Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 453: Chí tử [4]




Hắn căn bản không tin tài sản của Bùi gia chỉ có mấy cái hộp này. Hắn thật sự rất hoài nghi Bùi Vũ Khâm còn giấu một số lượng lớn hơn không mang ra. Dù sao Bùi gia do chính tay hắn nắm hơn hai mươi năm, rốt cuộc có bao nhiêu tiền, ngoại trừ bản thân Bùi Vũ Khâm thì có ai biết nữa chứ? Bây giờ đưa chút tiền này ra đã muốn đuổi hết bọn họ đi sao?
Bùi Vũ Khâm mơ đi!
Cũng may Giang Mộ Yên đang trong tay hắn, cho nên hắn cũng không sợ Bùi Vũ Khâm sẽ không đồng ý. Bởi thế, vì có thể càng thuận lợi tiếp nhận gia sản, hắn nhất định phải ở lại Bùi gia.
Nhưng khi nhìn thấy thái độ của nương mình và Tần Hồng Diệp, Bùi Huyền cũng đột nhiên ý thức được rằng trước khi bắt đầu đoạt quyền, hắn hẳn là nên chuyển họ đi chỗ khác, chờ đại thế định rồi mới đón họ trở lại.
Mà người cũng cần bị chuyển đi tất nhiên còn có cả tên đình tôn vướng bận Bùi Phong nữa. Nếu chỉ còn lại một mình hắn, hắn cũng tiện duỗi thẳng tay chân với Bùi Vũ Khâm hơn.
“Bùi Huyền, đệ, nhị thẩm và nương ta cùng đi mới đúng. Ta ở lại. Tốt xấu gì ta cũng có võ công, có thể tự bảo vệ bản thân. Đệ chỉ là một thư sinh, nếu tình huống đã nghiêm trọng như thúc thúc nói thì Phỉ Thúy thành này đã không an toàn nữa rồi. Mọi người đi hết thì chúng ta mới không phải lo lắng nữa!”
“Đại đường ca nói sai rồi. Chính vì ta không có võ công nên mang theo số tài sản này mới không an toàn. Mẫu thân và bá nương đều là nữ tử, trên đường đi nếu không có một cao thủ võ nghệ cao cường ở bên cạnh thì sao được?
Cho dù không ai biết chúng ta là người Bùi gia nhưng nếu gặp phải cướp bóc linh tinh thì cũng rất nguy hiểm. Cố tình vì không muốn gây sự chú ý nên chúng ta mới không mướn hộ vệ, nếu đại đường ca huynh không tự mình hộ tống thì sao có thể an tâm?
Cũng may chúng ta chỉ đến Giang Nam. Nếu đi suốt ngày đêm thì đi về hai mươi ngày cũng đủ. Đại đường ca, xem như Bùi Huyền cầu xin huynh, xin huynh nhất định phải đích thân đưa nương ta và bá nương đến Giang Nam. Trong nhà có ta và thúc thúc, chống đỡ hai mươi ngày vẫn được. Đại đường ca an bày cho mẫu thân và bá nương xong lập tức thúc ngựa chạy về, đến lúc đó huynh đệ chúng ta sẽ cùng thúc thúc đối phó đám người muốn hãm hại Bùi gia kia chẳng phải sẽ càng thoả đáng hơn hay sao?”
“Phong nhi, Huyền nhi nói cũng không phải không có lý, không bằng…”
“Không được, nương. Bất luận thế nào, con cũng không thể rời khỏi Phỉ Thúy thành lúc này. Con muốn ở lại đây, tự mình cứu Mộ Yên về. Lại nói tình huống của thúc thúc bây giờ, chắc mọi người cũng nhìn ra sự bất thường. Chỉ dựa vào một mình Nhị đệ là chắc chắn không thể qua được. Con làm con cháu Bùi gia, hơn hai mươi năm qua đã thật bất hiếu, bây giờ đã đến lúc con vì Bùi gia, vì thúc thúc, vì mọi người làm chút chuyện.
