Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 229:




Edit: Ring.
“Nhưng bắt đầu từ đó, những người vẫn chờ thời cơ mà phá hoại xung quanh Bùi gia giống như biến mất, mấy chuyện cố ý chèn ép, gây hấn cũng ngưng hẳn.
Ta không biết bọn họ rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà dừng tay, không hãm hại Bùi gia nữa, nhưng chuyện này đối với ta mà nói, không thể nghi ngờ chính là một cơ hội tốt. Vì thế, ta liền nhân cơ hội đó mà bắt đầu thiết lập những mối làm ăn mới, tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Sau khi trải qua cơn ác mộng khiến Bùi gia gần như sụp đổ đó, mọi chuyện lại nhanh chóng tốt lên. Ta dùng thời gian mấy năm mới có thể khiến Bùi gia không đến mức quá yếu ớt như thuyền nhỏ dập dềnh trong cơn bão nữa nhưng vẫn canh cánh trong lòng, cẩn thận phòng bị với thế lực bí ẩn đã thiết kế hãm hại Bùi gia năm xưa.
Cho nên mười năm trước, ta cảm thấy mình đã đủ điều kiện nên mới bảo Triển Tịch cùng Nghênh Phong thành lập một tổ chức bí mật bên ngoài chuyên bồi dưỡng một số người đặc biệt, mỗi người trong số họ đều không giống bình thường. Sau này nàng sẽ từ từ hiểu được. Ta gọi bọn họ là “Vũ”.
Đây vốn là lực lượng bí mật ta giấu kĩ để bảo đảm nếu chuyện năm đó lại phát sinh lần nữa, Bùi gia cũng không phải chỉ biết đứng một chỗ bị động gánh lấy tai ương ngập đầu. Có thể nói nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta thậm chí hy vọng cả đời này cũng sẽ không có ngày dùng đến “Vũ”.”
“Nếu đã vậy, chàng còn bảo Nghênh Phong tiên sinh gọi bọn họ ra làm gì?”
Giang Mộ Yên nghe đến đây thì hoàn toàn dừng bước, trong giọng nói có vẻ hỗn loạn cùng tức giận.
Nàng cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao vừa rồi Nghênh Phong lại có vẻ kháng cự.
Lực lượng bí mật này có thể coi là quân bài cứu mạng duy nhất Bùi Vũ Khâm chuẩn bị, phòng ngừa nếu Bùi gia lại lần nữa gặp phải tình huống tai nạn ngập đầu. Tiến có thể bảo hộ Bùi gia, ngăn cản, chống lại thế lực đứng sau mưu toan hãm hại. Lui thì ít nhất cũng có thể bảo hộ an toàn cho sinh mệnh toàn bộ mọi người già trẻ lớn bé trong Bùi gia nếu gặp phải tình huống xấu nhất.
Bởi vì không ai biết Bùi Vũ Khâm đã âm thầm bồi dưỡng một lực lương bí mật gọi là “Vũ” cho nên mới có thể tạo được hiệu quả bất ngờ.
Nhưng nếu bây giờ Bùi Vũ Khâm triệu hồi một nhóm trong bọn họ ra thì cho dù những người còn lại vẫn ẩn nấp nhưng những kẻ muốn ám hại Bùi gia cũng đã có sự chuẩn bị.
Nếu như vậy, mười năm cố gắng này của Bùi Vũ Khâm coi như tan thành mây khói.
Bởi vậy cũng khó trách Giang Mộ Yên lúc này lại cảm thấy vô cùng căm tức.
“Yên nhi, nàng tức giận sao?”
Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng nhìn ra lửa giận của Giang Mộ Yên. Đây là lần đầu tiên hắn thấy được bộ dáng tức giận chân thật của nàng kể từ khi quen biết Yên nhi sau khi sống lại này. Bùi Vũ Khâm không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Vũ Khâm, ta có thể không tức giận được sao? Mười năm a, phương án phòng bị chàng chuẩn bị mười năm bây giờ cứ như vậy mà bị bại lộ, đáng giá sao?
Bất quá cũng chỉ là một tên thích khách mà thôi, hoàn toàn không cần dao to búa lớn như vậy. Chỉ bằng hai vị tiên sinh Nghênh Phong cùng Triển Tịch cũng đã đủ để ứng phó với đám chuột nhắt ám muội đó rồi!
