Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 434: Chấn động




Sáng hôm sau, Giang Mộ Yên ngủ ngon một đêm cuối cùng cũng tỉnh dậy, liếc mắt một cái đã thấy Bùi Vũ Khâm ngồi ngay bên giường cả đêm không ngủ, nhất thời tất cả buồn ngủ đều rút hết.
“Vũ Khâm, chàng, chàng ngồi một buổi tối? Sao lại không ngủ?”
“Yên nhi, năm mới vui vẻ. Nàng dậy rồi?”
Bùi Vũ Khâm thấy Giang Mộ Yên tỉnh thì lập tức buông quyển sách trong tay, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng.
“Vũ Khâm, chàng còn chưa nói vì sao đêm qua chàng lại không ngủ.”
“Nha đầu ngốc, hôm qua là giao thừa a, theo truyền thống thì phải đón giao thừa. Có điều Yên nhi của ta mệt mỏi, ngủ quên đi mất, vậy tất nhiên phải do người làm phu quân là ta thay nàng cùng các cục cưng đón giao thừa rồi. Đây là để biểu thị sau này chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi, không thể bỏ qua!”
“Vũ Khâm, chàng…”
Giang Mộ Yên nhìn gương mặt dù một đêm không ngủ nhưng vẫn tuyệt mỹ kia thì nhịn không được đấm nhẹ vào ngực hắn. Nam nhân này, sao lại hoàn mỹ như vậy chứ, luôn làm những chuyện ngoài dự kiến khiến nàng cảm động muốn khóc. Nhưng nàng cũng biết, những chuyện hắn làm đều là tự nguyện, cũng vì hy vọng nàng được vui vẻ chứ không phải muốn đầu năm đã khiến nàng rơi nước mắt, cho nên Giang Mộ Yên cố nhịn sự cảm động trong lòng, đáp lại hắn một nụ cười cũng tuyệt mỹ không kém, ngọt ngào nói “Năm mới vui vẻ, phu quân của ta!”
“Ừ, ngoan lắm! Đây là tiền lì xì năm mới, cho nàng!”
Bùi Vũ Khâm nghe lời hỏi thăm của nàng liền bất ngờ lấy một bao lì xì đỏ đã sớm chuẩn bị tốt ra bỏ vào tay Giang Mộ Yên, khiến nàng sửng sốt vô cùng “Sao, sao lại có bao đỏ cho ta?”
“Năm rồi đám tiểu bối Mộ Yên, Dạ Tập đều đến thỉnh an chúc Tết ngay sáng sớm đầu năm, ta vừa là cha, vừa là thúc thúc sao có thể không chuẩn bị bao đỏ, cho nên đã quen rồi. Bây giờ, Yên nhi nàng gả cho ta, thành thê tử của ta rồi nhưng tuổi của nàng đối với ta mà nói vẫn là đứa nhỏ thôi. Nếu nhỏ thì nên có bao đỏ mừng tuổi a! Cho nên ta cũng chuẩn bị cho nàng!”
Giang Mộ Yên nghe hắn giải thích thì nhất thời không nhịn được mà bật cười, gắt giọng “Vũ Khâm, chàng nha, thật đúng là không biết phải nói chàng sao nữa. Làm gì có ai sủng người ta như vậy, xem ta như nữ nhi, như thê tử, lại như bằng hữu mà sủng, chàng không sợ làm hư ta sao?”
“Nếu thật có thể làm hư thì ta đây cũng vui vẻ!” Bùi Vũ Khâm bộ dáng cam tâm tình nguyện, vô cùng thích thú “Được rồi, nên dậy thôi. Mấy bao đỏ này cũng đưa nàng, đây là ta chuẩn bị thay nàng. Lát nữa Bùi Huyền cùng Bùi Phong chắc chắn sẽ đến đây thỉnh an, nàng giờ là thẩm thẩm của tụi nó rồi, là trưởng bối, cũng nên lì xì bao đỏ.”
“Được, ta biết rồi!”
~
Quả nhiên, hai người họ vừa thay quần áo, rửa mặt chải đầu xong, bước ra cửa phòng thì Thanh Thư đã nói Bùi Phong, Bùi Huyền, còn có cả Tần Hồng Diệp và Vân Ái Liễu đã cùng đến đây thỉnh an chúc Tết!
