Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 120:




Edit: Ring.
“Tiểu thư, tiểu thư, cô tỉnh? Cô nghe được tiếng nô tỳ không? Tiểu thư? Tiểu thư –”
Hồng Nguyệt vội vàng gọi tên Giang Mộ Yên liên tục.
“Ư –”
Giang Mộ Yên lại một lần nữa phát ra tiếng rên khẽ không rõ ràng, nhưng một tiếng này lại khiến Hồng Nguyệt vui mừng hẳn lên “A, tiểu thư tỉnh, tiểu thư thật sự có thể nghe được lời ta nói.
Lão gia, tiểu thư tỉnh. Lão gia, tiểu thư thật sự nghe được nô tỳ nói chuyện.”
“Ừ, ta nghe thấy được. Hồng Nguyệt, nhanh đỡ Yên nhi ra khỏi thùng tắm, mặc quần áo cho nàng để Lâm đại phu vào thi châm..”
Bùi Vũ Khâm tội nghiệp, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể cố gắng giữ cho giọng nói vững vàng mà phân phó.
Giang Mộ Yên vừa lơ mơ bước ra từ cảnh mộng, thật vất vả mới khôi phục ý thức đã mơ hồ nghe đến ba chữ ‘Lâm đại phu’, phản ứng đầu tiên của nàng chính là dùng giọng nói khàn khàn mà hô nhẹ một tiếng “Không cần, không, không cần Lâm đại phu!”
“Lão gia, ngài nghe, tiểu thư đã nói không cần Lâm đại phu, có thể thấy tiểu thư thật sự đã tỉnh. Mau, mau, mau đỡ tiểu thư ra ngoài.”
Hồng Nguyệt nhất thời hưng phấn mà phân phó với mấy nha hoàn đang hỗ trợ một bên.
Mấy nha hoàn nghe vậy lập tức đỡ lấy thân thể Giang Mộ Yên, đưa nàng từ thùng tắm bước ra, lại có người dùng khăn vải mềm mại lau khô nước thuốc trên người nàng. Sau đó, mọi người lại bắt đầu bận rộn thay nàng mặc y phục.
Khi mặc đến cánh tay vẫn đang nắm chặt Bùi Vũ Khâm kia, Hồng Nguyệt không thể không nói với Giang Mộ Yên “Tiểu thư, tiểu thư, xin cô để nô tỳ mặc quần áo cho cô được không?”
Giang Mộ Yên mơ hồ nghe được tiếng của Hồng Nguyệt, lại nhớ đến lúc nãy nàng hôn mê trên bàn, Hồng Nguyệt chắc đã rất sợ hãi, liền muốn mở mắt an ủi, nhưng lại không đủ sức, chỉ có thể ‘ừ’ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ nàng đã nghe được.
“Vậy tiểu thư cô buông tay lão gia ra trước được không? Nếu không, nô tỳ không thể nào mặc quần áo cho cô được a!”
Lão gia? Ai vậy?
Là papa sao?
Đầu óc Giang Mộ Yên lúc này vẫn còn mơ hồ. Nàng biết đây là tiếng của Hồng Nguyệt, nhưng lại cảm thấy khi ý thức nàng chìm trong bóng tối, có một bàn tay vẫn nắm lấy nàng, cho nàng hơi ấm. Người đó chính là papa.
Bởi vì trong trí nhớ, chỉ có papa mới luôn ở bên cạnh mỗi khi nàng nguy kịch, sau đó chỉ cần nàng mở to mắt là có thể thấy papa trước tiên.
Bây giờ, nàng có một loại ảo giác là mình khẳng định đã vượt qua một kiếp nạn sinh tử nữa, nếu không, papa bây giờ đã ở một thời không khác sao có thể ngồi đây với nàng?
Cho nên nàng không thể buông tay. Một khi buông ra, papa lập tức sẽ bỏ nàng mà đi, sau đó nàng lại trở thành một Giang Mộ Yên xa lạ, không ai quen biết,
“Ba, papa, không, đừng đi! Yên, Yên nhi không buông tay!”
Sau khi Giang Mộ Yên nói ra những lời này, Bùi Vũ Khâm liền cảm giác được tay hắn bị nàng nắm càng chặt.
Rõ ràng chỉ là một nữ tử suy yếu, lại không biết nghị lực như thế nào mà có thể khiến nàng khi đang sốt cao mà còn kiên trì không chịu buông tay như vậy.
Mà Bùi Vũ Khâm lại nghe được xưng hô ‘papa’ một lần nữa thì không khỏi cất giọng nhẹ nhàng hỏi “Yên nhi, nói cho ta biết, papa là ai?”
“Ba, papa, chính là papa!”
Giang Mộ Yên sau khi nói xong câu này thì dường như lại muốn hôn mê.
Hồng Nguyệt nhất thời khẩn trương gọi to “Tiểu thư, tiểu thư, đừng ngủ a, mở to mắt, mau tỉnh lại, nếu không papa của cô sẽ đi đó!”
Hồng Nguyệt cũng không biết papa là ai, dù sao mấu chốt là tiểu thư tưởng niệm cùng không muốn rời khỏi người này như vậy, còn xem lão gia trở thành papa kia, vậy nàng liền trực tiếp gọi thẳng ra.
Phải khiến Giang Mộ Yên mở mắt, tỉnh táo lại mới tốt.
Quả nhiên, Giang Mộ Yên vừa nghe được ba nàng phải đi thì liền gấp rút “Ba, đừng đi, đừng đi!”
“Hồng Nguyệt, đừng động đến tay áo bên này nữa, nhanh đắp chăn cho Yên nhi đi, sau đó đi tìm Lâm đại phu đến thi châm!”
Bùi Vũ Khâm nhất thời quyết đoán ra lệnh.
Tuy Yên nhi đã hơi tỉnh táo hơn nhưng dù sao vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, quan trọng nhất là cần phải nhanh chóng hạ nhiệt độ trên người nàng, chuyện này không có Lâm đại phu thì không được.
“Dạ, lão gia!”
“Không, không cần Lâm đại phu, không cần thi châm!”
Nghe được mấy chữ ‘Lâm đại phu’ cùng ‘thi châm’, Giang Mộ Yên thật sự tỉnh táo hơn một chút, dùng sức mở mắt ra, muốn nhìn xem người trước mặt là ai nhưng tầm mắt nàng vẫn mơ hồ không rõ ràng.
Nàng chỉ thấy một bóng người tuyết trắng, theo bản năng liền thốt lên “Bùi Vũ Khâm! Ngươi là Bùi Vũ Khâm sao?”
“Yên nhi, con tỉnh? Có thể nhìn đến ta sao?”
Sau khi xác nhận toàn bộ thân thể của Giang Mộ Yên đã được đắp trong chăn, Bùi Vũ Khâm lúc này mới đưa tay kéo khăn vải trên mắt xuống, cũng vui mừng nhìn về phía Giang Mộ Yên.
Nhưng khi thấy tầm mắt của nàng mơ hồ, hẳn là vẫn chưa thấy rõ được hắn thì không khỏi có chút thất vọng.
Ngay sau đó, không đợi hắn mở miệng, Giang Mộ Yên đã chậm rãi nói ra tên mấy vị thuốc.
Bùi Vũ Khâm sửng sốt một chút, lát sau mới kịp phản ứng lại là nàng đang nói gì. Mặc kệ nàng có dụng ý gì, hắn cứ nhớ kỹ trước rồi tính sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.