Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 427: Xác nhận




Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm lúc này cũng giật mình khôi phục lại từ nỗi khiếp sợ. Hắn nhíu mày, tuy không có vẻ gì tức giận nhưng biểu tình cũng đã nghiêm túc hơn trước nhiều.
“Lâm đại phu, chuyện của Yên nhi, sợ là trong phủ này không ai không biết. Ông có biết giờ mình nói như vậy là phải chịu trách nhiệm chứ không thể nói khơi khơi hay không?”
Biểu tình của Hồng Nguyệt cũng chuyển từ sốt ruột sang khó coi.
“Lâm đại phu, ông thật quá đáng. Vốn phu nhân không muốn để ông xem bệnh, nói ông là lão lang băm, y thuật không đáng tin nhưng ta nghĩ ông dù sao cũng là một đại phu hành nghề y đã nhiều năm, lần này những đại phu khác lại không có trong phủ nên mới cho ông một cơ hội để chẩn mạch cho lão gia và phu nhân, cũng để phu nhân không bài xích ông nữa. Không ngờ…
Hừ, xem ra ông thật sự đúng là lang băm rồi. Lời dối trá như vậy mà cũng nói ra được, ông không muốn để phu nhân dễ chịu nên mới cố ý động vào vết thương của phu nhân đúng không?”
Lâm đại phu thấy ba người không tin thì nhất thời cũng rối rắm.
“Là thật, lão hủ hành nghề y cũng mấy mươi năm rồi, có phải hỉ mạch hay không vừa chẩn là đã biết, không thể nào sai được. Phu nhân thật sự đã mang thai, hơn nữa dựa vào mạch tượng thì còn là song hỉ mạch!”
Chuyện sẩy thai ở Đại Tuệ tự hai tháng trước gần như toàn bộ Phỉ Thúy thành đều biết hết rồi. Lão thân là đại phu Bùi gia, tất nhiên không thể nào không rõ. Hơn nữa người bắt mạch cho phu nhân lúc đó cũng đều là những đại phu đã phục vụ ở Bùi phủ lâu, địa vị cũng tương tự như lão. Tuy từ sau khi không được phu nhân trọng dụng nữa thì những đại phu khác cũng có vẻ lãnh đạm với lão nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, đều là đại phu với nhau, sao có thể không cùng thảo luận về bệnh trạng cho được. Cho nên lão cũng đã sớm biết hậu quả đáng sợ mà lần sẩy thai này để lại cho phu nhân từ miệng hai đại phu kia rồi, chính là từ nay về sau có thể sẽ không hoài thai được nữa.
Dù sao dược tính tam tuyệt của Tam Tuyệt thảo cũng không phải hư danh, ngay cả đê tử thân truyền của Phi Hoa Tu La cũng không có cách. Phu nhân có thể giữ được tính mạng qua đại nạn này đã xem như trong cái rủi có cái may, sao có thể vọng tưởng khai chi tán diệp cho Bùi gia được nữa?
Nhưng mà…
Lão dám dùng đầu để khẳng định vừa rồi tuy chỉ chẩn mạch trong thời gian ngắn nhưng thật sự là đã chẩn ra hỉ mạch. Điều đó hoàn toàn không hề nghi ngờ. Cho nên đừng nói phu nhân, lão gia và Hồng Nguyệt không tin, ngay cả bản thân lão cũng không tin tưởng ngón tay của mình.
“Song hỉ mạch? Hừ, ý của ngươi là ta chẳng những mang thai mà còn là thai song sinh?” Giang Mộ Yên cười nhạt, thậm chí còn định đứng dậy.
Lâm đại phu thấy phu nhân cười như vậy, nói thật, cũng cảm thấy run run, nhưng chẩn đoán thì vẫn khẳng định. Cho dù phu nhân có mời một trăm đại phu đến bắt mạch, lão cũng dám nói kết quả vẫn sẽ như vậy. Cho nên tuy cả ánh mắt lẫn nụ cười của phu nhân đều khiến lão sợ hãi nhưng lúc này, Lâm đại phu lại thản nhiên không lảng trách mà nhìn thẳng vào mắt Giang Mộ Yên gật đầu “Đúng vậy, phu nhân!”
Sau đó, không đợi Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm phản ứng, lão cũng đã nghiêm nghị nói tiếp: “Lão hủ biết phu nhân và lão gia không tin. Chuyện của phu nhân, lão hủ cũng có nghe nói. Chính vì vậy nên khi chẩn ra hỉ mạch, lão hủ mới có thể kinh ngạc thất thố như vậy!
Nhưng mà hỉ mạch chính là hỉ mạch. Nếu lão gia còn nghi ngờ thì cứ gọi một trăm đại phu đến. Nếu trong số họ có một người nói lão hủ chẩn sai, lừa bịp lão gia và phu nhân thì lần này không cần lão gia đuổi, bản thân lão hủ liền đập đầu chết ngay tại đây để khỏi phải bôi đen danh dự tiên sư năm xưa!”
Lâm đại phu rất chắc chắn, giọng điệu dứt khoát, biểu tình cũng nghiêm nghị, nhìn qua thật sự không giống như đang nói dối. Chẳng lẽ Yên nhi thật sự có thai?
Ánh mắt của Bùi Vũ Khâm và Hồng Nguyệt đã không tự chủ được chuyển từ hồ nghi thành vừa mừng vừa sợ, nhìn lên bụng Giang Mộ Yên.
Tính ra thì từ khi Yên nhi hồi phục đến lần đầu tiên bọn họ ‘cùng phòng’ rồi đến hôm nay cũng đã hơn một tháng rồi. Nếu không phải Yên nhi trúng độc Tam Tuyệt thảo thì lấy tần suất cùng trình độ buổi tối của bọn họ cũng không phải không thể có thai thứ hai.
Nhưng không phải ngay cả đệ tử của Phi Hoa Tu La là Hướng Nhật cũng đã phủ định khả năng Yên nhi có thể có thai lần nữa rồi ư? Vì sao bây giờ Lâm đại phu lại chắc chắn nói Yên nhi mang thai như vậy được? Chẳng lẽ ông trời thật sự thương bọn họ nên đã xảy ra kỳ tích?
Giang Mộ Yên thấy sự kích động, chờ mong trong mắt Bùi Vũ Khâm và Hồng Nguyệt nhưng vẫn chưa thể tin tưởng. Nàng nhìn về phía Lâm đại phu lần nữa, muốn nhìn ra chút dấu hiệu giả dối nhưng chỉ thấy sự nghiêm nghị, kiên định.
Nhất thời, lòng nàng cũng bị rung động.
Giang Mộ Yên bước lên mấy bước, dùng sức túm lấy ống tay áo Lâm đại phu “Ông nhìn thẳng vào mắt ta, nói lại một lần nữa!”
“Phu nhân, ngài có thai, hơn nữa còn là thai song sinh!”
Lâm đại phu không chút do dự gằn từng tiếng. Từ đầu đến cuối không hề né tránh ánh mắt Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên lập tức buông tay áo Lâm đại phu, sau đó sờ lên bụng mình “Là thật sao? Ta, ta mang thai? Ta còn có thể mang thai? Ta, ta không mất đi năng lực làm mẹ, vẫn là một người hoàn chỉnh? Vũ, Vũ Khâm…”
Sau khi tự nói mấy câu, nàng liền ngẩng đầu. Chỉ thoáng chốc thôi mà trong mắt nàng đã ngập tràn những giọt lệ vui sướng: “Vũ Khâm, chàng … mau tìm thêm mấy vị đại phu về. Ta, ta muốn xác nhận lại. Đây không phải nằm mơ. Ta, ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.