Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 344: Bước một chân vào cạm bẫy




“Nhị tẩu, tẩu đừng khổ sở, người quên đâu chỉ một mình tẩu đâu. Nếu hôm nay nhị tẩu không đến nhắc nhở chắc Vũ Khâm cũng quên luôn rồi.
Nhị tẩu, chuyện đám giỗ nhị ca năm nay ta đã biết, lát nữa sẽ bảo Thanh Thư đi an bày, sẽ cho nhị ca một lễ cúng long trọng, cũng siêu độ cho huynh ấy để huynh ấy an tâm đi đầu thai, dù sao cũng đã hai mươi năm rồi.”
“Tam đệ, không cần, nhị tẩu là tội nhân, đám giỗ năm nay cứ để một mình ta đến phật đường niệm kinh đi. Sáng hôm nay ta đến đây cũng chỉ là muốn nói với Tam đệ rằng sau này nhị tẩu không gây phiền toái cho đệ nữa mà sẽ an phận sống tốt thôi. Ta đi đây.”
Nói xong, Lâm Quỳnh Hoa liền xoay người chuẩn bị đi.
Bùi Vũ Khâm nhìn theo bóng lưng lẻ loi cô độc mặc một thân vải bố trắng toát, trên đầu lại chỉ mang một châu hoa trắng đơn giản của Lâm Quỳnh Hoa thì trong lòng chợt dâng lên mấy phần thương cảm, sau đó nhịn không được nhớ đến lúc trước khi ba huynh đệ bọn họ còn là thiếu niên, giờ nháy mắt đại ca, nhị ca đã qua đời lâu như vậy rồi, chỉ còn lại hai phòng cô nhi quả phụ tiếp tục sống trong phủ đệ to lớn này, sao có thể tránh khỏi cô đơn thê lương chứ?
Cho dù có phồn hoa sang quý nhưng cô đơn vẫn là sự thật.
Nghĩ đến tình cảnh đại ca, nhị ca đều đối tốt với hắn năm đó, lại giả sử như người đang ở vị trí của Lâm Quỳnh Hoa bây giờ là Yên nhi của hắn, sự hổ thẹn của Bùi Vũ Khâm với quá khứ lại càng trở nên sâu sắc hơn.
Mắt thấy Lâm Quỳnh Hoa đã sắp bước chân ra khỏi chính sảnh, Bùi Vũ Khâm rốt cục nhịn không được mở miệng gọi “Nhị tẩu!”
Lâm Quỳnh Hoa lập tức dừng bước, chậm rãi quay đầu, trên khóe mắt vẫn còn vương mấy giọt lệ “Tam đệ, còn chuyện gì sao?”
“Nhị tẩu, chuyện đám giỗ hai mươi năm của nhị ca liền giao cho ta đi làm đi. Tẩu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, cứ thả lỏng đầu óc, an tâm về nghỉ ngơi đi. Ta sẽ bảo Thanh Thư đến Đại Tuệ tự an bày. Cao tăng trong Đại Tuệ tự rất đông, nhất định có thể làm được một lễ cúng bái long trọng mà viên mãn.”
“Đại Tuệ tự? Nhưng đó là ở ngoại thành a!”
Lâm Quỳnh Hoa có vẻ do dự nhìn Bùi Vũ Khâm, lại nói tiếp “Tam đệ, bắt mọi người phải bỏ công bỏ sức ra ngoại thành vì đám giỗ của tướng công ta, chuyện này…”
“Nhị tẩu đừng lo lắng, chuyện này Vũ Khâm đã an bày hết rồi. Nhị tẩu chỉ cần an tâm về đợi là được.”
“Tam đệ, vậy … được rồi, nếu tam đệ đã có lòng như vậy, nhị tẩu đương nhiên cảm kích không thôi. Tin chắc tướng công trên trời có linh thiêng nhất định cũng sẽ rất vui vẻ. Ta về đây.”
“Nhị tẩu đi thong thả!”
Nhìn theo bóng dáng Lâm Quỳnh Hoa đi xa, trong lòng Bùi Vũ Khâm cũng thở dài một tiếng rồi xoay người về phòng.
~
Trong phòng khách, Giang Mộ Yên đã ngồi đợi bên bàn, mà các món ăn nóng hổi trên bàn hiển nhiên cũng là vừa được mang lên.
“Vũ Khâm, chàng đã trở lại, tam phu nhân về rồi sao?”
