Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 211:




Edit: Ring.
“Haha – ông rốt cục cũng nói ra những lời từ đáy lòng rồi?
Người trước giờ vẫn luôn miệng nói cái gì đều là tốt cho tôi, nay lại vì một nữ nhân mà phun ra những lời đoạn tuyệt quan hệ phụ tử. Bùi Vũ Khâm, ông còn nói ông không vô sỉ sao?”
Bùi Dạ Tập lại cười ra tiếng, trong tiếng cười đó có bao nhiêu ý châm chọc, ai cũng nghe ra rõ ràng.
Sắc mặt Nghênh Phong đã bởi vì cố nén tức giận mà tím tái, thật sự nếu không phải Bùi Vũ Khâm đứng ngăn trước mặt, hắn đã hung hăng giáo huấn Bùi Dạ Tập, tên không biết trời cao đất rộng này rồi.
Bùi Vũ Khâm chỉ đứng yên, bình tĩnh nhìn Bùi Dạ Tập nói “Dạ Tập, mặc kệ ngươi nói cái gì, quyết định này ta vẫn giữ. Nếu ngươi còn muốn làm con cháu Bùi gia thì hôm nay liền quỳ gối trong từ đường mà ngẫm lại, đến khi ta cho phép đứng lên mới thôi.
Còn nếu ngươi đã cảm thấy hổ thẹn khi làm con ta, làm con cháu Bùi gia thì cũng câu đó, rời khỏi nơi này là trời cao biển rộng, sau này muốn đi đâu không có ai quản được ngươi, nhưng một khi bước khỏi cửa thì cũng đừng mong Bùi gia sẽ cho một đồng nào giúp đỡ.
Hai con đường, muốn đi như thế nào, chính ngươi lựa chọn!”
Bùi Vũ Khâm nói xong liền xoay người đi ra ngoài, không hề quay lưng lại nhìn Bùi Dạ Tập.
Mà Bùi Dạ Tập vì muốn phô ra cốt khí cùng sự ngạo nghễ của mình nên cũng cười lạnh “Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt đi. Bất quá trước khi đi, tôi nghĩ ông cần nói rõ ràng nguyên nhân tôi rời đi với toàn bộ người trong Bùi gia, miễn cho khi tôi đi rồi, các người còn đổ tiếng xấu lên đầu tôi!
Tôi muốn tất cả người trong Bùi gia biết, sở dĩ tôi cảm thấy nhục nhã vì các người, vì Bùi gia là do ông lên giường với nữ nhân Giang Mộ Yên kia! Ông có gan cho tất cả mọi người biết chuyện đó sao? Có gan tuyên bố chuyện xấu hổ như vậy với người trong thiên hạ sao?
Nếu ông dám, tôi không nói hai lời, lập tức đi khỏi nhà, từ nay về sau cũng không bước vào Phỉ Thúy thành nửa bước!”
Bùi Dạ Tập nghĩ đây là tử huyệt của Bùi Vũ Khâm.
Nhưng Bùi Vũ Khâm lại dừng bước, chậm rãi quay đầu, yên lặng nhìn hắn một cái “Còn gì nữa không? Nếu còn điều kiện nào nữa thì nói luôn đi!”
“Hết rồi, tôi cũng chỉ muốn ông đứng ra nói với cả nhà là ông cùng với nữ nhân vốn là của tôi kia như thế nào thôi. Chỉ cần nói ra, tôi liền vĩnh viễn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ông. Nếu không, không những tôi không đi mà còn muốn hai người không biết xấu hổ các người từ nay về sau không thể sống yên ổn!”
Bùi Vũ Khâm nhìn gương mặt cùng tâm tính đã hoàn toàn méo mó của Bùi Dạ Tập, trong lòng thất vọng cùng đau đớn đến cực điểm.
Đây là đứa con hắn thương yêu, nuông chiều cùng bù đắp bao nhiêu năm qua sao?
Đây là người thừa kế gia tộc tương lai mà hắn hy vọng sao?
