Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 444: Bị bắt cóc [2]




Lúc tỉnh lại, Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy cả người không có chút sức, trên gáy còn truyền đến từng cơn đau. Trước mắt là một mảnh đen tuyền, hoàn cảnh bốn phía cũng im lặng đến mức quỷ dị.
Nhất thời nàng không thể nào nhớ nổi vì sao lại như thế này.
Giang Mộ Yên giật giật tay theo bản năng, định ngồi dậy nhưng lại phát hiện ngay cả sức để gượng người cũng không có. Lúc này, đầu óc vốn còn chút mơ hồ của nàng nhất thời hoàn toàn tỉnh táo.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là mở miệng gọi: “Thanh Thư. Thanh Thư. Thanh Thư, ngươi ở đâu? Thanh Thư…”
Gọi mấy lần cũng không ai lên tiếng trả lời, ngược lại chỉ có tiếng của chính nàng vang vọng chung quanh, Giang Mộ Yên liền biết tình huống không ổn rồi.
Liều mạng suy nghĩ, nàng cũng chỉ nhớ mang máng hình như mình đang ngủ trong xe, những chuyện sau đó, nàng liền hoàn toàn không ấn tượng.
Chẳng lẽ… nàng bị bắt cóc?
Kết luận như vậy, Giang Mộ Yên thật sự có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Sao nàng lại xui xẻo đến vậy nha. Từ sau khi sống lại, không phải bị người đuổi giết nhiều lần thì chính là vì chuyện tranh đấu trong nhà mà sẩy thai, bây giờ lại không biết vì sao bị người ta bắt cóc, đều là chuyện gì đâu không vậy.
Nhưng mà không đúng, Triển Tịch và Nghênh Phong đâu? Cho dù nàng phái ‘Vũ’ đi điều tra nhưng đúng ra vẫn nên có Triển Tịch hay Nghênh Phong ở bên cạnh nàng mới phải, họ sao có thể trơ mắt nhìn nàng bị bắt cóc chứ?
Chẳng lẽ ngay cả Triển Tịch hay Nghênh Phong cũng đã xảy ra chuyện?
Sau khi thầm đếm từ một đến ba trăm cũng không nghe được tiếng động gì, Giang Mộ Yên không khỏi hô to “Người đâu, có ai không? Ai cứu mạng, cứu mạng a…”
Hô chừng một khắc chung, nàng cuối cùng cũng mơ hồ nghe được tiếng gì đó. Giang Mộ Yên không khỏi ngưng thở, vừa khẩn trương vừa sợ hãi lắng nghe tiếng động rất nhỏ nhưng lại chân thật kia, tiếng bước chân! Hình như đang có ai đó đi về hướng này của nàng.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Giang Mộ Yên liền nghe được tiếng cửa sắt bị đẩy ra. Theo tiếng động mà phán đoán thì cánh cửa sắt này hẳn đã lâu rồi không dùng đến nên có vẻ rít, vì thế lúc đẩy cửa mới phát ra tiếng động như vậy.
Giang Mộ Yên rõ ràng là nhìn không thấy nhưng lại nhịn không được muốn ngẩng đầu lên nhìn về phía người mới đến, cố gắng đè nén sự sợ hãi mà mở miệng “Ai vậy? Ai đang ở đó?”
Bùi Huyền vẻ mặt phức tạp bước từng bước đến nữ nhân đang trên giường, nữ nhân đã khiến hắn mong nhớ không biết bao nhiêu ngày đêm. Giờ nàng liền yếu ớt, vô lực như vậy nằm trên giường trong phòng giam dưới đất của hắn, biểu tình quật cường, ánh mắt cũng mở thật to, bộ dáng rõ ràng là sợ hãi nhưng lại cố ra vẻ trấn định, cư nhiên còn hỏi hắn là ai?
Haha, Bùi Huyền nhịn xúc động muốn cười to đắc ý trong lòng xuống, chậm rãi đi tới bên giường rồi ngồi xuống.
