Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 208:




Edit: Ring.
Sau khi thấy được công dụng của cây bút lông ngỗng đầu tiên, Thanh Thư đã không dám khinh thường cây thứ hai mà còn nhìn cây bút lông ngỗng trong tay Giang Mộ Yên như nhìn bảo vật.
Khiến Giang Mộ Yên nhịn không được mỉm cười vì sự thận trọng của hắn “Đương nhiên là có chỗ khác, ngươi lại xem!”
Nói xong, nàng liền viết thử trên giấy.
Thanh Thư rõ ràng phát hiện cùng là lông trên một con ngỗng nhưng chữ mà cây này viết ra lại thô hơn cây kia rất nhiều, độ lớn lại gần bằng chữ viết bằng bút trung thì không khỏi càng ngạc nhiên “Trời, thật sự là thần kỳ. Tiểu thư, ngài làm như thế nào vậy? Có thể cho Thanh Thư thử một chút không?”
“Thật ra rất đơn giản, chỉ là lúc dùng dao chuốt lông ngỗng, mặt cắt có nhọn có tù mà thôi. Nếu là nhọn, mực ra ở đầu lông ngỗng tất nhiên cũng ít đi, mà nếu mặt cắt hơi lớn hơn thì mực tất nhiên thấm nhiều, chữ cũng thô hơn.”
Giang Mộ Yên mang ba cả ba cây bút lông ngỗng bày ra cho Thanh Thư quan sát.
Thanh Thư nhất thời hiểu rõ gật đầu “Thì ra là vậy, nhưng sao bút lông ngỗng này sau khi thấm mực nước lại có thể viết được nhiều chữ liên tục như vậy? Vì nó không phải bút lông, sau khi thấm thì từ thân bút đến ngòi bút đều có mực nước, cho nên mới có thể viết nhiều chữ như vậy mới chấm lần nữa sao?”
Giang Mộ Yên khen ngợi gật đầu với Thanh Thư. Đúng là một người thông minh, đã hiểu được nguyên lý của bút, có điều vấn đề này, cho dù nàng biết đáp án cũng không thể nào giải thích cho Thanh Thư hiểu. Dù sao nguyên lý này liên quan đến sinh vật học, tổng không thể nói với Thanh Thư sở dĩ bút lông ngỗng có thể viết được nhiều chữ là do thân bút có tính hút nước, khi viết lại có hiện tượng mao dẫn nên ngòi bút luôn được cung cấp mực đi?
Phỏng chừng nếu nàng nói vậy, Thanh Thư cũng nghe không hiểu, còn hỏi lại nàng mao dẫn là cái gì, vậy càng khó giải thích.
Cho nên nàng chỉ thản nhiên cười cười “Thanh Thư, vấn đề này ta thật sự không biết phải trả lời ngươi như thế nào, bởi vì nó vô cùng phức tạp, hai ba câu không thể giải thích rõ ràng. Cho nên không cần tìm hiểu vì sao, ngươi chỉ cần biết là sau này có thể dùng nó để viết chữ là được rồi.”
Thanh Thư nghe vậy thì sửng sốt, biểu tình có chút thất vọng, nhưng ngay lập tức đã kích động trở lại, nghĩ lời Mộ Yên tiểu thư nói cũng đúng, hắn quản sao cây bút lông ngỗng này có thể viết chữ làm gì chứ. Tận mắt thấy được Mộ Yên tiểu thư có thể dùng lông ngỗng viết chữ đã thuyết minh khả năng của Mộ Yên tiểu thư không phải gỉa. Nếu thật sự có thể dùng lông ngỗng này làm bút thì trong phủ có thể tiết kiệm một khoản tiền giấy bút mỗi năm, dù sao lông ngỗng có rất nhiều, lại không đáng giá tiền.
Cho nên Thanh Thư liền nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc “Tiểu thư ngài nói phải, nhưng vì sao cách cầm bút của ngài lai không giống với bình thường?”
