Thanh Thư nghe vậy liền chủ động bước đến gõ cửa thư phòng.
Giang Mộ Yên nghe tiếng gõ cửa, không thèm ngẩng đầu đã lên tiếng “Là Thanh Thư sao?”
“Đúng vậy, tiểu thư. Thanh Thư có thể vào không?”
“Vào đi!” Giang Mộ Yên vừa sao chép kết quả vào sổ vừa nói.
Bởi vậy lúc Thanh Thư bước vào trong là thấy Giang Mộ Yên đang cúi đầu, chuyên chú viết lên sổ. Một quyển rồi lại một quyển, tốc độ rất nhanh, gần như không dừng lại chút nào.
Thanh Thư hoàn toàn không hiểu “Tiểu thư, ngài đây là?”
“À, ta đang sao chép lại những kết quả đã tính được vào trang cuối cùng trong sổ sách. Sau này khi ngươi trả những quyển sổ này về cửa hàng, chưởng quầy sẽ thẩm tra lại khố phòng, nếu ngân lượng trong kho không khác với con số trong sổ thì chứng minh là đúng.”
Thanh Thư nghe vậy thiều thiếu chút nữa kinh ngạc đến rớt cằm “Tất cả số này tiểu thư ngài đều xem xong rồi?”
“Ừm!” Giang Mộ Yên vẫn cúi đầu trả lời.
Thanh Thư nghe nàng khẳng định thì nhất thời khoa trương đến lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống “Chuyện, chuyện này sao có thể?”
Giang Mộ Yên vẫn chưa chú ý đến nét mặt Thanh Thư, vẫn vừa ghi chép vừa thuận miệng hỏi “Sao lại không thể?”
Trong lòng Thanh Thư khiếp sợ không hiểu, nhưng cũng không nói gì. Số sổ sách này, cho dù lão gia xem từ sáng sớm đến đêm khuya cũng khó có thể xem được một nửa, nhưng tiểu thư không đến một ngày đã xem hết toàn bộ. Chẳng lẽ tiểu thư còn lợi hại hơn cả lão gia?
Trong tâm Thanh Thư thật sự không muốn thừa nhận chuyện này nhưng bộ dáng nghiêm túc cùng tiếng ‘ừm’ khẳng định của Giang Mộ Yên vừa rồi đã cho hắn biết rằng nàng không chỉ nói lung tung có lệ mà thôi. Nếu nàng nói đã xem xong thì khẳng định là vậy, nhưng tiểu thư sao có thể xem nhanh đến thế chứ?
Giang Mộ Yên viết xong mấy chữ cuối cùng vẫn chưa nghe Thanh Thư trả lời, rốt cục mới ngẩng đầu lên. Thấy Thanh Thư đang không ngừng thay đổi sắc mặt, nàng mới quan tâm hỏi “Thanh Thư, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt của ngươi giống như không được tốt lắm a!”
“A, Thanh Thư không sao, tiểu thư ngài không cần lo lắng. Thanh Thư chỉ, chỉ là rất khiếp sợ thôi!”
“Khiếp sợ? Khiếp sợ cái gì?”
Giang Mộ Yên vừa nói vừa lấy bản nháp đặt xuống trước mặt, chuẩn bị tính tổng tất cả các số trên đó lại. Tính xong thì nàng đã có thể trở lại bên cạnh Vũ Khâm rồi.
Ngủ lâu như vậy, chắc chàng cũng sắp tỉnh.
Thanh Thư vừa định trả lời liền thấy đến bàn tính trầm hương đen nhánh trong tay Giang Mộ Yên. Hắn nhất thời kinh ngạc đến muốn rơi tròng mắt. Thấy Giang Mộ Yên không chút giấu diếm bắt đầu gảy những hạt châu trên bàn tính ngay trước mặt hắn, phát ra những tiếng vang thanh thúy như châu ngọc chạm vào nhau, Thanh Thư lúc này đã quá mức rung động, ‘bịch’ một tiếng liền té xỉu trên đất.
Tiếng động lạ này khiến Giang Mộ Yên nhất thời giật mình. Đến khi thấy là Thanh Thư té xỉu, nàng lập tức dừng ngay động tác trong tay, nhanh chóng đứng dậy, chạy đến bên cạnh hắn. Ngồi xuống dùng sức lắc lắc Thanh Thư, vỗ vỗ mặt hắn, nàng vội vàng gọi “Thanh Thư, Thanh Thư – ngươi làm sao vậy? Thanh Thư, tỉnh dậy!”