Bùi Vũ Khâm đột nhiên cảm thấy đời người theo đuổi thứ gì đó đôi khi rất vô nghĩa. Vẫn luôn gửi gắm hy vọng vào người khác, nhưng người đó hoàn toàn không cảm nhận được dụng tâm lương khổ của hắn, lại còn muốn nghĩ cách nên làm như thế nào để hắn tổn thương càng sâu, càng đau hơn. Thật sự rất tuyệt vọng!
Thậm chí giờ phút này nhìn gương mặt của con mình, hắn còn cảm thấy rất xa lạ, giống như đứa con lớn lên còn muốn cao hơn hắn trước mắt không phải huyết mạch ruột thịt.
Cái gọi là thiên tính phụ tử, lúc này hắn không hề thấy, chỉ cảm giác được một sự lạnh lẽo đến tận xương tủy đang lan ra khắp người.
Dạ Tập nghĩ Bùi Vũ Khâm hắn không có dũng khí thừa nhận chuyện với Yên nhi? Nghĩ chỉ cần làm vậy là có thể có cái cớ cho những chuyện mình đã làm sao? Hay là nghĩ chỉ cần hắn nói ra quan hệ với Yên nhi trước mặt mọi người thì sẽ nhận hết sự nhạo báng, phỉ nhổ của người trong thiên hạ?
Được lắm!
Hắn sẽ cho Dạ Tập biết, ba chữ Bùi Vũ Khâm này mang ý nghĩa gì!
Không phải chỉ đơn giản là tài phú không thôi!
Bùi Vũ Khâm vốn cũng định tuyên bố hôn sự, hắn không phải chỉ muốn lặng lẽ qua lại với Yên nhi không thôi.
Cho nên –
Hắn nói “Như ngươi mong muốn. Sáng mai ta sẽ tự mình triệu tập tất cả tộc nhân đến từ đường, chính miệng nói muốn Yên nhi trước mặt liệt tổ liệt tông. Chỉ hy vọng Dạ Tập ngươi sau chuyện này sẽ không hối hận!”
Lúc này nói xong, Bùi Vũ Khâm cũng chính thức bước ra khỏi từ đường, nhanh chóng rời đi, mà Nghênh Phong cũng hừ lạnh một tiếng đi theo sau.
Trong từ đường lúc này chỉ còn một mình Bùi Dạ Tập vẫn còn kinh ngạc không dám tin đứng đó.
~
Bữa trưa, bởi vì Bùi Vũ Khâm vẫn chưa trở về mà lại bị hoãn. Thanh Thư cũng mấy lần muốn đến gõ cửa thư phòng, hỏi Giang Mộ Yên có muốn ăn trước hay không, nhưng khi thấy bộ dạng chuyên chú của nàng, hắn lại không dám vào quấy rầy. Bởi vì hai lần trước vào hỏi, Mộ Yên tiểu thư đã nói phải đợi lão gia trở lại mới có thể cùng dùng cơm, còn bảo bọn họ ăn trước, không cần đợi hai người, nàng nói điểm tâm buổi sáng nàng ăn trễ nên bây giờ còn chưa đói.
Có điều nói thì nói vậy nhưng chủ tử còn chưa ăn, bọn họ thân là hạ nhân làm gì có đạo lý ăn trước?
Thanh Thư đã hỏi mấy gã sai vặt canh cửa, họ nói là nhìn thấy lão gia ngồi kiệu đi hướng từ đường rồi.
Thanh Thư không biết tối qua Bùi Dạ Tập đã bị nhốt trong từ đường, cho nên cũng không hiểu tự nhiên lão gia lại đến từ đường làm gì, nhưng hắn cũng biết từ đường không phải nơi hắn có thể tùy tiện đi vào, lão gia nếu đã đến từ đường, tất nhiên là có chuyện cần làm, không gọi là không thể đi quấy rầy.
Cho nên ngoài chờ đợi ra, hắn cũng không thể làm gì khác.
Trong khi Thanh Thư chờ đợi còn Giang Mộ Yên chuyên tâm tính toán, thời gian lại trôi qua hơn nửa canh giờ nữa. Mãi cho đến cuối giờ Mùi*, cuối cùng cũng nhìn thấy cỗ kiệu của lão gia trở lại, Thanh Thư lập tức vui mừng nghênh đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.