Thế này đi, con tìm Triển tiên sinh xem hắn và Nghênh Phong tiên sinh có bạn tốt gì trong giang hồ có thể nhận trách nhiệm bảo vệ mọi người hay không. Về phần tiền bạc gì đó, mọi người cũng đừng giữ bên mình, con sẽ để tiêu cục nhà mình âm thầm đưa đến Giang Nam. Thứ nhất là có thể tránh né người khác dòm ngó, thứ hai là cũng khiến chuyến đi của hai người bớt mạo hiểm hơn. Vậy có được không?”
Vân Ái Liễu và Tần Hồng Diệp thấy hắn đã suy nghĩ chu đáo như vậy thì còn có thể dị nghị gì được nữa? Nên họ lập tức gật đầu “Xem ra bây giờ cũng chỉ có cách đó.”
“Vậy nếu mẫu thân và thẩm thẩm đều đồng ý thì con lập tức đi tìm Triển tiên sinh bọn họ để thương lượng.”
Bùi Phong nói xong liền lập tức rời khỏi nơi ở của Tần Hồng Diệp.
Bùi Huyền thấy không thể đuổi Bùi Phong đi, tuy cảm thấy có chút tức giận nhưng cũng xem như đã dàn xếp cho mẫu thân xong rồi, cũng xem như bớt một nỗi lo, vậy nên hắn cũng không hé răng nữa. Vừa thấy Bùi Phong rời đi, hắn đã lập tức lên tiếng “Nương, dù sao tối nay cũng đi rồi, để phòng ngừa lộ tin tức cho người ta biết, người không cần về thu dọn gì hết, cứ ở ngay đây chờ trời tối đi.
Dù sao quần áo gì đó đến Giang Nam cũng có thể sai người mua được. Hai người cứ làm như không có chuyện gì, bình thường như thế nào thì bây giờ cứ như thế ấy. Chờ trời vừa tối, chúng con liền đưa hai người đi!”
“Được, chúng ta hiểu rồi. Con cũng không cần chờ ở đây đâu, miễn cho khiến người ta hoài nghi. Đến chỗ lão gia bên kia đi, nhìn xem có giúp được gì không.”
“Dạ, nương!”
Bùi Huyền đang lo không biết nên lấy cớ gì để đi, vừa nghe vậy liền không chần chờ mà xoay người rời khỏi.
Dù sao bắt đầu từ hôm kia thì cũng đã ba ngày rồi hắn không có đến xem Giang Mộ Yên. Không biết sau khi uống thuốc thì ánh mắt nàng thế nào rồi, khối máu tụ trong não đã tan đi chưa. Nếu đã tan, chắc mắt nàng cũng có thể thấy được rồi. Nhưng nếu không thì hy vọng hồi phục thị lực cho nàng chắc sẽ khá là mong manh.
Bùi Huyền mang tâm sự nhanh chóng bước về phòng trước đây mình từng ở.
Đi vào phòng, sau khi dặn dò không cho bất kỳ kẻ nào đến quấy rầy, hắn liền lật ván giường lên. Dưới đó rõ ràng xuất hiện một miệng hố đen tuyền.
Mật đạo này là thành quả hắn vất vả đào bảy năm mới có được. Hôm đó hắn cũng nhờ mật đạo này nên mới có thể tạo cho mình chứng cứ vắng mặt thuyết phục. Lối ra của mật đạo này là một ngôi nhà dân bình thường chỉ cách phủ đệ Bùi gia một căn phố.
Bùi Huyền chỉ dùng thời gian không đến nửa nén hương đã bước ra ngoài từ cửa sau ngôi nhà dân đó. Lúc này, hắn đã đổi quần áo trên người thành bộ dáng không chút thu hút. Đi bộ chừng nửa con phố, hắn bước vào một căn nhà dân khác. Bây giờ Giang Mộ Yên đang bị nhốt dưới mật thất ngôi nhà này.
Mật thất này chính là nơi trước đây sư phụ dùng để dạy hắn võ công cùng sử dụng độc, mấy năm nay vẫn để hoang thôi. Nếu không phải muốn bắt cóc Giang Mộ Yên, hắn còn không thèm đến đây đâu.
~
Giang Mộ Yên đã không thể phân rõ nàng ở nơi này đã bao lâu rồi.
