“Thanh Thư, bắt đầu từ hôm nay, ngươi liền đi theo bên cạnh
ta, học tập một số thứ, bởi vì sau này ngươi phải gánh vác rất nhiều
chuyện. Ta định bồi dưỡng ngươi thành phụ tá đắc lực nhất của Vũ Khâm,
cho nên từ bây giờ ngươi chắc sẽ vất vả.”
“Phu nhân, là thật sao?”
Thanh Thư thế nào cũng không ngờ phu nhân thật sự giữ lời hứa, hơn
nữa còn bắt đầu dạy hắn học tính toán sớm như vậy, khiến hắn hưng phấn
đến mức giọng nói cũng run run.
“Đương nhiên là thật. Có điều ta phải nói trước, quá trình
này không phải dễ dàng, nhất là vì ngươi không giống Vũ Khâm nên sẽ càng khó. Chàng dù gì cũng đã có trụ cột, cho dù không được chắc nhưng chàng chưởng quản chuyện làm ăn của Bùi gia bao nhiêu năm qua, có năng lực xử lý và cách nghĩ rất độc đáo với tính toán. Về mặt này, ngươi thua chàng rất xa.”
“Phu nhân nói rất đúng, Thanh Thư cũng chỉ là một gã sai vặt, nếu không phải lão gia đề bạt, chiếu cố, Thanh Thư căn bản là không có
ngày hôm nay. Giờ có thể theo bên cạnh phu nhân học tính toán đã là
chuyện Thanh Thư có nằm mơ cũng không ngờ đến, làm sao còn dám so sánh
với lão gia!” Thanh Thư nhất thời có vẻ kinh sợ đáp lời.
Giang Mộ Yên lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói “Không, Thanh
Thư, ngươi nói sai rồi, ngươi không cần xem nhẹ bản thân như vậy. Trừ
phi là ngu ngốc hay thiểu năng, nếu không, đầu óc mọi người đều thông
minh như nhau, không có ai đặc biệt vĩ đại hơn so với người khác.
Vũ Khâm cũng không phải thiên tài, chàng chỉ là rất cố gắng
chăm chỉ học tập, hơn nữa bao nhiêu năm qua vẫn không ngừng cố gắng làm
việc, cho nên chàng vĩ đại. Nhưng vậy không có nghĩa là Thanh Thư ngươi
sau khi cũng trả giá nhiều công sức như vậy mà kết quả vẫn kém hơn Vũ
Khâm. Ta nói vậy ngươi hiểu không?”
“Phu nhân, Thanh Thư hiểu được, là Thanh Thư sai rồi, quá tự
ti. Kỳ thật Thanh Thư nên nghĩ như vầy mới đúng, người có thể được phu
nhân chọn để truyền thụ phương pháp tính toán dù thế nào cũng không thể
là một kẻ ngốc, cho nên Thanh Thư vẫn là rất vĩ đại.”
Giang Mộ Yên trố mắt nhìn gương mặt rõ ràng nghiêm túc lại cố ý nói
lời chọc cười của Thanh Thư, nhất thời cũng nhịn không được mà cười ra
tiếng.
“Được lắm, Thanh Thư, không ngờ ngươi còn có thể nói đùa, hơn nữa còn đùa lạnh như vậy. Haha, ngươi nói đúng, học trò ta chọn sao có
thể kém chứ? Cho nên ngươi nghĩ vậy là được rồi, cố gắng học đi, sau này chắc chắn sẽ rất có lợi với ngươi.”
“Dạ, phu nhân, Thanh Thư nhất định sẽ cố gắng học tập.” Thanh Thư nói giống như tuyên thệ.
“Vậy cái này đưa ngươi, hôm nay ta không dạy gì khác, ngươi
trước học thuộc lòng khẩu quyết trong tờ giấy này trước, trước cơm chiều ta sẽ kiểm ra. Phải học thuộc từng chữ ta mới có thể xem xét xem nên
bắt đầu dạy ngươi từ đâu.”
