Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 417: Nói thật




“Sao vậy được? Người đời đều biết Bùi Vũ Khâm ta để ý danh dự nhất. Nếu giao dịch của chúng ta đã thành công thì ta sao có thể muốn giết các ngươi được? Huống chi các ngươi cũng đã nói nếu mình xảy ra chuyện gì không hay thì bí mật này cũng không thể giấu, không phải sao? Cho nên ta đương nhiên không thể giết các ngươi!”
“Vậy, vậy ngươi muốn làm gì?”
Giọng nói hai người đã run run, nhưng Bùi Vũ Khâm vẫn ngồi thong dong, trấn định như trước.
“Rất đơn giản, ta muốn một cái đảm bảo.”
“Đảm, đảm bảo như thế nào?”
“Ta chừa bao giờ tin tưởng lời hứa bằng miệng của người khác, vì trên đời này có rất nhiều ngươi không xem trọng chữ tín như ta. Cho nên, trong điều kiện không ảnh hướng đến tính mạng một người mà lại muốn người kia kín miệng như bình thì cách duy nhất có thể làm tất nhiên là khiến người đó vĩnh viễn không thể mở miệng làm bại lộ bí mật của ta được nữa.”
“Ngươi, ngươi, ngươi định …”
“Triển Tịch, Nghênh Phong, cắt lưỡi bọn họ. Ngoài ra còn phải cắt đứt gân mạch tay chân. Tất cả những chỗ nào có thể để lộ bí mật của ta đều xử lý hết.”
“Dạ, lão gia!”
Triển Tịch và Nghênh Phong cũng không mấy kinh ngạc khi Bùi Vũ Khâm có thể mặt không đổi sắc nói ra mệnh lệnh máu lạnh như vậy. Dù sao thân là gia chủ, nếu không có chút tác phong sắc bén thì sao có thể xây dựng nên gia nghiệp khổng lồ thế này?
Huống chi lời của hai lão già kia, vừa rồi bọn họ cũng nghe được. Trong mắt bọn họ, cái gọi là nhược điểm, bí mật đó thật sự như trò cười. Lão gia mà chịu áp chế như vậy mới là lạ! Khi nghe thấy lão gia đồng ý đưa một trăm ngàn lượng xem như chi phí để giữ bí mật thì họ liền biết hai lão già kia sắp không hay rồi!
Quả nhiên.
Triển Tịch và Nghênh Phong cười lạnh bước lên, mỗi người nắm một tên như diều hâu bắt gà con, chuẩn bị kéo đi.
“Không. Bùi Vũ Khâm, ngươi không thể làm vậy với chúng ta, không thể. Chúng ta không lấy tiền của ngươi nữa. Ngươi, tiền của ngươi chúng ta không cần. Ngươi thả bọn ta đi đi. Ta cam đoan, cam đoan sẽ không tiết lộ bí mật của Giang Mộ Yên.”
Bùi Vũ Khâm lúc này mới lộ ra nụ cười khiến người ta cảm thấy ôn nhuận, nói “Muộn rồi! Chẳng lẽ không ai nói với các ngươi là đã giao dịch với Bùi Vũ Khâm ta thì không thể đổi ý sao? Các ngươi yên tâm, cảm giác không thể nói chuyện, không thể viết chữ, không thể đi lại cũng không khổ sở đến vậy. Dù sao có tàn phế đến mức chỉ có thể chuyển động ánh mắt đi nữa thì các ngươi cũng là phú hào hiếm thấy ở Đông Vân quốc, còn có một trăm lượng bạc nữa mà, không phải sao?
Ta sẽ bảo Thanh Thư dùng số bạc đó mua cho các ngươi một tòa nhà ‘yên tĩnh’, tuyệt đối không có ai đến quấy rầy, sau đó mướn một đám người chăm sóc cho các ngươi luôn.”
Lạnh lùng nói xong, Bùi Vũ Khâm liền phất tay. Triển Tịch và Nghênh Phong liền điểm huyệt hai người đang hoảng sợ đến muốn thét lên kia mang đi.
Trong đại sảnh rộng lớn, biểu tình Bùi Vũ Khâm lộ ra mấy phần không kiên nhẫn, nhưng hắn không đứng dậy mà vẫn ngồi như đang đợi điều gì đó.
Không lâu sau, Thanh Thư mang một hộp nhỏ màu đen trở lại. Thấy trong sảnh chỉ còn một mình Bùi Vũ Khâm thì cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ bước đến nhẹ giọng bẩm báo “Lão gia, ngân phiếu đã đem đến. Số ngân phiếu này thật sự sẽ cho hai tên tiểu nhân kia sao?”
“Đương nhiên là cho rồi. Không những đưa ngân phiếu mà còn phải làm thế này….” Tiếp theo, Bùi Vũ Khâm nhỏ giọng dặn dò Thanh Thư những gì cần phải làm. Thanh Thư càng nghe thì ánh mắt càng sáng, cuối cùng còn xoa xoa tay.
“Lão gia, ngài yên tâm, Thanh Thư nhất định sẽ làm chuyện này cho thật viên mãn, tuyệt đối sẽ không khiến lão gia ngài thất vọng!”
“Ừm, tốt lắm, đi chuẩn bị bữa tối đi!”
“Dạ, lão gia, nếu phu nhân có hỏi thì ta có cần ăn ngay nói thật với phu nhân không?”
“Ta hiểu Yên nhi, nàng sẽ không hỏi ngươi. Nếu thật sự có hỏi thì ngươi cứ nói thật với nàng là được. Này cũng không phải chuyện gì không thể cho người ta biết. Chỉ là ta không muốn mấy chuyện vụn vặt dơ bẩn này khiến nàng không vui mà thôi.”
“Dạ, lão gia. Thanh Thư hiểu rồi.”
~
Bùi Vũ Khâm vừa ra khỏi phòng không bao lâu, đang trên đường trở lại thư phòng thì bất ngờ gặp Bùi Phong đang một mình đứng đợi ở hành lang.
“Thúc thúc.”
“Phong nhi, ở đây chờ ta sao?” Đây là nơi hắn tất phải qua trên đường trở về, Bùi Phong lại vừa vặn đứng đây, không phải đang đợi hắn thì còn có thể đợi ai nữa?
“Dạ phải, thúc thúc!”
Bùi Phong không phủ nhận, trong ánh mắt tuấn lãng thanh nhuận có chứa mấy phần lo lắng “Có phải có phiền toái hay là ai muốn thương tổn Mộ Yên hay không?”
“Không có việc gì, chút chuyện nhỏ thôi, ta đã xử lý rồi, con không cần lo lắng! Phong nhi, ta biết con quan tâm và thích Yên nhi, nhưng mà ta mới là trượng phu của nàng. Ta cũng có năng lực bảo vệ nàng. Con còn trẻ, có một số lời ta nói một lần là con nên hiểu được, đừng để ta nói lần thứ hai.”
Bùi Phong hiểu thúc thúc ý muốn nói hắn không nên ôm mãi sự yêu thích với Mộ Yên. Nhưng thứ như tình cảm sao có thể nói khống chế là khống chế cho được?
“Thúc thúc, xin hãy tin tưởng con. Con tuy đúng là có thích Mộ Yên nhưng con cũng biết nàng chỉ xem con như một người bạn mà thôi, biết trong lòng nàng chỉ có một mình thúc thúc người. Con giờ cũng chỉ muốn yên lặng chờ đợi bên cạnh nàng, làm một người bạn tốt mà thôi, sẽ không để nàng cảm thấy khó xử. Người đừng vì vậy mà có hiểu lầm gì với Mộ Yên, con…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.