Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 118:




Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm vừa nghe vậy liền thật sự phát hỏa.
Hắn nghiêm khắc xoay người hướng về phía Lâm đại phu cùng những người khác, phá lệ lần đầu tiên lớn tiếng trách cứ “Mấy người các ngươi này không được, kia cũng không được, chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn Yên nhi bị nhiệt độ cao thiêu cháy hay sao?
Ngày xưa gặp các ngươi, một đám đều là tư thái Hoa Đà, Biển Thước sống lại, bây giờ bất quá chỉ là phong hàn đã khiến các ngươi bó tay không có cách?
Thanh Thư!”
Bùi Vũ Khâm nhất thời hô to một tiếng.
Thanh Thư lập tức đứng thẳng người, cao giọng trả lời “Dạ!”
“Ngươi lập tức ra cửa lớn Bùi gia dán bố cáo, nói Bùi gia hiện tại mời danh y thiên hạ, chỉ cần có thể có cách đẩy lùi nhiệt độ cao liền thưởng ngàn lượng hoàng kim, đồng thời tôn lên làm thần y lợi hại nhất ở y đường Bùi gia.”
Lời này của Bùi Vũ Khâm vừa nói ra, không thể nghi ngờ là có ý muốn đuổi Lâm đại phu cùng những đại phu khác ra khỏi nhà.
Mọi người nhất thời đều hốt hoảng. Hưởng phúc ở Bùi gia đã nhiều năm, giờ nếu ra ngoài ngồi chẩn bệnh kê đơn ở hiệu thuốc, có ai trong bọn họ muốn chứ?
Lâm đại phu lập tức lên tiếng “Lão gia khoan đã, lão hủ nhất định sẽ dốc toàn lực, cẩn thận tính toán phân lượng những vị thuốc kia để thiếu phu nhân uống vào có nguy cơ thấp nhất. Lão hủ có thể dùng cách ngâm người để thiếu phu nhân ngâm mình trong một thùng toàn là dược thảo, này cũng có công hiệu giúp thiếu phu nhân nhanh chóng tỉnh lại, đến lúc đó là có thể thi châm cho thiếu phu nhân!”
“Chẳng lẽ như vậy sẽ không nguy hiểm?”
Bùi Vũ Khâm thản nhiên quét mắt nhìn Lâm đại phu.
“Nguy hiểm tất nhiên vẫn có, nhưng đã giảm đến mức mức thấp nhất. Dù sao uống thuốc là con đường trực tiếp, nếu có hiệu quả thì sẽ dễ dàng nhận thấy, nhưng bây giờ dùng cách ngâm mình chính là thuốc theo lỗ chân lông trên da mà vào cơ thể, không trực tiếp được nội tạng hấp thu, tuy hiệu quả chậm hơn nhưng kết quả cũng như nhau, hơn nữa còn không tổn thương thân thể thiếu phu nhân!”
Lâm đại phu cũng là bị bức đến rối loạn, ở thời điểm cuối cùng còn nói ra một biện pháp như vậy.
“Lão gia, Lâm đại phu nói rất đúng, trước mắt thì đây là cách hữu hiệu nhất, cũng là cách ít thương tổn đến thân thể thiếu phu nhân nhất. Lão gia cứ để Lâm đại phu cùng chúng lão hủ thử một lần đi, dù sao bây giờ thiếu phu nhân sốt cao khó giảm, không thể kéo dài quá lâu, sẽ khiến bệnh càng nặng hơn!”
“Đúng vậy, đúng vậy, lão gia!”
“Được rồi, nếu các vị đại phu tin tưởng cách này như vậy thì cứ theo đề nghị của các vị, nhanh chóng đi chuẩn bị đi!”
“Dạ, dạ. Lão gia, lão hủ lập tức đi ngay!”
Lúc này mấy người Lâm đại phu trong phòng Giang Mộ Yên không kịp lau mồ hôi trên trán đã vội vàng viết phương thuốc, chỉ huy dược đồng* cùng đồ đệ nhanh chóng chuẩn bị nước thuốc, bận rộn vô cùng.
