Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 457: Thủ đoạn




Bùi Huyền nói lời này, tất nhiên là có dụng ý khác.
Thứ nhất, hắn rất rõ mình mới là người đứng sau màn hạ độc thủ với Bùi gia, tất nhiên sẽ hy vọng nhận được một Bùi gia đầy đủ chứ không chỉ là cái xác rỗng.
Thứ hai, Bùi Huyền cũng thông qua đó mà gián tiếp nói cho Bùi Vũ Khâm rằng nếu hắn không thành tâm dâng toàn bộ Bùi gia ra thì lỡ như bên kia hoài nghi, không trả Giang Mộ Yên lại thì cũng xem như tính toán vô ích.
Quả nhiên Bùi Vũ Khâm vừa nghe liền hiểu sự lo lắng của Bùi Huyền, nhưng hắn chỉ cười nhạt: “Huyền nhi, Phong nhi, hai đứa thật sự nghĩ Bùi gia đã lụn bại đến mức không còn gì cả sao?
Có câu ‘lạc đà dù gầy vẫn lớn hơn ngựa’. Bùi gia dù đang gặp đả kích nhưng trong vòng mấy năm tới, cũng đừng có ai mong nhổ tận gốc hoàn toàn được. Đây là hiện trạng.
Trừ phi ta cam tâm tình nguyên chắp tay nhường cho, nếu không bọn chúng có đoạt hết tất cả hiệu buôn, sản nghiệp của Bùi gia thì thế nào? Bùi Vũ Khâm ta có thể gầy dựng nên cơ nghiệp này, tất nhiên cũng có thể để người khác cướp đoạt nửa ngày nhưng cuối cùng lại phát hiện mình chỉ chiếm được một cái xác không. Đây mới là năng lực cùng thủ đoạn mà một thương nhân thành công phải có.
Không phải người ta hay nói ‘dựng nghiệp dễ, giữ nghiệp khó’ sao? Khó ở đâu? Khó là ở chỗ phải bảo vệ sản nghiệp lớn như vậy không bị người khác mơ tưởng đến. Chỉ mấy con mọt trong nhà mà có thể làm lụn bại cả một gia nghiệp? Đó là không thể nào.”
“Vậy ý của thúc thúc là…”
Bùi Huyền đăm chiêu suy nghĩ mỗi câu Bùi Vũ Khâm nói, không thể không thừa nhận hắn nói rất có lý. Quả nhiên Bùi Vũ Khâm là người rất biết nhìn xa trông rộng, nhưng người như thế mà lại thật sự vì một nữ nhân mà không chút do dự chắp tay giao hết sản nghiệp ra sao?
“Ý của ta? Ý ta các ngươi còn chưa hiểu được sao? Mọi người đều gọi ta là truyền kỳ Đông Vân quốc, lại không biết truyền kỳ này cũng sẽ có lúc mệt mỏi. Mấy thứ tài phú này, đến hôm nay ta mới hiểu ra chúng chỉ là nhất thời mà thôi. Mà chân tình và người đáng để quý trọng thì bao nhiêu tài phú cũng không đổi được.
Hai đứa đều còn trẻ, có thể còn chưa hiểu được đạo lý từng trải, nhưng chắc chắn trong tương lai cũng sẽ có ngày hai đứa hiểu được. Những sản nghiệp ngầm kinh doanh của Bùi gia giờ đã phân hết cho mọi người, mà những sản nghiệp bên ngoài bây giờ vẫn còn nguyên vậy.
Nếu bọn cướp muốn Bùi gia, ta đây liền đưa là được, một phần bạc cũng sẽ không giữ lại cho bản thân. Khế nhà, khế đất, tất cả đều cho chúng. Bùi Vũ Khâm ta xưa nay nói lời giữ lời, nếu chúng đã dám làm giao dịch như vậy với ta thì tất nhiên cũng đã hiếu rất rõ tình cảm của ta đối với Yên nhi.