Thấy Bùi Vũ Khâm trở về, Giang Mộ Yên lập tức đứng lên nghênh đón. Lại phát hiện vẻ cô đơn trên mặt hắn, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy không ổn “Tam phu nhân đã nói gì vậy, có phải mấy lời khó nghe hay không?”
Giang Mộ Yên thầm nghĩ nếu Lâm Quỳnh Hoa thật sự nói gì đó khó nghe khiến Vũ Khâm không vui thì nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua mà chắc chắn sẽ hung hăng giáo huấn Lâm Quỳnh Hoa một trận.
Bùi Vũ Khâm lắc đầu “Không có, nàng ta hôm nay đến cũng không phải là chỉ trích chuyện nàng đuổi mấy trướng phòng tiên sinh khỏi phủ hôm qua. Ngược lại, nàng ta là đến để sám hối cùng xin lỗi. Nàng nói sau này nàng sẽ không gây phiền toái nữa, còn nói cảm thấy rất có lỗi với ta!”
“Hả?”
Giang Mộ Yên nhất thời giật mình. Đây là có chuyện gì a? Là Lâm Quỳnh Hoa đột nhiên thông minh lên, biết trực tiếp không được cho nên bắt đầu tính đi đường vòng để đạt được mục đích hay là nàng ta thật sự muốn sám hối?
Nhưng không có lý nào lại vậy a. Giang Mộ Yên nàng cũng không phải chưa gặp tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa, chỉ riêng ánh mắt sắc bén lại ẩn chứa dã tâm rất lớn kia thôi đã có thể nhìn ra được Lâm Quỳnh Hoa không phải một nữ nhân chịu an phận rồi.
“Rất kinh ngạc phải không? Ta cũng vậy, kinh ngạc đến thiếu chút nữa đã không biết nên nói gì. Mà ngoại trừ xin lỗi thì hôm nay nàng đến còn một mục đích khác nữa, chính là nhắc nhở ta năm ngày nữa là đến đám giỗ hai mươi năm của nhị ca ta rồi.”
“Nhị ca chàng?”
Đây là lần đầu tiên Giang Mộ Yên nhìn thấy một chút hoài niệm với quá khứ trong mắt Bùi Vũ Khâm từ khi đến thế giới này. Ánh mắt như vậy, cho dù là lúc hắn nói về thê tử Lục Tử Yên đã mất, nàng cũng chưa từng gặp qua. Đương nhiên, có thể là vì tình cảm của hắn và Lục Tử Yên cũng không thật sự tốt như mọi người đã nghĩ, nhưng dù thế nào đi nữa, Giang Mộ Yên biết, Lâm Quỳnh Hoa lần này thật sự đã dùng đúng cách rồi.
“Đúng vậy, nhị ca của ta. Huynh ấy là do ho ra máu mà không chữa trị nên mới mất, lúc mất cũng chỉ mới mười tám tuổi. Nếu không phải lúc đó đã có Ngu nhi và Huyền nhi thì lấy tuổi huynh ấy như vậy, hoàn toàn có thể xem như là yểu mệnh!
Tuy nhị ca mất sớm nhưng quan hệ của huynh đệ chúng ta năm đó vẫn rất tốt. Nay nháy mắt nhị ca đi cũng đã gần hai mươi năm rồi. Yên nhi, nàng nói xem thời gian trôi qua nhanh đến cỡ nào a!”
Nghe Bùi Vũ Khâm cảm khái như vậy, Giang Mộ Yên hoàn toàn không biết mình nên nói phụ theo hay nên khuyên hắn. Suy nghĩ cả buổi, cuối cùng nàng chỉ hỏi “Vậy Vũ Khâm chàng định làm như thế nào?”
“Ta đã quyết định mồng tám hôm đó, tất cả chúng ta ngồi xe ngựa đến Đại Tuệ tự ở ngoại thành. Ta định làm cho nhị ca một lễ cúng long trong một chút để siêu độ cho huynh ấy hướng sinh đầu thai. Yên nhi nàng thấy thế nào?”
“Chuyện đó là tốt a, ta đương nhiên không phản đối! Chỉ cần cảm xúc của chàng có thể vui vẻ lại như bình thường, không còn buồn bực như bây giờ nữa thì chàng quyết định như thế nào ta cũng không có ý kiến.”
“Cảm ơn nàng, Yên nhi! Nàng thật sự là hiền thê tốt nhất của ta a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.