Vừa nghĩ vậy, vẻ mặt Bùi Vũ Khâm lại trở nên xấu hổ “Yên nhi, thực xin lỗi, ta kỳ thật cũng không phải cố ý nói vậy, trong lòng ta cũng không phải nghĩ con như thế. Điểm này, con nhất định phải tin tưởng!
Còn về chuyện giải trừ hôn ước của con với Dạ Tập, ta nếu đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được. Cho dù con có bệnh nặng không thể tham gia, ta cũng sẽ tuyên bố với mọi người. Đây là hứa hẹn của ta với con, không liên quan đến những chuyện khác.
Con bây giờ vừa mới tỉnh lại, không nên suy nghĩ quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Hồng Nguyệt đã đi gọi Phạm đại phu đến đây xem mạch cho con.”
Bùi Vũ Khâm nói xong thì tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục “Hoặc là bản thân Yên nhi con có phương thuốc nào để điều dưỡng thân thể cũng có thể nói ra để Phạm đại phu tham khảo. Chỉ cần có ích cho quá trình hồi phục là được, đừng câu nệ.”
“Bản thân ta?”
Giang Mộ Yên kinh ngạc nhìn Bùi Vũ Khâm, nhất thời không rõ lời này của hắn là có ý gì!
“Chẳng lẽ Yên nhi đã quên, con sở dĩ có thể hạ sốt nhanh như vậy cũng không phải là công lao của Phạm đại phu mà là nhờ phương thuốc con nói ra trong lúc nửa tỉnh nửa mê đã cứu mạng a!”
Nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy, Giang Mộ Yên cũng nhớ được phần nào, hình như sau khi nghe được có người muốn tìm Lâm đại phu đến xem bệnh, nàng đúng là có đọc ra một phương thuốc.
Nàng nghĩ lão lang băm Lâm đại phu kia có xem cũng chỉ ra tào lao, không bằng tự mình nói ra phương thuốc Đông y hạ sốt đời trước mình thường uống.
Dù sao nàng trước đây cũng thường hay phát sốt, nhưng bởi vì chức năng tim phổi không được tốt nên những thuốc nàng dùng đều phải có dược tính ôn hòa, không thể quá mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hoạt động của nội tạng cùng tim phổi.
Mà phương thuốc này là ba đã tốn không ít tâm huyết, mời rất nhiều thầy thuốc Đông y danh tiếng nghiên cứu viết ra, vừa có hiệu quả lại không tổn thương đến thân thể.
Mà nàng cũng đã uống nhiều năm như vậy, sao có thể không nhớ được?
Nhưng bản thân nàng lại không ngờ mình lại trong lúc nửa tỉnh nửa mê mà nói ra. Trong lòng Bùi Vũ Khâm đã bắt đầu nghi ngờ rồi sao?
“A, thì ra là vậy, xem ra thân thể này của ta cũng chỉ có thể dùng phương thuốc đó thôi!”
Giang Mộ Yên cố ý cười khổ “Vũ Khâm ngươi chắc rất ngạc nhiên, ta đã bao giờ học qua y thuật đâu, vậy mà là biết khai thuốc phải không?”
Trong lòng Bùi Vũ Khâm đúng là tò mò, có điều Giang Mộ Yên hỏi thẳng ra như vậy, hắn ngược lại không biết nên làm sao.
Không khỏi trầm mặc một chút mới nói “Vậy tức là phương thuốc này còn có lai lịch khác?”
“Ừm. Vũ Khâm cùng cha ta năm đó là bạn tri kỉ, có từng nghe cha ta đề cập chuyện ta lúc trước thân thể không được tốt –”
Giang Mộ Yên vừa hỏi vừa ra vẻ muốn đứng dậy, lúc bàn tay muốn dùng lực, nàng mới giật mình phát hiện năm ngón tay của mình vậy mà đang nắm chặt lấy bàn tay Bùi Vũ Khâm.
Cho nên câu hỏi đã nói ra một nửa liền dừng lại, sau đó nàng vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Bùi Vũ Khâm, tư thái thong dong vừa rồi hoàn toàn mất hết.
Giang Mộ Yên nhanh chóng buông tay hắn, sau đó lập tức ngồi dậy, hoàn toàn không để ý đến chuyện một cánh tay của mình lúc này vẫn còn chưa xỏ áo đã nâng tay Bùi Vũ Khâm lên, nước mắt lưng tròng “Thực xin lỗi, ngươi có đau hay không?”
Bùi Vũ Khâm bị động tác bất ngờ này của nàng dọa sợ, sau đó nhìn thấy da thịt tuyết trắng lộ bên ngoài ống tay áo, hắn định quay đầu nhưng khi thấy bộ dạng sắp khóc của nàng, trong lòng Bùi Vũ Khâm không khỏi cảm thấy mềm nhũn!
“Yên nhi, đừng khóc! Không có gì, bất quá chỉ xanh tím một chút thôi, qua hai ngày là hết, cũng không phải chuyện gì lớn, con đừng khẩn trương, nhanh nằm xuống lại đi, thân thể con còn chưa khỏe đâu!”
Vừa nói, Bùi Vũ Khâm vừa kéo chăn đắp lại thay nàng. Thật vất vả mới tỉnh lại được, nếu để bị lạnh rồi bệnh càng nghiêm trọng thì không hay.
“Sao có thể chỉ là một chút xanh tím, cả bàn tay đều sưng lên rồi, trên mu bàn tay còn có vết trầy do móng tay của ta cào nữa. Ngươi, ngươi…….ngươi là nam nhân, sức lực khẳng định lớn hơn nữ nhân như ta nhiều, vì sao lại không rút ra chứ?”
Giang Mộ Yên lúc này rốt cuộc đã biết thì ra lúc ở trong mộng, vào thời điểm nàng sợ hãi nhất, người mang lại cảm giác ấm áp cho nàng chính là hắn.
Nàng vẫn nghĩ là papa vào mộng của nàng đâu.
Thì ra lại là Bùi Vũ Khâm!
Giang Mộ Yên nhớ rõ lúc nàng hôn mê trên bàn, trời vẫn còn sáng. Mà lúc này ngoài trời đã tối mù tối mịt, hơn nữa Bùi Vũ Khâm cũng nói lúc cho nàng uống thuốc hạ sốt đã là ba giờ trước, cũng có nghĩa là sáu tiếng đồng hồ.
Càng miễn bàn chuyện trước sáu giờ đó, nàng nhớ rõ mình mơ mơ màng màng có uống thuốc gì nữa, hình như còn được Hồng Nguyệt đỡ đi ngâm mình.
Như vậy tức là bây giờ ít nhất cũng đã hai, ba giờ sáng.
Gần như mười hai tiếng qua, tay phải của Bùi Vũ Khâm đều bị nàng nắm chặt?