Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 253:




Edit: Ring.
Bây giờ có phải tất cả mọi người đang cười nhạo sau lưng hắn hay không?
Nghĩ vậy, Bùi Dạ Tập lại hớp một ngụm rượu lớn. Hắn muốn say, nhưng thần trí lại vô cùng thanh tỉnh mà nhìn Y Vân vẻ mặt ủy khuất bị hắn đẩy ngã.
“Thế nào, nàng ủy khuất lắm sao? Có phải trong lòng nàng đang tức giận với ta, hận không thể cho ta hai bạt tay rồi bỏ đi hay không? Hử?”
Y Vân không hé răng nhưng trong lòng đúng là rất ủy khuất cùng tức giận. Giận vì hắn đá phải thiết bản ở chỗ nữ nhân khác lại trút giận lên nàng. Lại oán hận bản thân vì đã như vậy mà nàng vẫn không thể rời khỏi những vinh hoa phú quý mà hắn cung cấp.
Thế gian này chính là như vậy, muốn sống tốt, sống cao hơn người khác một bậc thì đừng vọng tưởng còn có trang nghiêm, Y Vân tự nói với mình như vậy.
Cho nên dù rất bất mãn với Bùi Dạ Tập nhưng vì cuộc sống sau này, nàng vẫn phải hạ mắt, vẻ mặt nhu nhược mà lắc đầu.
“Tướng công, thiếp thân sao có thể tức giận với tướng công chàng chứ? Trọn đời trọn kiếp này thiếp thân cũng sẽ không rời xa chàng.”
“Trọn đời trọn kiếp? Haha! Nàng là trọn đời trọn kiếp không rời xa ta hay là trọn đời trọn kiếp không rời xa thân phận đại thiếu gia Bùi gia của ta?”
Bùi Dạ Tập cuồng tứ cười lớn hai tiếng, sau đó hướng đôi mắt như lửa, nghiêm khắc dị thường nhìn về phía Y Vân.
Y Vân bị hắn nhìn đến run sợ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn dịu dàng trả lời “Y Vân là người của tướng công, tất nhiên là mặc kệ tướng công phú quý hay nghèo hèn đều theo tướng công trọn đời trọn kiếp!”
“À? Vậy theo ý của nàng thì nếu bây giờ ta không còn là đại thiếu gia Bùi gia nữa mà chỉ là một gã nghèo chỉ có hai bàn tay trắng thì nàng cũng nguyện ý theo ta cả đời?”
“Đó là đương nhiên!”
Y Vân ngoài miệng vô cùng khẳng định trả lời nhưng trong lòng căn bản không xem lời hắn nói là thật. Bùi Vũ Khâm chỉ có một đứa con trai này, cho dù Bùi Dạ Tập chỉ biết ăn chơi, không lo phấn đấu đi nữa, Bùi Vũ Khâm cũng sẽ không bỏ hắn. Cho nên Bùi Dạ Tập tự nhiên cũng không thể biến thành một kẻ trắng tay. Trong suy nghĩ của Y Vân, khả năng này là không thể xảy ra. Cũng vì chắc chắn như vậy nên nàng mới dám không chút do dự trả lời Bùi Dạ Tập.
Nhưng ngay sau đó, nàng liền biết câu trả lời của mình sai lầm đến mức nào, bởi vì chuyện nàng nghĩ không có khả năng nhất đã thật sự xảy ra.
“Tốt lắm! Nàng đã có ý với ta như vậy, Bùi Dạ Tập ta tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi nàng. Mau chuẩn bị hành lí, sáng mai liền theo ta đi!”
Khóe miệng Bùi Dạ Tập không nhịn được lộ ra ý châm biếm lạnh lùng, hắn nói với bản thân, cuối cùng vẫn còn một nữ nhân nguyện ý đi theo khi hắn đã đến nước này.
Bảy nữ nhân trước nàng, sau khi được Thanh Thư phái người đến thông báo hắn không còn là đại thiếu gia Bùi gia nữa thì trong hai canh giờ đã dọn sạch sẽ các thứ quý giá, sau đó không chút lưu luyến bỏ đi hết sạch. Mà chỗ này của Y Vân là nơi hắn đến ngay sau khi rời khỏi Bùi gia cho nên tính đến giờ, người chưa biết tin hắn đã không còn là đại thiếu gia nữa phỏng chừng cũng chỉ còn bát thiếp Y Vân này mà thôi.