Thanh Thư bất tỉnh.
(R: *cười ngất* ơi trời =))))))))).
Giang Mộ Yên lập tức dùng lực ấn lên huyệt Nhân trung* của Thanh Thư, một lúc sau, Thanh Thư cuối cùng cũng tỉnh lại.
(R: huyệt Nhân trung: huyệt nằm trên đường giữa, tại chỗ tiếp nối 1/3 trên và 2/3 dưới rãnh mũi môi).
“Thanh Thư, ngươi sao rồi? Đang yên lành sao lại té xỉu? Có phải là mệt mỏi quá hay không? Ta bảo Hồng Nguyệt đi mời Phạm đại phu đến đây để kê cho ngươi một thang thuốc, rồi ngươi hôm nay về nghỉ ngơi sớm đi!”
Thanh Thư vừa tỉnh dậy, nghe Giang Mộ Yên nói vậy liền lắc đầu. Sau khi nhận thấy mình đang nằm trên đất thì rốt cục hắn cũng nhớ ra vì sao mình lại khiếp sợ đến té xỉu. Nhất thời hắn lom com đứng dậy đi nhanh ra cửa, ló đầu nhìn trái nhìn phải một lúc, thấy không có ai mới cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Mộ Yên, hắn nhanh chóng trở lại bên cạnh nàng, ‘bịch’ một tiếng liền quỳ xuống, gấp gáp nói “Thanh Thư thay lão gia, thay toàn bộ Bùi gia dập đầu với tiểu thư! Cảm tạ đại ân của tiểu thư với lão, với Bùi gia!”
(R: đừng nói ta k có sáng ý, lúc nào cũng ‘bịch’, thật sự k nghĩ ra được chữ nào hợp lí hơn. Nguyên văn lúc té là ‘oành’, lúc quỳ là ‘bùm’, nghe nó súng đạn gì đâu ==”).
Giang Mộ Yên hoàn toàn bị một màn này làm cho hồ đồ. Nàng vội vàng đỡ Thanh Thư dậy, nếu không chắc hắn đã thật sự dập đầu xuống “Thanh Thư, ngươi đang làm gì vậy? Cái gì mà đại ân, sao ta nghe không hiểu? Mau đứng lên!”
“Tiểu thư, Thanh Thư không dám. Thanh Thư nhất định phải dập đầu với tiểu thư ngài, cầu tiểu thư thành toàn. Nếu tiểu thư không cho, Thanh Thư liền quỳ mãi ở đây, không đứng lên nữa.”
Giang Mộ Yên nghe vậy thì lại khó hiểu chau mày. Bây giờ là tình hình gì đây a? Đang êm đẹp, Thanh Thư sao tự nhiên lại đòi dập đầu với nàng? Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ giống như thật sự nghiêm túc, tựa hồ nếu không cho hắn dập đầu, hắn liền không chịu đứng lên.
Giang Mộ Yên bất đắc dĩ, đành phải buông cánh tay đang đỡ hắn, đồng thời lui về sau hai bước. Sau khi thấy hắn thật sự dập đầu hai cái mới nói “Bây giờ Thanh Thư ngươi đứng dậy nói rõ ràng với ta được rồi chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư, tiểu thư, ngài thật sự là một người tốt trọng tình trọng nghĩa lại không màng chút lợi ích. Vì lão gia, ngay cả bảo bối như vậy ngài cũng mang ra dùng, còn tín nhiệm Thanh Thư đến mức hoàn toàn không chút giấu diếm để Thanh Thư thấy ngài sử dụng nó. Khiến Thanh Thư, sao, sao có thể……”
Nói đến đây, giọng Thanh Thư cũng đã run run “Đời này của Thanh Thư, chưa bao giờ nghĩ sẽ thật sự có một ngày có thể, có thể thưởng thức bảo vật này gần như vậy! Cho, cho dù bây giờ muốn Thanh Thư chết, Thanh Thư cũng không còn gì tiếc nuối!”
Giang Mộ Yên kinh ngạc quay đầu nhìn bàn tính trên bàn, lại nhìn bộ dáng kích động của Thanh Thư, hơn nửa ngày mới liên hệ lời hắn nói với cái bàn tính gỗ trầm hương trên bàn kia lại với nhau. Sau đó, trong lòng nàng liền nhịn không được mà xuất hiện một loại cảm giác vô cùng hoang đường!