Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 422: Giấy parchment [5]




Edit: Ring.
“Cái, cái đó, Vũ Khâm, không phải ta đã nói rồi sao? Loại giấy này chúng ta đã không dùng rất nhiều năm rồi, cho nên căn bản là không có ai làm. Vì thế ta xem như là mù đi qua sông, cứ lần mò mà bước tới thôi. Nhưng dựa theo quy trình này của ta hẳn là không thất bại đâu a!”
Giang Mộ Yên càng nói càng nhỏ, cuối cùng nói xong còn không dám nhìn vào mắt Bùi Vũ Khâm.
Bùi Vũ Khâm thật sự là không có cách, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên gối của nàng “Không có gì, chúng ta cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi. Mặc kệ có thành công hay không, cố gắng cũng xem như có được kinh nghiệm mà. Coi như chơi đi!”
Coi như chơi!
Những lời này cho thấy lòng dạ của Bùi Vũ Khâm, thân là trượng phu, hơn nữa còn là một trượng phu sủng ái thê tử đến gần như vô tận, rộng rãi đến cỡ nào. Rầm rộ vận chuyển đám đá vôi mất không ít công sức mới nung xong, đi bảy tám trăm dặm nào thuyền nào xe mới đến được Bùi gia ở Phỉ Thúy thành. Lại vì chuyện Giang Mộ Yên muốn làm giấy hôm nay mà mọi người giết ít nhất cũng hơn trăm con dê, chặt ba trăm cây trúc hơn hai mươi năm tuổi, cộng thêm bao nhiêu hạ nhân đến đào hố trong sân như vậy, blah blah. Tất cả mọi chuyện, tất cả chuẩn bị, tất cả sự chờ mong của mọi người đều bị một câu ‘Coi như chơi đi’ của Bùi Vũ Khâm làm cho trở nên nhẹ hẳn. Mà đó cũng chỉ vì hắn không muốn Giang Mộ Yên mang gánh nặng tâm lý quá lớn.
Có trượng phu như Bùi Vũ Khâm, trên đời này đúng là khó có thể tìm được người thứ hai.
Giang Mộ Yên sao lại không biết Bùi Vũ Khâm là nghĩ cho nàng? Chỉ là nghe hắn an ủi nhẹ nhàng như vậy, trong lòng nàng đã cảm giác được một sự ấm áp đang lan tràn. Nàng tự hứa với bản thân rằng bất luận thế nào cũng không thể để sự chuẩn bị, cố gắng của mọi người thành vô ích. Cho nên tuy không cam đoan gì nhưng đáy lòng nàng cũng đã hạ quyết tâm. Tuy nhiên, ngoài mặt, Giang Mộ Yên cũng chỉ cười khẽ một tiếng “Đừng không tin tưởng ta vậy chứ! Tuy chưa làm nhưng cũng không có nghĩa là sẽ thất bại nha. Mọi người cứ chờ thử xem.”
Lúc Bùi Huyền đến đây thì cái hố dài hai trượng cũng đã đào được một nửa, có thể thấy mọi người thật sự rất nhiệt tình.
Thanh Thư thấy hắn liền kinh ngạc bước đến chào “Nhị công tử, sao ngài lại đến đây?” Một câu hỏi này cũng khiến Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên quay đầu lại.
“Huyền nhi, sao con lại đến đây?”
“Huyền nhi tham kiến thúc thúc, thẩm thẩm. Là như vầy, đêm qua Huyền nhi làm đề kiểm tra mà thẩm thẩm ra nguyên một buổi tối, bởi vậy cả đêm không ngủ. Trời sáng rồi lại ngủ không được, cho nên liền rửa mặt ra ngoài tản bộ một chút, đúng lúc nhìn thấy kiệu của thúc thúc và thẩm thẩm đi hướng này nên mới lại đây nhìn thử xem.
Thúc thúc, thẩm thẩm, không biết mọi người đây đang làm gì? Có chuyện gì Huyền nhi giúp được không?”