(R: dược đồng: tạm hiểu là mấy đứa làm chân sai vặt để chạy đi lấy thuốc trong khi đại phu ngồi ra lệnh í).
Trong căn phòng đã một lần nữa im lặng lại, Hồng Nguyệt đứng bên giường lau nước mắt.
Thanh Thư cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cúi đầu đứng bên kia giường.
Chỉ có Bùi Vũ Khâm bước đến ngồi xuống bên giường, trầm mặc nhìn Giang Mộ Yên sắc mặt ửng đỏ, thần trí rõ ràng đang bị vây trong vô thức.
Hơn nửa ngày, hắn mới tự tay lấy xuống khăn vải đã nóng trên trán nàng bỏ vào chậu nước lạnh, vắt mấy cái rồi lại đắp lên.
“Yên nhi, con cần phải chống đỡ. Chỉ cần lần này qua khỏi, con có yêu cầu gì, ta cũng đều thỏa mãn con!”
Giang Mộ Yên vẫn không trả lời, chỉ không ngừng nói mê sảng, lại là từ ‘papa’ đã xuất hiện nhiều lần nhưng Bùi Vũ Khâm vẫn không hiểu là gì.
Papa này rốt cuộc là cái gì?
Là xưng hô với một người nào đó hay là cách gọi thân mật của một người nàng nhớ?
Nhưng cái tên khiến Giang Mộ Yên dù đang hôn mê cũng gọi không ngừng hẳn sẽ không phải là vô nghĩa, người đó là ai?
Yên nhi vì người này mới giải trừ hôn ước với Dạ Tập sao?
Trong mắt Bùi Vũ Khâm tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu. Trên gương mặt Giang Mộ Yên đang hôn mê lúc này lại càng có vẻ tưởng niệm cùng hoảng loạn.
Tựa như nàng đang đuổi theo papa này trong hôn mê, nhưng người kia lại không đợi nàng. Điều này khiến Bùi Vũ Khâm nhịn không được vì sự bất lực của nàng mà cảm thấy đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng cầm tay Giang Mộ Yên, nhỏ giọng nói “Yên nhi, con tỉnh lại, đừng ngủ, đó là nằm mơ thôi! Mau tỉnh lại, tỉnh lại là được rồi!
Yên nhi, chỉ cần con tỉnh lại, ngày mai ta liền thông báo với toàn bộ Bùi gia cho con tự do, để con đi tìm papa trong lòng con. Được không”?
Nhưng Giang Mộ Yên không tỉnh, vẫn chỉ gọi ‘papa’, khiến Bùi Vũ Khâm không thể không quay đầu về phía Hồng Nguyệt, lạnh lùng nói “Hồng Nguyệt, ngươi hầu hạ Yên nhi đã nhiều năm, chắc cũng biết papa này là ai. Nay Yên nhi bệnh nặng, ngươi tìm hắn đến đây, nói Yên nhi muốn gặp hắn. Chỉ cần hắn đến, ta sẽ không truy cứu bất kì sai lầm nào của hắn!”
Hồng Nguyệt vừa nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, lập tức quỳ xuống.
“Lão gia oan uổng a! Mấy năm nay tiểu thư vẫn luôn ở trong phủ, một lần cũng không ra khỏi cửa, hơn nữa ban ngày đều là Hồng Nguyệt hầu hạ bên cạnh, cho dù buổi tối cũng ngủ cách vách phòng tiểu thư, sao có thể có nam nhân nào gọi là papa quen biết tiểu thư?
Cho nên nô tỳ dám dùng đầu đảm bảo tiểu thư tuyệt đối trong sạch, càng không có quan hệ ái muội với nam nhân nào. Xin lão gia ngài hiểu rõ, ngàn lần đừng vì vậy mà hiểu lầm tiểu thư!
Những lời này của nô tỳ, câu nào cũng là thật. Nếu có một chút dối trá, nguyện chịu Thiên Lôi đánh xuống, không được chết tử tế!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.