Mà sở dĩ hắn biết bảy tiểu thiếp kia bỏ đi tất nhiên cũng là do có người nói. Dù đã bị đuổi khỏi Bùi gia, đã đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với Bùi Vũ Khâm nhưng tốt xấu gì hắn cũng đã hai mươi. Từng ấy năm, hắn vẫn có một vài người chuyên làm việc cho mình. Những tin tức đó là do người của hắn báo cáo.
“Đi? Tướng công, chúng ta muốn đi đâu?”
Đột nhiên nghe hắn nói phải đi, biểu tình Y Vân có chút kinh ngạc. Hắn muốn dẫn nàng đi đến chỗ nào? Chẳng lẽ là đưa vào Bùi gia sao? Vì muốn đấu khí với vị hôn thê Giang Mộ Yên kia của hắn?
Cũng khó trách Y Vân lại nghĩ như vậy. Dù sao nhớ lại những lời Bùi Dạ Tập đã nói mấy hôm trước, sự phiền muộn của hắn hình như đều là vì Giang Mộ Yên thay lòng đổi dạ. Giờ chuyện đã xảy ra được mấy ngày, hắn vẫn còn uống rượu giải sầu, cho nên Y Vân không muốn nghĩ theo hướng đó cũng không được.
Nhưng Bùi Dạ Tập lại lạnh lùng trả lời “Không biết, đi đâu cũng được. Chỗ này là ta dùng bạc của Bùi gia mua, giờ ta cùng Bùi gia đã đoạn tuyệt quan hệ, Bùi gia tất nhiên sẽ thu hồi!
Không chỉ riêng chỗ này, mọi tòa nhà ta mua ở ngoài sau này cũng không thể ở được nữa. Cho nên nàng theo ta, chúng ta cùng nhau rời khỏi Phỉ Thúy thành!”
“CÁI GÌ?”
Y Vân kinh hãi “Tướng công, chàng vừa nói gì, thiếp thân chưa nghe rõ, chàng đoạn tuyệt….”
“Thế nào? Hối hận rồi sao? Vừa rồi còn nói muốn cùng ta trọn đời trọn kiếp, giờ biết ta không phải đại thiếu gia Bùi gia nữa, nàng liền hối hận? Nếu vậy thì hiện tại nàng có thể đi! Ta không ngăn cản.”
Bùi Dạ Tập vốn là ngươi tâm cao khí ngạo, cho dù tính tình hắn trời sinh nham hiểm nhưng vẫn trong phạm vi lòng tự trọng cho phép. Hắn đã nghĩ tất cả thiếp thất này không có một ai thật tình thích hắn, sau khi biết hắn không còn là đại thiếu gia thì sợ là chẳng có ai muốn cùng lưu lạc thiên nhai, cho nên hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Nhưng lời khẳng định của Y Vân ban nãy, nói cái gì mà muốn trọn đời trọn kiếp, tuy hắn biết nàng không hẳn là hoàn toàn thật tình nhưng trong lòng cũng có chút cảm động. Không ngờ bây giờ nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của nàng, giống như tạt thêm một xô nước đá lên đỉnh đầu vốn đã lạnh như băng của hắn, hoàn toàn khiến hắn đông cứng, giọng nói nháy mắt cũng trở nên lạnh lùng thâm trầm.
“Tướng công –”
Y Vân vốn nghĩ đây bất quá chỉ là Bùi Dạ Tập đang thử xem nàng có thật tình hay không thôi nhưng sau khi thấy gương mặt lạnh lùng âm trầm mà xanh mét của hắn, trong nháy mắt, nàng liền ý thức được những gì hắn nói là sự thật. Hắn thật sự đoạn tuyệt quan hệ với Bùi gia?
Nhưng là vì sao? Hắn là đứa con duy nhất của Bùi Vũ Khâm, không phải sao?
Không đợi Y Vân nghĩ ra, Bùi Dạ Tập cũng đã đập mạnh một phát lên bàn, nổi giận như một con sư tử phát cuồng “Đừng gọi ta tướng công nữa! Ngươi – bị — hưu, giờ lập tức cút đi cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.