Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 231:




Edit: Ring.
Tại từ đường Bùi gia.
Từ sau bữa cơm đoàn viên hôm sinh nhật ba mươi sáu tuổi của Bùi Vũ Khâm mấy ngày trước, toàn bộ người Bùi gia lại lần nữa tập trung lại.
Chỉ là lúc này không những con cháu họ Bùi cùng chủ tử trong nhà mà ngay cả hơn trăm nha hoàn, gia đinh cùng nhũ mẫu trong Bùi gia cũng được gọi đến. Tất cả đều đã sắp hàng đứng nghiêm túc bên ngoài từ đường, mà nhóm chủ tử lại chia ra đứng hai bên trong từ đường, mọi người đều đang đợi gia chủ Bùi Vũ Khâm đến.
Mà càng đáng nói là trong từ đường, ngoại trừ những người Giang Mộ Yên đã gặp trong Bùi gia, lúc này còn có hai người đang ngồi ngay ngắn trên hai ghế thái sư ở vị trí đầu tiên dưới linh vị liệt tổ liệt tông Bùi gia.
Bọn họ nhìn qua đều đã hơn chín mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, có thể thấy tuổi thật sự không nhỏ.
Lúc này, một trong hai người đang ho nhẹ, người còn lại thì nghiêm mặt cúi người, cố gắng ngồi thẳng.
Mà bên chân bọn họ có một thanh niên toàn thân áo đen đang quỳ trên đất, không phải ai khác, chính là Bùi Dạ Tập. Lúc này hắn đang cúi đầu, khiến ai cũng không nhìn rõ thần sắc, nhưng theo bóng lưng cứng ngắc, còn thêm đôi vai đang run run vẫn có thể thấy được sự tức giận cùng ủy khuất trong lòng hắn.
Suy cho cùng, Bùi gia cũng không phải một nhà dân bình thường, có chút động tĩnh gì, toàn phủ liền nghe được tiếng gió. Nay tin tức lão gia ở cùng với Giang Mộ Yên vốn là thiếu phu nhân tuy chưa chính thức truyền ra nhưng hạ nhân trong phủ cũng biết được phần nào.
Cho nên qua cánh cửa từ đường cao cao đỏ thắm nhìn thấy bộ dáng đại thiếu gia đang quỳ trước mặt hai vị thúc thái gia*, trong lòng các hạ nhân đều không nhịn được mà nổi lên mấy phần đồng tình với đại thiếu gia.
(R: thúc thái gia: anh em ruột của ông nội. K biết edit thành cái gì, tại bình thường ta cũng chỉ gọi là ‘ông’ thôi.)
Dù sao tuy nói bình thường đại thiếu gia thật sự hơi quá đáng với thiếu phu nhân, cũng có phần hoa tâm, nhưng cũng là nam nhân thôi, ai không phải nay Tần mai Sở, thay đổi thất thường? Nạp mấy phòng tiểu thiếp cũng là bình thường, huống chi đại thiếu gia lại là người Bùi gia phú khả địch quốc, nhiều hơn người bình thường mấy thê thiếp cũng có thể chấp nhận.
Thiếu phu nhân vì chuyện tiểu thiếp tranh thủ tình cảm mà giải trừ hôn ước với đại thiếu gia vốn là đã phạm vào ‘ghen tuông’ trong thất xuất* rồi.
(R: thất xuất: 7 tội mà nữ tử thời phong kiến phạm vào thì có thể bị phu bỏ, gồm: không chăm sóc cha mẹ chồng, không con, dâm, lắm lời, trộm cắp, bệnh hiểm nghèo, ghen tuông.)
Hiện tại đại thiếu gia đã không tính toán nói muốn thú thiếu phu nhân, nhưng thiếu phu nhân lại âm thầm câu dẫn lão gia. Chuyện như vậy, bất luận là ai cũng sẽ không thể chấp nhận được.
Mà càng quá đáng là thiếu phu nhân không biết liêm sỉ còn chưa tính, nhưng lão gia sao có thể dung túng cho thiếu phu nhân không tuân thủ phụ đức như vậy, còn muốn nạp nàng làm tân phu nhân đương gia?
Xem ra lão gia là bị Giang Mộ Yên không biết liêm sỉ kia mê hoặc đến ngu ngốc rồi, cư nhiên vì một nữ nhân mà đến con của mình cũng không cần.