“Thanh Thư, đừng gấp. Ngươi là trợ thủ của tiên sinh, cũng là quản sự, sau này rất nhiều chuyện còn cần ngươi hỗ trợ, cho nên sau này ta không những sẽ dạy ngươi sử dụng bút lông ngỗng như thế nào mà còn có thể chỉ ngươi ghi chép sao cho đơn giản, giúp ta cùng Bùi tiên sinh xử lý sổ sách Bùi gia, cho nên ngươi đừng gấp gáp. Mấy cây bút lông ngỗng hôm nay bất quá chỉ là thử nghiệm nhỏ mà thôi, sau này chuyện khiến ngươi kinh ngạc còn rất nhiều!”
“Thật vậy chăng? Tiểu thư, ngài còn muốn dạy Thanh Thư học ghi chép? Thanh Thư không có nghe lầm chứ?”
Biểu tình của Thanh Thư lúc này giống như bị sét đánh mà không dám tin, nhìn không ra là vui vẻ hay cứng đờ.
Thanh Thư thậm chí còn kinh ngạc đến mức trợn trừng mắt. Hắn cùng lắm chỉ là một cô nhi được lão gia mang về phủ, chỉ là một gã sai vặt, một hạ nhân mà thôi, vậy mà cũng có cơ hội được học phương pháp tính toán cùng cách ghi chép mà con nhà quan lại mới được học sao?
Giang Mộ Yên nào biết một câu hứa hẹn đơn giản này của nàng đã khiến Thanh Thư kích động không thôi.
Nàng chỉ cho rằng khối lượng công việc lớn như vậy, tất nhiên là càng nhiều người chia sẻ càng tốt. Hơn nữa, Thanh Thư ở Bùi gia cũng đã nhiều năm, vẫn trung tâm đi theo Bùi Vũ Khâm, có phòng ai cũng không cần phòng hắn, một trợ thủ thông minh lại ổn trọng có sẵn như vậy sao lại không dùng?
Cho nên nàng khẳng định gật đầu “Ngươi không có nghe nhầm, cho nên sau này sẽ rất bận rộn, công việc cũng sẽ rất nhiều. Thanh Thư, ngươi phải vất vả nhiều!”
Vừa nói xong, Thanh Thư đã ‘bịch—’ một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn dụa dập đầu với Giang Mộ Yên, khiến Giang Mộ Yên đang ngồi trên ghế nhất thời giật mình đứng bật dậy “Thanh Thư, ngươi làm cái gì vậy? Nếu không muốn thì cũng không cần quỳ xuống như vậy, nói thẳng là được rồi –”
“Không, không, Thanh Thư nguyện ý, Thanh Thư trăm ngàn lần nguyện ý. Thanh Thư đa tạ đại ân của tiểu thư, đời này Thanh Thư không nghĩ mình lại có phúc như vậy, Thanh Thư…..”
Giang Mộ Yên nghe hắn kích động nói hết câu này đến câu khác, một lúc lâu sau mới hiểu được thì ra là do hắn quá cao hứng.
Không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng, nàng bước vòng ra trước án thư, tự tay nâng Thanh Thư dậy “Mau đứng lên, ngươi quỳ như vậy giống như ta ban cho ngươi đại ân gì vậy, không chừng sau này lúc làm việc ta lại đẩy cho ngươi vô số chuyện đâu, thật sự là ngốc quá!”
“Vậy cũng là Thanh Thư có phúc!”
“Được, được, thôi, thôi, ta tin rồi, ngươi mau đứng lên, đừng quỳ nữa. Nhanh trở về rửa sạch mặt mũi, quần áo cũng đổi luôn, bằng không chốc nữa Bùi tiên sinh trở lại còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi!”
“Tiểu thư, tiểu thư, Thanh, Thanh Thư nói đều là thật sự, tiểu thư, ta –”
Thanh Thư vẫn vô cùng kích động, chỉ sợ Giang Mộ Yên không tin quyết tâm của hắn.
“Biết, ta biết ngươi muốn nói gì. Bất quá ngày sau này còn rất dài, chờ thêm hai năm nữa, nếu trong lòng ngươi vẫn không hối hận vì hôm nay đã cảm tạ cùng dập đầu thì tới lúc đó lại đến cảm kích ta lần nữa, ta khẳng định sẽ thoải mái nhận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.