Người một nhà lại ngồi xuống cùng nhau, có điều khác với bữa cơm đoàn viên toàn thịt cá hôm qua, sáng sớm đầu năm chính là mọi người trong nhà cùng nhau tụ lại uống canh ngân nhĩ táo ngọt, cộng thêm đám tiểu bối cùng hạ nhân đến chúc Tết mà thôi.
Mỗi hạ nhân tất nhiên đều có bao đỏ. Còn bao lì xì của Bùi Phong và Bùi Huyền là do Giang Mộ Yên thay mặt đưa.
Bùi Huyền ngoài mặt phấn chấn nhận lấy, còn Bùi Phong lại có vẻ trầm mặc hơn. Hắn không nói gì, chỉ yên lặng tiếp nhận khi Giang Mộ Yên đưa bao đỏ rồi thu vào lòng.
Hết thảy đều diễn ra một cách vui vẻ, hòa thuận đến thần kỳ, ít nhất nhìn ở ngoài thì là như vậy.
Mà yêu cầu của Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm cũng không cao, chỉ cần có thể duy trì sự hòa hợp giả vờ thế này đã là tốt rồi.
Đáng tiếc, bọn họ đều biết dã tâm là không thể giấu. Bây giờ cùng lắm chỉ là cảnh tượng thái bình mà mọi người cùng nhau đóng giả mà thôi. Một ngày nào đó, khi không thể cân bằng được nữa, sự giả dối này sẽ bị đập vỡ nát.
Bùi gia này, thật ra bây giờ cũng đã chia phe phái hết rồi.
Ngày đầu tiên của năm mới trôi qua trong tiếng chúc Tết lẫn nhau như vậy.
~
Mồng hai, Bùi gia lại náo nhiệt vô cùng. Giang Mộ Yên thậm chí không khỏi hoài nghi không biết có phải tất cả chưởng quầy các cửa hiệu trong Phỉ Thúy thành đều tụ tập đến Bùi gia chúc Tết hay không nữa. Khó trách tối mồng một, tất cả người hầu đã chuẩn bị điểm tâm cùng không ít đồ ăn vặt, thì ra là đã sớm đoán được hôm nay sẽ có rất nhiều người đến.
Tất nhiên những người đó cũng sẽ không đến tay không, cho nên quà tặng trong phủ gần như đã chất đầy nửa phòng. Buổi tối sau khi mọi người đi hết, mười mấy nam phó chuyển hơn nửa ngày mới chuyển hết tất cả quà tặng đến được khố phòng!
~
Mồng ba đầu năm đối với Giang Mộ Yên mà nói lại xem như cực hình. Một đám nữ nhân oanh oanh yến yến, líu ríu không ngừng đứng đầy hoa viên. Mà những người này nếu không phải phu nhân của thương nhân nổi danh trong kinh thành thì cũng là thiên kim hay con dâu của các gia tộc lai lịch không nhỏ trong thành. Ai cũng có bối cảnh vững chắc, cho nên Giang Mộ Yên tuy không thích giao tiếp với người ngoài nhưng cũng chỉ có thể kiên trì xã giao với họ. Dù sao trong kinh doanh, không ai biết được lúc nào cần phải dùng đến người nào, nhiều bạn bè vẫn tốt hơn nhiều kẻ địch.
Hơn nữa, tuy thế giới này đang là thời đại nam tôn nữ ti, nam nhân nắm quyền tác chủ cả nhà nhưng ai lại dám coi thường những nữ nhân trong nhà họ chứ? Không phải xưa nay người ta vẫn nói lời bên gối lợi hại sao? Cho nên nữ nhân vẫn có thể gánh nửa bầu trời, chỉ là cách chống đỡ có khác với nữ tử ở hiện đại một chút thôi.
Chính vì nguyên nhân như vậy nên nếu nói mồng hai là ngày các đại lão gia bọn họ xã giao thì mồng ba hôm nay có thể xem như ngày ‘phu nhân họp mặt’.
