Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 126:




Edit: Ring.
Mà Bùi Vũ Khâm sau khi nghe nàng giải thích, tuy vẫn cảm thấy không phải quá hợp lí nhưng cũng không hỏi nữa.
Ngược lại hắn cũng cảm thấy thoải mái, chỉ cần papa này không phải người trong lòng Yên nhi là được rồi, còn về phần vì sao Giang Mộ Yên lại gọi Giang Huy Sơn là papa chứ không phải cha, hắn cũng không muốn nghiền ngẫm.
Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian Yên nhi còn nhỏ, hắn không quá rõ ràng, bởi Giang Huy Sơn lúc đó được điều đến Giang Châu gần Yên Ba giang nhậm chức, mà hắn lại vì không để cho gia nghiệp Bùi gia trở nên quá sa sút mà ngày đêm dốc hết tâm huyết.
Khi bọn họ gặp lại thì đã là rất nhiều năm sau, ở lễ tang của Giang Huy Sơn.
Hắn vẫn giữ bức thư Giang Huy Sơn viết năm đó, đã dùng nó để khiến Giang Mộ Yên lúc đó mười bốn tuổi tin tưởng hắn chính là bạn tốt của phụ thân nàng lúc sinh thời. Giờ phụ thân nàng đã qua đời, hắn có trách nhiệm chiếu cố cùng nuôi nấng con gái của bạn thân.
Lúc ấy, tranh đoạt quyền chăm sóc Giang Mộ Yên với hắn còn có mấy thế lực nữa, tất cả đều thuộc về triều đình, tính ra Bùi gia hắn tuy tài lực hùng hậu nhưng trên phương diện chính trị thì không chiếm được ưu thế.
Cho nên hắn lúc đó mới nghĩ đến cách để Yên nhi làm con dâu, sau khi hỏi ý nàng, mới thành công đón được nàng về Bùi gia.
Giờ chớp mắt một cái, ba năm đã trôi qua, Yên nhi cũng đã từ cô gái nhỏ nhắn hiểu biết năm đó trổ mã thành nữ tử thanh xuân xinh đẹp, diện mạo còn mơ hồ có bóng dáng Giang phu nhân khi xưa, đều là hoa thơm tuyệt thế, cũng đều khí chất xuất trần.
Chỉ là so mới mẫu thân Giang thị, vẻ đẹp của Yên nhi lại nhiều thêm mấy phần thành thục ổn trọng, không giống kiểu phiêu dật như tiên tử trên chín tầng trời hạ phàm, phảng phất gió thổi qua sẽ tan thành mây khói.
“Được rồi, ta không hỏi nữa. Yên nhi mau chóng mặc xiêm y, ta đi mở cửa để Phạm đại phu bọn họ vào đây. Nha đầu Hồng Nguyệt kia phỏng chừng đã quên chuyện ta phân phó đi gọi đại phu mà trực tiếp đi chuẩn bị đồ ăn cho con rồi.”
Bùi Vũ Khâm nói xong liền xoay người đi ra cửa.
Giang Mộ Yên thì ngay sau khi hắn quay đầu đã liếc mắt thấy được bếp lò nhỏ đang hâm cái gì đó cách giường không xa.
Hương gạo nhẹ nhàng xuyên qua một phòng toàn mùi thuốc Đông y bay đến mũi nàng, Giang Mộ Yên đoán trong nồi hẳn là đang hâm cháo trắng.
Hơn nữa xem ra đã hâm trên bếp thời gian không ngắn, nếu không cũng sẽ không ngửi được mùi trong không khí.
Nhưng Bùi Vũ Khâm lại nói Hồng Nguyệt có thể là đã đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng, xem ra hoặc là hắn quên, hoặc là hắn không phát hiện.
Nhưng hai khả năng này, nếu là người khác thì còn có thể, chỉ có Bùi Vũ Khâm là Giang Mộ Yên cảm thấy không thể nào.
Người thận trọng như Bùi Vũ Khâm mà lại không thấy hoặc quên đi sự tồn tại của bếp lò ngay trước mắt sao?
Vậy cũng chỉ còn một lời giải thích, đó chính là hắn cố ý không phát hiện, cố ý lãng quên để tìm một cái cớ cho sự ‘chậm trễ’ của Hồng Nguyệt.
Giang Mộ Yên còn chưa hiểu được nguyên nhân của sự việc, Bùi Vũ Khâm cũng đã mở cửa bước ra ngoài.
Mà Giang Mộ Yên lại không thể không vội vàng cúi đầu, đỏ mặt ngượng ngùng xỏ cánh tay vẫn còn đang lộ bên ngoài vào áo.
Nếu từ sau khi nàng hôn mê, lúc uống bát thuốc đầu tiên đã nắm lấy tay Bùi Vũ Khâm đến giờ, như vậy khi ngâm mình, còn có mấy lần đút thuốc sau đó nữa, chẳng phải Bùi Vũ Khâm đã chứng kiến toàn bộ sao?
Vậy thân thể của nàng, không phải là lại bị người ta thấy hết?
Giang Mộ Yên nhất thời nhịn không được đưa hai tay che mặt, chôn dấu toàn bộ biểu tình vào lòng bàn tay, sau đó kéo chăn trùm qua đầu, rên lên “Ô…… Quá mất mặt! Vì sao mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn đều chật vật như vậy chứ?”
Sau khi ảo não rên rỉ, nàng lại theo bản năng đưa tay sờ lên ngực, cảm giác được đường cong rõ ràng thì mới thở phào.
May quá, may quá. Đừng thấy thân thể Giang Mộ Yên này ốm ốm, chỗ nên có thịt cũng tuyệt đối không thiếu, còn dữ dội hơn thân thể ở hiện đại của nàng nhiều.
Đã là nữ nhân, tuy càng hy vọng nam nhân sẽ chú ý đến vẻ đẹp bên trong chứ không phải bề ngoài, nhưng nếu có một ngoại hình đủ để kiêu ngạo, đủ để hấp dẫn nam nhân chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?
Giang Mộ Yên lúc này là nghĩ như vậy.
Cho nên thời gian một chén trà nhỏ sau, khi Bùi Vũ Khâm lại một lần nữa dẫn theo đại phu cùng Hồng Nguyệt trở lại phòng, thấy tình cảnh Giang Mộ Yên ngồi trên giường lại giấu đầu trong chăn thì không khỏi ngẩn ra, nhất thời lo lắng bước lên hỏi “Yên nhi, con làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”
“A, ta không sao!”
Giang Mộ Yên nghe tiếng Bùi Vũ Khâm thì vội vàng ló ra, dùng sức lắc đầu, cảm thấy có chút xấu hổ.
Sau đó nàng thấy được một ông già mập mạp rất lạ, nghĩ đây chắc là Phạm đại phu trong lời của Bùi Vũ Khâm, nàng liền lễ phép cười “Làm phiền Phạm đại phu, ta cảm thấy đã tốt hơn nhiều! Ông chỉ cần khai mấy phương thuốc thanh nhiệt hạ hỏa cho ta là được, thứ khác không cần. Có câu thuốc bổ không bằng ăn bổ, Phạm đại phu nghĩ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.