Có người còn đồn rằng hôm nay lão gia triệu mọi người đến đây là để trục xuất thiếu gia khỏi gia môn!
Tuy bọn họ cũng không xác định có thật là vậy không nhưng tin tức này là từ nha hoàn hầu hạ trong phòng đại thiếu gia truyền ra, chắc cũng không phải tin đồn vô căn cứ.
Nếu thật như vậy, lão gia sau này không cần làm người nữa hay sao?
Khó trách hai vị thúc thái gia mấy mươi năm nay không ở nhà chính Bùi gia cũng được mời tới.
Trong lòng những hạ nhân đều bắt đầu kích động lên, dù sao ngay cả ông lão làm công ở Bùi gia bao nhiêu năm cũng chưa từng thấy vụ bê bối nào lớn như vậy.
Lúc Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên đến, tất cả mọi người đã tập trung ở đây gần nửa canh giờ.
Nhìn thấy Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên từ xa, tất cả bọn họ đều đồng loạt chuyển tầm mắt lại đây.
Bùi Vũ Khâm đi phía trước, vẫn mặc quần áo đơn giản màu trắng như trước, chỉ là bộ này hơi khác với mấy bộ thường ngày ở chỗ tay áo lần này rộng hơn hẳn.
Bây giờ theo bước đi tiêu sái của Bùi Vũ Khâm, ống tay áo lại không ngừng bay phấp phới, hơn nữa hôm nay hắn cố ý để thả tóc chứ không vấn lên, như vậy càng khiến Bùi Vũ Khâm bình thường vốn đã cho người ta cảm giác không phải phàm phu tục tử càng trở nên phiêu dật xuất trần như thần tiên hạ phàm.
Như vậy khiến Giang Mộ Yên đi sau hắn mấy bước lại càng không dung được hình ảnh nào khác, trong mắt đều là bóng dáng của hắn.
Nàng không khỏi cảm thán nam nhân này đúng là đã ăn sâu vào trái tim nàng rồi, bất cứ khi nào nhìn đến hắn, nàng đều cảm thấy kinh diễm như lần đầu mới gặp.
Giang Mộ Yên nhớ lại lúc nãy vừa bước đến cửa phòng thấy một thân trắng toát đẹp tuyệt trần này của hắn, nàng liền nhịn không được kinh ngạc hỏi “Vũ Khâm, chàng tóc cũng chưa vấn lên, cứ như vậy đến từ đường được không? Từ đường là nơi trang nghiêm như vậy….”
Mà trả lời nàng, Bùi Vũ Khâm lại dịu dàng mỉm cười “Ừ, đừng lo lắng, hết thảy đều giao cho ta. Nàng không cần nói, cũng không cần làm gì hết, chỉ cần mắt nhìn ta, trong lòng nghĩ đến ta là được rồi!”
Vì thế Giang Mộ Yên cứ như vậy mà nhìn Bùi Vũ Khâm, ngay cả Hồng Nguyệt mặc quần áo gì, chải kiểu tóc gì cho nàng, nàng cũng không để ý đã theo hắn xuất môn.
Một đường đến đây, trong mắt của nàng đều như Bùi Vũ Khâm mong muốn mà chỉ nhìn đến hình bóng, suối tóc của hắn, những thứ khác đều không lọt được vào mắt nàng.
Hoặc là cho dù có, nàng cũng không để ý.
Ánh mắt người khác nhìn về hắn là nghi ngờ, khó hiểu như thế nào, nàng cũng không muốn truy cứu.
Bởi vì bắt đầu từ một khác nàng biết Bùi Vũ Khâm là cha Bùi Dạ Tập kia, nàng đã dự đoán được, nếu có một ngày bọn họ muốn cùng nhau, nàng phải chấp nhận ánh mắt như vậy.
Nhưng nàng không hối hận, cũng không sợ hãi.
Lưng của nàng vẫn thẳng tắp như trước, bước chân đi sau Bùi Vũ Khâm vẫn thong dong như trước, ánh mắt dán theo bóng dáng của Bùi Vũ Khâm vẫn chưa từng thay đổi, Giang Mộ Yên vẫn kiên định đi theo mỗi bước của Bùi Vũ Khâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.