Tình cảnh như vậy, Bùi Vũ Khâm ra mặt hiển nhiên là không thích hợp, vậy nên chỉ có thể để đương gia chủ mẫu là Giang Mộ Yên ra trận.
Mặt khác, hôm nay Bùi Vũ Khâm cũng có chuyện quan trọng phải làm, đó là hắn định mang một số quà tặng đến mấy nhà quan lớn trong triều. Tuy Bùi gia làm ăn lớn, còn là nhà hoàng thương ngự ban nhưng một số chuyện vẫn nên làm thỏa đáng.
Trên đời này, việc hợp tác, lợi dụng lẫn nhau vốn không phải được hình thành trên cơ sở tình cảm mà là lợi ích. Dưới tình huống đó, còn có cái gì đáng tin cậy hơn tiền chứ? Cho nên nguyên ngày mồng ba, gần như là một mình Giang Mộ Yên ứng phó xã giao. Vì vậy mà khi mọi người đã về hết, Giang Mộ Yên mới cảm thấy xã giao kiểu này thật sự còn mệt hơn xem trăm quyển sổ sách, nhất là khi phải xã giao với các nữ nhân khẩu thị tâm phi như hôm nay.
Cũng may nghe Hồng Nguyệt nói thì mỗi năm cũng chỉ có một ngày như vậy mà thôi. Mấy năm rồi đều là do đám người Tần Hồng Diệp, Lí Tương Vân phụ trách, chỉ là năm nay thì khác, đương gia chủ mẫu là nàng đã được thú vào cửa một cách quang minh chính đại, tổng không thể để phu nhân các phòng đi xã giao nữa.
Lúc Bùi Vũ Khâm trở về đã là nửa đêm. Biểu tình của hắn tuy là mỉm cười nhưng Giang Mộ Yên rõ ràng có thể cảm nhận được thật ra tâm tình của hắn đang rất không vui. Chỉ là hắn không nói gì, bộ dáng như cũng không định nói, khiến Giang Mộ Yên dù muốn mở miệng hỏi tình hình nhưng cũng đành thôi. Nàng nghĩ hắn cũng là một nam nhân trưởng thành, nếu lúc nào cảm thấy muốn nói, tin chắc sẽ tự mở miệng nói cho nàng. Ngược lại, nếu nàng cứ khăng khăng muốn biết, chủ động mở miệng hỏi, cho rằng như vậy chính là quan tâm, sắn sóc hắn thì có lẽ như vậy đối với Bùi Vũ Khâm mà nói mới là gánh nặng cũng không chừng.
Giang Mộ Yên nghĩ vậy, nhất thời liền vờ như hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc chân chính của hắn mà chỉ hơi làm nũng kêu mệt, oán giận hắn tại sao không về sớm một chút. Sau đó, Bùi Vũ Khâm liền mang nụ cười có phần áy náy bước lại, cởi quần áo, ôm nàng lên giường nghỉ ngơi.
~
Sáng mồng bốn, vừa tỉnh lại, Giang Mộ Yên thấy Bùi Vũ Khâm hình như đã điều chỉnh tốt cảm xúc rồi, bởi vì trong mắt hắn đã không thể nhìn ra chút không vui nào nữa.
Nếu đã vậy, nàng lại càng không cần chủ động đi hỏi xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn không vui nữa, có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời thay đổi mà thôi, qua rồi là ổn, hỏi nhiều cũng không để làm gì.
Chính vì một lần khoan dung, dịu dàng hiếm có này của Giang Mộ Yên, không truy hỏi rõ ràng chuyện cảm xúc Bùi Vũ Khâm thay đổi nên không lâu sau đó mới gây ra hiểu lầm to lớn. Có điều bây giờ ai cũng không ngờ sẽ có ngày đó.
Mỗi ngày liền trôi qua trong sự thoải mái, vui vẻ như vậy. Chớp mắt một cái, ngay cả tiết Nguyên Tiêu cũng đã xong, lễ mừng năm mới xem như kết thúc.
Nhưng khi tất cả mọi người còn đang chìm đắm trong sự vui vẻ, chưa hoàn toàn dứt ra được thì những chấn động hướng đến Bùi gia đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.