Giang Mộ Yên vừa nói vừa đưa một tờ giấy Tuyên Thành đã gấp ra. Thanh Thư nhất thời như nhìn thấy bảo bối, cung kính đưa hai tay nhận lấy,
sau đó liền cẩn thận mở ra.
Thấy trên giấy thật sự là từng hàng chữ nhỏ viết nên khẩu quyết, tuy
câu nào cũng khó đọc khó hiểu nhưng thần sắc hắn vẫn vô cùng vui mừng.
Đây là một phần của ‘Kỳ xảo quyết’ trong truyền thuyết sao? Dù sao hắn
cũng chưa nghe ai nói thứ gì khác có khẩu quyết, như vậy chắc là ‘Kỳ xảo quyết’ nhà mẹ đẻ của phu nhân rồi.
Vừa nghĩ đến chuyện có thể được học bí mật bất truyền trong truyền
thuyết, hai tay Thanh Thư liền run run, giống như sắp cầm không nổi tờ
giấy Tuyên Thành mỏng manh kia đến nơi rồi.
Giang Mộ Yên thấy vậy, chỉ biết Thanh Thư là quá kích động, trong lòng nàng không khỏi có chút cảm động, cũng có bất đắc dĩ.
Cảm động là vì bộ dáng khát vọng đối với tri thức của Thanh Thư, mà
bất đắc dĩ là cảm thấy thật đáng buồn với hành vi giấu diếm những tri
thức hữu dụng của những kẻ thống trị trong thế giới này. Chẳng lẽ bọn họ không biết muốn một quốc gia phát triển thì toàn thể cộng đồng phải
tiến bộ sao?
“Được rồi, Thanh Thư, ngươi cũng đừng quá khẩn trương, cất
thứ đó về xem đi, hôm nay chỗ này để một mình ta là được rồi, không có
chuyện gì cần ngươi làm nữa. Hồng Nguyệt sẽ ở bên ngoài hầu hạ, ngươi
đến chỗ Vũ Khâm đi!”
“Phu nhân, như vậy được không?”
“Sao lại không được? Đi đi, hơn nữa mục đích tam phu nhân hôm nay đến đây ngươi cũng biết rồi, Vũ Khâm chuẩn bị làm cho nhị gia đã
khuất một lễ cúng ở Đại Tuệ tự, hôm nay cách mồng tám cũng không còn mấy ngày, Thanh Thư ngươi giờ đã xem như là một nửa đại tổng quản của Bùi
phủ rồi, chuyện này hẳn là nên để cho ngươi làm. Cho nên đừng ở đây
khách khí với ta nữa, đi chờ Vũ Khâm căn dặn làm cho thỏa đáng chuyện
đó trước đi.”
Giang Mộ Yên đem chuyện của tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa ra làm lí do
khiến Thanh Thư không thể tiếp tục phản bác, hắn liền cẩn thận cất tờ
giấy viết khẩu quyết kia vào túi ẩn trong ngực, sau đó mới khom người
hành lễ “Dạ, phu nhân, Thanh Thư hiểu rồi, vậy Thanh Thư cáo lui trước!”
“Đi đi!”
Giang Mộ Yên phất tay, sau đó liền cúi đầu bắt đầu nghĩ cách phân
loại lại sổ sách trong Bùi gia. Thanh Thư thấy vậy, biết phu nhân đã
bước vào trạng thái làm việc, cũng không dám quấy rầy thêm nữa. Hắn lập
tức im lặng đi ra cửa, vẫy vẫy tay nói với Hồng Nguyệt hai câu rồi đi.
Sau khi Thanh Thư đi, Hồng Nguyệt cũng nhanh chóng vẫy tay với hai
tiểu nha hoàn, nhẹ giọng dặn bọn họ đứng ở cửa thư phòng chờ phu nhân
sai bảo rồi cũng rời đi.