Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 258:




Edit: Ring.
Trái ngược với Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm lại trấn định hơn. Tuy đôi mày hắn cũng hơi chút nhíu lại nhưng ngữ khí vẫn trầm ổn như thường.
“Thanh Thư, chuyện này ta đã biết, ngươi tiếp tục cho người đi tìm hiểu tin tức, đừng kích động, quan trọng nhất là biết rõ ràng rốt cuộc có ai bị lửa thiêu bỏng hay tử vong không.”
“Dạ, lão gia, Thanh Thư hiểu được, Thanh Thư đi ngay!”
“Ừ, đi đi!”
Sau khi Thanh Thư đi rồi, Giang Mộ Yên lập tức khẩn cấp hỏi “Vũ Khâm, có khi nào là chuyện mười mấy năm trước tái diễn không?”
Bùi Vũ Khâm lắc đầu ”Yên nhi, đừng quá khẩn trương, có lẽ chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi. Của hàng xảy ra chuyện không nhất thiết là có người nhằm vào Bùi gia chúng ta.”
Giang Mộ Yên cũng biết mình quá mức khẩn trương rồi, trên đời này làm gì có chuyện khéo như vậy, Bùi Vũ Khâm vừa triệu tập lực lượng ‘Vũ’ mà hắn bí mật huấn luyện ra thì Bùi gia liền gặp đả kích?
Có lẽ thật sự là trời gần đây trở lạnh, tiểu nhị hay quản sự trong cửa hàng vô ý dùng nến khiến hỏa hoạn phát sinh cũng không chừng. Hết thảy đều phải chờ bên Hình Đài kia truyền đến tin tức chi tiết mới có thể rõ ràng. Lúc này bọn họ ngoại trừ chờ tin và tính toán tổn thất trong thời gian ngắn thì sốt ruột cũng vô dụng.
“Hy vọng là vậy! Hơn mười năm nay, có từng xảy ra chuyện tương tự như ở Hình Đài chưa?”
Bùi Vũ Khâm nhẹ gật đầu “Năm nào cũng có mấy chuyện ngoài ý muốn như vậy phát sinh, có điều chuyện lớn như lửa cháy sạch cửa hàng tơ lụa lần này thì chưa từng có.
Bất quá bây giờ là mùa thu, mùa gió lớn nhất Đông Vân quốc, Hình Đài lại nằm phía Bắc Phỉ Thúy thành, gần vùng bình nguyên rộng lớn phương Bắc, bốn phía không có nhiều núi che chắn, gió tất nhiên càng mạnh hơn nơi khác một chút. Cho nên nếu lửa cháy ban đêm, lại có thêm gió nữa thì thiêu rụi một cửa hàng tơ lựa cũng không phải chuyện không thể.
Giờ chỉ hy vọng trong cửa hàng không có quản sự hay tiểu nhị ngủ lại, như vậy sẽ không có ai bị thương hay mất mạng vì trận hỏa hoạn này, vậy xem như trong cái rủi có cái may rồi, dù sao hàng hóa cũng không quan trọng bằng mạng người!”
Bùi Vũ Khâm nói vậy, Giang Mộ Yên liền gật đầu đồng ý “Đúng, ta cũng hy vọng như vậy! Vũ Khâm, chiếu theo tình huống hiện tại thì nếu cuối cùng phát hiện có thương vong, chàng có cần tự mình qua đó xử lý hay không?”
Bùi Vũ Khâm lắc đầu “Hẳn là không cần đích thân ta đi, để một quản sự có kinh nghiệm của Bùi gia đi là được rồi! Sao vậy? Yên nhi vẫn còn lo lắng sao?”
“Không, không phải! Chỉ là ta không muốn chàng đi ra ngoài trong hai tháng tới nên mới lắm miệng hỏi một chút.”