Thanh Thư, ngươi lập tức đi gọi Nghênh Phong tiên sinh về, nhân lúc hắn còn chưa đi mà nói lão gia đã thay đổi chủ ý.”
“Yên nhi, không kịp nữa rồi, trời đã sáng, Nghênh Phong khẳng định đã lên đường.”
“Vậy nghĩ cách gọi hắn trở lại.” Giang Mộ Yên nhất thời lớn tiếng, một câu này gần như là rống lên với Bùi Vũ Khâm.
Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt thấy vậy liền sợ tới mức rụt vai lại. Thật sự không hiểu sao mới rồi lúc ở trong phòng, lão gia còn cười lớn tiếng, chứng tỏ bọn họ nói chuyện rất vui vẻ mà bây giờ, chỉ mới chốc lát sau, tiểu thư đã tức giận lớn tiếng với lão gia như vậy rồi.
Mà Bùi Vũ Khâm thấy Giang Mộ Yên là thật sự tức giận cùng lo lắng cho mình thì rốt cuộc nhịn không được nữa mà tiến lên ôm chặt nàng vào lòng, hoàn toàn không tức giận vì nàng vừa phát hỏa với mình. Hắn chỉ dùng giọng nói dịu dàng mà an ủi nàng “Yên nhi, đừng lo lắng, tương lai cũng không đen tối như nàng tưởng tượng đâu.
Thật sự, ta cam đoan đó cũng chỉ là phương án phòng bị rất bình thường mà thôi. Tuy tốn không ít tâm huyết nhưng “Vũ” không phải là đường lui duy nhất.
Không phải nàng nghĩ bởi vì nàng nên ta mới triệu hồi “Vũ” đến, chuyện bé xé ra to, cho nên trong lòng nàng cảm thấy bất an chứ?”
Giang Mộ Yên không trả lời, trong lòng vẫn cảm thấy bực mình không thôi. Chuyện này không phải đã rõ rành rành trước mắt rồi sao? Còn cần nàng trả lời nữa.
“Haha, Yên nhi ngốc ơi, “Vũ” tồn tại là để bảo hộ người ta để ý. Nay người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta đã xuất hiện, bây giờ còn không dùng bọn họ thì còn muốn đợi đến khi nào đâu?”
“Nhưng hiện tại căn bản vẫn chưa đến thời điểm cần tới họ!”
Giang Mộ Yên bực mình giãy dụa trong lòng Bùi Vũ Khâm, không muốn hắn tiếp tục dịu dàng, thoải mái ôm nàng như vậy nữa.
Cái loại cảm giác này giống như mình sắp hại chết hắn rồi mà hắn vẫn một lòng nghĩ cho sự an nguy của nàng. Điều này khiến Giang Mộ Yên cảm thấy mình quả thật là tội nhân thiên cổ.
“Được rồi, Yên nhi, đừng giận, nghe ta nói được không? Bây giờ đến lúc rồi. Lát nữa chúng ta sẽ đến từ đường. Nàng có biết hôm nay ta muốn đến từ đường làm gì không?”
Hai tay Bùi Vũ Khâm đè lại đôi vai của Giang Mộ Yên, không để nàng rời khỏi vòng ôm của mình, đồng thời để ánh mắt của nàng có thể trực tiếp đối diện với hắn.
“Không phải là tuyên bố chuyện của chúng ta sao?”
Giang Mộ Yên thấy Bùi Vũ Khâm nghiêm tức như vậy thì nhất thời cũng không lộn xộn nữa.
“Không. Thật ta hôm qua ta đi tìm Dạ Tập, Dạ Tập nó thật sự không hiểu tâm tình muốn cùng một chỗ của chúng ta. Nó tùy hứng nói hận ta, bởi cảm thấy là ta đoạt đi nàng.
Cho nên hôm nay đến từ đường, thứ nhất tất nhiên là muốn tuyên bố chuyện muốn thú nàng làm thê. Mà thứ hai, là chuyện Dạ Tập muốn thoát khỏi thân phận con cháu Bùi gia, rời khỏi nơi này.”
“CÁI GÌ?”
Giang Mộ Yên lại thất thanh hét lớn một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.