Vì đến gặp nàng, hắn đã cố ý đổi sang một thân đồ đen rộng, cũng bịt kín mặt. Hắn bây giờ như vậy, cũng khó trách nàng không nhận ra. Nếu vậy, hắn lại muốn nhìn thử xem ‘tiểu thẩm thẩm’ này của hắn khi biết mình bị bắt cóc sẽ có phản ứng gì.
Cố ý thay đổi giọng nói, hắn giả vờ lạnh lùng, âm trầm nói “Nàng không cần biết ta là ai. Nàng chỉ cần biết rằng từ giờ về sau, nàng chính là người của ta là được rồi.”
Giang Mộ Yên vừa nghe vậy thì thân thể liền cứng ngắc, theo bản năng muốn giãy dụa ngồi dậy nhưng trên người lại không có chút sức lực. Tuy nhiên, sự phẫn nộ trên mặt nàng vẫn bị Bùi Huyền nhìn thấy rõ ràng “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi lã động tay động chân gì trên người ta rồi? Vì sao ta không còn chút sức lực nào hết? Còn nữa, ngươi đã làm gì quản sự Thanh Thư của ta rồi?”
“Nàng không cần lo lắng, chỉ là một chút thuốc tê mà thôi, khiến nàng tạm thời không thể cử động. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không bạc đãi nàng. Nàng từng hưởng thụ đãi ngộ thế nào ở Bùi gia, sau này theo ta, ta cam đoan sẽ cho nàng giống y như vậy.
Về phần Thanh Thư hả? Nàng đừng nghĩ nữa, sau này nàng sẽ không có cơ hội nhìn thấy hắn nữa đâu!”
“Tên khốn chết tiệt. Ngươi giết Thanh Thư? Ngươi vậy mà lại giết hắn rồi? Đồ vô liêm sỉ, tên đáng chết!”
Giang Mộ Yên vừa nghe hắn nói sau này nàng sẽ không gặp được Thanh Thư nữa thì nháy mắt trái tim đã trầm xuống. Nàng còn chưa đến nỗi không rõ ý tứ trong lời này, nếu nàng còn sống thì Thanh Thư chắc chắn đã chết rồi. Chỉ có người chết mới là vĩnh viễn không thể bị người sống nhìn thấy.
Vừa nghĩ đến Thanh Thư còn trẻ, còn cả một cuộc sống tươi đẹp phía trước lại chết như vậy, Giang Mộ Yên gần như muốn điên lên. Nước mắt sợ hãi nàng vẫn cố nén lúc này cuối cùng cũng bị sự phẫn nộ và bi thống kích thích chảy ra.
“Ngươi giết hắn rồi? Đừng để ta biết ngươi là ai, nếu không ta sẽ không bỏ qua đâu. Ngươi sẽ không được chết tử tế!”
Giang Mộ Yên vừa rống giận vừa dùng hết sức muốn giãy dụa, cử động thân thể. Đáng tiếc, cái gọi là thuốc tê kia thật lợi hại quá, nàng giãy dụa nửa ngày cũng chỉ có thể cử động mấy đầu ngón tay mà thôi. Muốn đứng dậy, muốn phản kháng chỉ là người si nói mộng.
Bùi Huyền nhìn nước mắt của nàng một cách mới mẻ, không khỏi vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau đi.
“Giang Mộ Yên, nàng vậy mà lại rơi nước mắt cho một tên nô tài, một gã sai vặt? Nàng thật đúng là khiến ta mở mang tầm mắt a! Chậc chậc, nhìn xem, làn da này thật mềm mại biết bao nhiêu, giống như là có thể nặn ra nước vậy. Lại nhìn gương mặt này xem, chỉ là rơi nước mắt thôi mà đã khiến ta cảm thấy đau lòng rồi. Khó trách Bùi Vũ Khâm mê muội nàng mà không tiếc giành nữ nhân với con trai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.