“Hai tháng tới ta sẽ không đi đâu. Chẳng lẽ Yên nhi đã quên, tháng này chúng ta sẽ thành thân, thời gian vốn đã rất gấp, không đủ để chuẩn bị, ta sao có thể đi đâu nữa chứ? Nếu có gì thì phái Ngu nhi đi là được rồi!”
Bùi Vũ Khâm cười trả lời, lúc nói đến hai chữ ‘thành thân’, sóng mắt lại thêm mấy phần nhu hòa khiến Giang Mộ Yên cũng cảm thấy vui sướng, mong đợi. Nhưng khi nghe hắn nói để Bùi Ngu thay hắn đi xử lý công việc, Giang Mộ Yên vẫn nhịn không được hỏi một câu “Vũ Khâm là nói công tử Bùi Ngu bên tam phu nhân sao?”
“Đúng vậy, thử nàng một chút. Yên nhi cảm thấy Ngu nhi này là người như thế nào?”
Bùi Vũ Khâm gật đầu, sau đó bất thình lình ra một câu hỏi cho Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên lập tức tập trung tất cả ấn tượng với Bùi Ngu trong đầu lại, phát hiện so với Bùi Dạ Tập nham hiểm, Bùi Phong tiêu sái, thậm chí Bùi Huyền nhìn qua rất giống người đọc sách thì Bùi Ngu vừa thấy lần đầu tiên đã cho người ta cảm giác rất trầm ổn, lại có vẻ nhanh nhẹn, tựa hồ là người duy nhất giống con nhà thương nhân.
Tuy dã tâm của tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa tựa hồ không nhỏ, bất quá cha mẹ trong thiên hạ ai không hy vọng con mình thành rồng thành phụng, cho nên nàng hy vọng con mình có thể kế thừa gia nghiệp Bùi gia cũng không có gì đáng trách.
Giờ Bùi Dạ Tập đã không muốn theo thương, Bùi Phong cũng biểu lộ ý không muốn tiếp nhận sản nghiệp Bùi gia, còn Bùi Huyền kia, hiểu biết của nàng với hắn lại càng ít. Bất quá đối với một thư sinh từ nhỏ đến lớn không học qua chút chuyện buôn bán, nếu để hắn kế thừa Bùi gia thì hình như lại càng không thích hợp.
Như vậy người có thể bồi dưỡng, huấn luyện cũng chỉ còn lại Bùi Ngu này. Mà giờ Bùi Vũ Khâm còn nói định để Bùi Ngu thay hắn đi xử lý công việc, có phải có nghĩa là hắn có ý định chuẩn bị bồi dưỡng Bùi Ngu hay không?
“Ta không có ấn tượng gì nhiều với hắn. Chỉ cảm thấy người này tuy nhanh nhẹn nhưng cũng không thiếu sự trầm ổn. Giờ hắn tuổi còn trẻ, nếu bồi dưỡng tám mười năm thì có thể một mình đảm đương được! Nếu Vũ Khâm có ý định bồi dưỡng để hắn kế thừa gia nghiệp thì chờ mấy ngày nữa có thể cho hắn học một chút chuyện làm ăn cùng quản lý sổ sách chung với Thanh Thư. Chàng thấy sao?”
Bùi Vũ Khâm nở nụ cười, bộ dáng có vẻ sâu xa. Đối với nhận xét, đánh giá của nàng về Bùi Ngu, hắn không nói đúng cũng chả nói sai, mà chỉ cảm thán một câu “Yên nhi, chuyện nào nàng cũng thông minh trí tuệ, hơn người ta một bậc, chỉ riêng khả năng nhìn người này, haizzz –”
“Hở? Vũ Khâm, biểu tình này của chàng là sao a? Mắt nhìn người của ta thế nào? Chàng cảm thấy năng lực nhìn người của ta không được sao?”
Bùi Vũ Khâm từ chối cho ý kiến, chỉ cười nói “Yên nhi, mắt nhìn người của nàng thế nào, phỏng chừng không lâu nữa chính nàng sẽ biết. Hy vọng đến lúc đó nàng sẽ không quá mức kinh ngạc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.