Hôm nay nếu là chuyện gì khác, ta có thể sẽ có tính toán. Nhưng chuyện liên quan đến Yên nhi, cho dù là một phần vạn chuẩn bị ta cũng sẽ không làm, chỉ sợ tổn thương đến nàng và hai đứa trẻ. Loại tâm tình này, các ngươi chắc cũng có thể hiểu. Bọn bắt cóc này cố ý giấu Yên nhi nhiều ngày như vậy mới đưa thư tống tiền hiển nhiên là cũng hiểu ta. Bọn chúng làm vậy đơn giản chỉ là cố ý khiến ta sốt ruột, cũng cho ta một cảnh cáo mà thôi.
Cho nên mọi người không cần phải nói thêm gì nữa hết. Bọn bắt cóc giảo hoạt như vậy, thay vì đấu thủ đoạn với chúng, còn không bằng thẳng thắn chấp nhận cuộc giao dịch này. Chỉ là hy vọng bọn chúng có thể giữ lời hứa, có được Bùi gia rồi thì đưa Yên nhi an toàn trở lại.”
Bùi Phong, Triển Tịch và Nghênh Phong nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy thì đều im lặng. Họ thừa nhận Bùi Vũ Khâm đúng là đã suy tính chu đáo hết mọi chuyện rồi.
Mà Bùi Huyền thì lại ngây ngẩn cả người. Cho dù trong lòng hắn vốn có chút hoài nghi Bùi Vũ Khâm có âm mưu gì đó nhưng giờ nghe những lời này rồi quan sát biểu tình Bùi Vũ Khâm, hắn không khỏi hoang mang. Chẳng lẽ thật sự không có âm mưu gì sao? Bùi Vũ Khâm thật sự sẽ vì một Giang Mộ Yên mà chắp tay giao toàn bộ Bùi gia ra?
“Thúc thúc, vậy người có nghĩ đến vấn đề này hay không? Nếu, nếu trong tay người viết thư tống tiền này căn bản không hề có thẩm thẩm, hoặc là bọn chúng ôm ý niệm muốn cả người lẫn tiền thì người giao Bùi gia cho bọn chúng, kết quả chúng không hề trả thẩm thẩm lại chúng ta một cách hoàn hảo, hoặc là chúng căn bản không muốn thả thẩm thẩm ra thì chẳng phải chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài hay sao?”
Bùi Huyền biết mình thật sự không nên nói những lời này ra, bởi vì sẽ rất dễ dàng khiến người khác nghi ngờ, khiến Bùi Vũ Khâm nghĩ hắn căn bản không muốn cứu Giang Mộ Yên về, hoặc khiến Bùi Phong bọn họ hoài nghi không biết hắn hỏi câu này rốt cuộc để làm gì. Nhưng hắn lại không thể nhịn được.
Bởi vì bao nhiêu năm qua, hắn chưa bao giờ thật sự đoán được trong đầu thúc thúc Bùi Vũ Khâm này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Cho nên hắn không thể nào khắc chế bản thân không hỏi ra những lời đó.
Mà Bùi Vũ Khâm sau khi nghe vậy thì lại không hề khó chịu, ngược lại còn thản nhiên cười cười, nhưng ánh mắt phút chốc lại trở nên vô cùng lợi hại, lãnh khốc. Hắn nhìn tờ giấy trong tay, dùng giọng rất nhẹ nhàng nói: “Nếu như vậy thì bọn chúng chắc chắn sẽ thấy được thủ đoạn của ta! Được rồi, Huyền nhi, con đi làm chuyện ta nói đi!”
“Dạ, thúc thúc, Huyền nhi đi ngay!”
Bùi Huyền tuy không nghe được Bùi Vũ Khâm chuẩn bị đối phó mình như thế nào nhưng từ ánh mắt lợi hại cùng nụ cười nhìn thế nào cũng là lãnh khốc vừa rồi của Bùi Vũ Khâm thì trong lòng hắn liền cảm thấy không thoải mái.
Bởi vì biểu tình của Bùi Vũ Khâm đã nói rằng nếu hắn đã dám mang Bùi gia ra trao đổi thì sẽ không cho phép người khác lừa hắn. Hoặc là nói nếu mình thật sự dám lừa hắn thì Bùi Vũ Khâm chắc chắn sẽ có thủ đoạn gì đó càng đáng sợ hơn chờ sẵn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.