Người đưa cơm cho nàng ở đây cũng không phải đưa theo ba bữa một ngày mà hình như băn khoăn đến việc nàng là phụ nữ có thai sẽ dễ thấy đói nên gần như là cứ cách một khoảng thời gian, hắn sẽ đưa vài thứ đến cho nàng ăn. Có khi là điểm tâm, có khi là cháo tổ yến, cũng có cơm cùng những món ăn mùi vị không tệ. Nếu không phải đang bị bắt cóc thì nàng gần như đã cho rằng mình đến đây nghỉ mát.
Chưa từng thấy con tin nào mà lại được ăn ngon như vậy.
Ít ra cũng không kém hơn lúc nàng ở Bùi gia bao nhiêu. Điều này khiến Giang Mộ Yên càng cảm thấy người bắt nàng đến đây thật sự rất quái dị. Chẳng lẽ hắn muốn nhốt nàng cả đời hay sao?
Hơn nữa ngoại trừ mấy ngày đầu người kia còn có đến nhìn nàng thì mấy hôm nay nàng chỉ biết ăn cơm, căn bản không gặp được người đã bắt mình kia.
Mà người đưa cơm này không biết là câm điếc hay là đã được dặn không thể nói chuyện với nàng nữa. Mấy ngày nay, bất luận nàng mở miệng dụ người đó nói chuyện thế nào, hắn cũng không hé nửa lời, chỉ canh thật chính xác khi nàng vừa ăn xong là đến dọn bát đũa.
Động tác đó chính xác đến mức khiến Giang Mộ Yên không khỏi hoài nghi chẳng lẽ người nọ có cặp mắt nhìn xuyên đêm hay sao. Trong phòng tối như vậy mà mỗi lần hắn đưa cơm vào rồi lại đến dọn chén, quả thực chính xác còn hơn cả người máy.
Ngoài cửa giống như lại truyền đến tiếng bước chân. Giang Mộ Yên vừa nghe liền nhịn không được mà bật ngồi dậy. Bởi vì nàng nghe ra tiếng bước chân này không phải của người đưa cơm.
Như vậy, người có thể đến đây, ngoại trừ tên đã bắt nàng kia thì không còn ai khác.
Lần này hắn đến là muốn làm gì? Cuối cùng cũng bàn điều kiện xong với Vũ Khâm rồi sao, hay là còn có mục đích gì khác?
~
Bùi Huyền đẩy cửa bước vào, liếc mắt một cái liền thấy Giang Mộ Yên đang mang vẻ mặt phòng bị nhìn mình. Nếu không phải trong đôi mắt kia của nàng hoàn toàn không có điểm sáng thì hắn gần như đã cho rằng nàng có thể nhìn thấy.
Nhanh chóng đến bên giường ngồi xuống, hắn cầm lấy tay nàng. Giang Mộ Yên muốn rụt lại nhưng chợt nghe hắn khàn giọng nói “Vẫn cảm thấy tay chân run sao?”
Giang Mộ Yên nghe vậy liền sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu “Phải, ngươi đã động tay động chân gì trên người ta rồi để ta bị như vậy?”
Bùi Huyền nghe nàng nói vậy thì trái tim không khỏi trầm xuống. Hắn hy vọng mình đã động tay động chân gì trên người nàng, như vậy ít nhất hắn cũng có thể giải được. Nhưng tình huống hiện tại, đôi mắt này của Giang Mộ Yên sợ là…
“Ta không có động tay động chân gì với nàng hết. Chắc lúc mang nàng về đã không cẩn thận đụng đầu vào đâu đó nên khiến trong não nàng tụ máu. Cho nên nàng mới cảm thấy tay trái và chân trái run rẩy!”
“Rồi sao nữa?”
Giang Mộ Yên cũng không phải linh hồn ở cổ đại chân chính, cho nên nàng sẽ không nghĩ tên bắt cóc nói vậy chỉ đơn giản là vì muốn thông báo cho nàng mà thôi. Chắc chắn còn có câu sau quan trọng hơn nhiều mà hắn chưa nói.
“Từ nay về sau, đôi mắt của nàng có thể sẽ không thấy ánh sáng được nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.