“Thì ra là vậy. Nếu con đã một đêm không ngủ thì không cần làm gì đâu. Lại nói, mấy chuyện cần sức lực này, một người đọc sách như con cũng làm không được. Hồng Nguyệt, mang một cái ghế đến để Nhị công tử ngồi đi!” Bùi Vũ Khâm cười nhạt, cũng không đuổi Bùi Huyền đi. Hắn biết y nếu đã đến đây rồi thì chắc chắn sẽ không chịu đi dễ dàng như vậy.
Bùi Huyền quả nhiên liền cúi người thi lễ “Tạ thúc thúc!”
“Khởi bẩm lão gia, phu nhân. Hố đã đào xong rồi, xin phu nhân kiểm tra!”
Giọng báo cáo của Thanh Thư khiến Giang Mộ Yên lập tức đứng dậy, nhanh chóng bước qua. Thấy nàng đi, Bùi Huyền sao còn ngồi được nữa, cho nên cũng vội vàng đứng lên đi theo. Không lâu sau, hắn đã bước đến bên cạnh nàng, cùng nàng đi về phía cái hố to vừa được đào xong.
Giang Mộ Yên đứng bên hố nhìn xuống, cảm thấy đủ sâu, cũng vừa lòng thì nói “Được, tốt lắm. Thanh Thư, ngươi gọi người dùng búa đập vỡ mấy tảng đá này rồi ném hết đá vụn vào hố đi!”
“Dạ, phu nhân!”
Nhất thời, xẻng sắt đều được đổi thành búa lớn*. Mọi người vừa hô hào vừa dùng sức đập vỡ đá.
*(R: nguyên văn là cây chùy, ai hay coi phin chưởng chắc cũng k lạ. Edit là búa cũng k đúng lắm nhưng mà kệ đi, dậy cho dễ thông.)
Đá vôi bị nung thành vôi tôi tuy vẫn cứng nhưng dù sao cũng đã bị nung rồi, làm sao có thể chịu nổi búa đập? Không đến một canh giờ, một phần ba số vôi tôi đã được đập nhỏ ra thành đá vụn.
Thanh Thư điều khiển những người còn lại đổ đá vào hố, đương nhiên một số bột phấn rơi ra lúc đập cũng bị ném vào toàn bộ.
Thấy mọi người làm việc trật tự đâu vào đấy, Giang Mộ Yên tất nhiên là người vui vẻ nhất.
“Triển tiên sinh, Nghênh Phong tiên sinh, những cây trúc được chặt hôm qua đã đánh thông lòng ống hết chưa?”
“Phu nhân, đã làm xong rồi. Mấy cây trúc cũng đã dựa theo phân phó của ngài mà nối lại với nhau. Có phải bây giờ cần dùng đến rồi không?”
“Đúng vậy, làm phiền hai vị tiên sinh đi hộ một phen.” Giang Mộ Yên vội vàng mỉm cười gật đầu.
Triển Tịch và Nghênh Phong lập tức xắn tay áo, gọi thêm mấy nam phó đi cùng bọn họ. Bùi Vũ Khâm thấy vậy không khỏi cười nói “Yên nhi, nàng nha. Ngay cả Triển Tịch và Nghênh Phong cũng bị nàng sai đi làm việc luôn sao? Xem ra chỉ giấu mỗi mình ta thôi, thật sự là nghịch ngợm!”
“Gì chứ, ta chỉ là không muốn cho chàng lo lắng thôi. Mỗi ngày chàng cũng đã có đủ chuyện để bận tâm rồi, còn muốn quản đám vụn vặt này nữa, không phải là không đáng sao?
Cho nên ta định chuẩn bị tốt hết thảy, để chàng trực tiếp đến chứng kiến là được rồi. Nào biết hôm qua lúc tìm Thanh Thư nghĩ cách lại vừa vặn gặp Triển tiên sinh. Ta nghĩ người luyện võ như bọn họ, có nội công chân khí, đến giúp chúng ta đánh thông lòng mấy ống trúc đó không phải rất vừa vặn sao? Vì thế ta liền nhờ hai vị tiên sinh giúp đỡ thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.