muội của huynh, tên nàng là cái huynh có thể trực tiếp gọi ra miệng ư? Nếu để người ta nghe được rồi hiểu lầm giống lần trước thì sao?”
Bùi Dạ Tập nghe thấy Bùi Phong tự nhiên gọi ra tên của Giang Mộ Yên thì vô cùng bực bội.
“Đại đường ca, đừng nói người làm đường đệ ta không nhắc nhở huynh, hôm đó nếu không phải hành động của đại đường ca đối với Giang Mộ Yên khiến người ta hiểu lầm, ta cũng đã không vì trách sai nàng mà phát sinh cãi vã lớn như vậy, cuối cùng không thể không theo lời nàng mà viết ra thư giải trừ hôn ước kia!
Bất quá cũng may phút cuối cha ta chạy đến xé bỏ tờ giấy kia, cứu vãn quyết định sai lầm chúng ta làm ra khi tức giận, đây là trong cái rủi có cái may!
Đại đường ca, kỳ thật huynh cũng nên biết Mộ Yên gả cho ta đã không phải chuyện ngày một ngày hai, toàn bộ Bùi gia này ai không biết mà đã đồng ý làm thiếu phu nhân tương lai của Bùi gia? Hôn ước của chúng ta là không thể nào chân chính giải trừ. Nếu huynh thật sự muốn tốt cho Mộ Yên thì sau này tốt nhất đừng gọi thẳng tên nàng như vậy nữa!”
Bùi Dạ Tập tuy là đang dưỡng thương, nhưng bất quá chỉ là vết thương ngoài da, cũng không ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần khi hắn đối mặt với Bùi Phong. Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt hắn không những nghiêm khắc mà trong giọng điệu sắc bén cũng lộ ra rất nhiều không khách khí.
Mà Bùi Phong lại không bị bộ dáng này của hắn dọa, ngược lại trong biểu tình ẩn nhẫn còn lộ vẻ tức giận.
“Dạ Tập, đệ căn bản không thích Mộ Yên, cần gì phải phá hủy cả đời nàng chứ? Huống chi ta cũng không thấy hôm đó Mộ Yên đưa ra ý định muốn giải trừ hôn ước với đệ là đang giận dỗi!”
“Đại đường ca, huynh đi quá rồi!” Bùi Dạ Tập vừa nghe vậy liền cất giọng lớn hơn nữa. Khuôn mặt vốn thành thục âm trầm lúc này lại càng có vẻ nghiêm khắc hơn.
“Đại đường ca, ta có thích Giang Mộ Yên hay không là chuyện của ta, không nhọc đại đường ca quan tâm. Hơn nữa mặc kệ ta có thích không, nàng vẫn chỉ có thể là thê tử của ta. Hy vọng đại đường ca nhớ kỹ chuyện này!
Thứ hai, Giang Mộ Yên có phải là thật tình muốn giải trừ hôn ước với ta hay không cũng không liên quan đến huynh. Lời của bá nương vừa rồi huynh cũng đã nghe rõ ràng. Bá nương nói ba năm nay, trong lòng Mộ Yên vẫn là thích ta. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ để đại đường ca nhận ra ai mới là người ngoài sao?”
“Dạ Tập, đệ — đệ căn bản không hiểu Mộ Yên. Đệ không thích hợp với nàng!”
Bùi Phong nghĩ đến những lời về thương nhân mà Giang Mộ Yên nói với hắn sáng sớm hôm đó, bây giờ nhớ lại hắn vẫn cảm thấy cảm xúc dâng trào. Nữ tử cơ trí, thông minh, sáng suốt, trong trẻo như vậy căn bản không xứng đôi với người tùy hứng làm bậy như Bùi Dạ Tập.
Mộ Yên nếu thật sự gả cho Dạ Tập, sợ là cả đời sau này của nàng sẽ đều là bất hạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.