Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 463: Đã định trước [2]




Thời gian tám ngày nghe thì có vẻ rất dài, nhưng đối với những thành viên trong ‘Vũ’ mà nói thì trong tám ngày này, bọn họ không hề nhàn hạ lấy một phút. Dù sao chuyện điều tra lần này có liên quan đến chủ tử Bùi Vũ Khâm nhà mình, mà hắn lại là một người cực cẩn thận, không bao giờ để lại manh mối hay nhược điểm gì. Huống chi kết quả điều tra được từ những dấu vết để lại còn liên lụy đến một hồi âm mưu phản bội, ân oán tình thù mười mấy năm trước.
Tóm lại, càng đi sâu vào điều tra, ‘Vũ’ lại càng cảm thấy không biết có nên tiếp tục hay không. Có thể nói một cách không hề khoa trương là chuyện năm đó thật sự là muốn phức tạp bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Mức độ thâm ảo đó đã vượt ra ngoài dự kiến của bọn họ.
Nhưng mệnh lệnh là phu nhân hạ, tuy đối tượng phục tùng mệnh lệnh hàng đầu của bọn họ là chủ nhân nhưng chỉ nhân cũng đã từng nói nếu mệnh lệnh của hắn có mâu thuẫn với phu nhân thì phải lấy phu nhân làm chuẩn.
Như vậy, phu nhân đã nói muốn biết rõ đầu đuôi, bọn họ có ai dám phản đối?
Vì thế, đến tối ngày thứ chín, ‘Vũ’ cuối cùng cũng chạy về Phỉ Thúy thành. Nhưng nghênh đón bọn họ là tin phu nhân mất tích, khiến tất cả ‘Vũ’ đều giật nảy mình.
Lúc này bọn họ mới chậm chạt nhớ ra hình như tất cả mọi người đều đã bị phái đi làm nhiệm vụ, kết quả là bên cạnh phu nhân, người cần được bảo hộ nhất lại không có lấy một ai.
Mà lúc này, tất cả hộ vệ quân gần như đã điều tra hết từng nhà.
Bọn họ tu cũng sốt ruột không thôi nhưng cũng không dám cứ vậy mà bại lộ thân phận để đi tìm Giang Mộ Yên. Vậy nên ‘Vũ’ chỉ có thể vừa che dấu bản thân vừa tìm kiếm.
Nói ra thì cũng thật là trùng hợp, dấu vết của Bùi Huyền chung quy cũng sẽ bị lộ. Ngay ngày thứ tư từ lúc hộ vệ quân giới nghiêm toàn thành mà điều tra từng nhà, cũng là ngày thứ ba mà ‘Vũ’ trở lại Phỉ Thúy thành, bắt đầu tìm kiếm Giang Mộ Yên thì Bùi Huyền cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa. Mắt thấy đại quân sắp lục soát đến hai căn nhà dân mà hắn an trí rồi. Nơi nhốt Giang Mộ Yên, hắn tạm thời không lo sẽ bị người phát hiện, dù sao trong căn nhà đó có thủ hạ của hắn, vào thời điểm quan trọng còn có thể ứng phó với quan binh được. Lo là lo cái nhà trống thông đến căn phòng hắn ở trong Bùi gia kìa, đó mới dễ bị lộ.
Dù sao căn nhà đó không ai ở, mà mật đạo lại đặt ngay dưới giường. Nhìn thoáng qua thì thấy rất tinh diệu, nhưng lần này quan binh lại kiểm tra cẩn thận đến độ này thì căn nhà không ai ở kia rất dễ để giấu người hay đồ đạc, phỏng chừng sẽ bị kiểm tra càng gắt gao.
Như vậy thì mật đạo kia có thể sẽ bị lộ.
Mà mật đạo lộ ra, nếu đám quan binh theo đó mà vào được Bùi gia, rồi lại phát hiện lối ra chính là phòng hắn ở thì đến lúc đó, cho dù hắn có sống chết không thừa nhận thì cũng không thể thoát khỏi hiềm nghi.
Nỗi băn khoăn như vậy khiến Bùi Huyền đứng ngồi không yên.
Còn một điều nữa chính là hôm đó khi rời đi, hắn đã dặn thuộc hạ không được đưa đồ ăn uống gì cho Giang Mộ Yên hết. Giờ tính ra cũng đã sáu ngày rồi, không biết tên ngu ngốc chết tiệt kia có thật sự nghe lời hắn mà sáu ngày không cho Giang Mộ Yên ăn uống hay không. Nếu vậy, Giang Mộ Yên đừng nói mắt bị mù, ngay cả mạng cũng không đảm bảo. Hơn nữa còn là một xác ba mạng!
Cho nên, đủ loại lo lắng như vậy khiến Bùi Huyền mặt ngoài thì nhìn như trấn định nhưng thực tế, trong lòng hắn đã gấp như kiến bò trên chảo nóng, chỉ hận không thể lập tức xuất môn.
Nhưng mà bây giờ cũng không thể muốn đi là đi nhờ mật đạo nữa rồi.
Không nói Phỉ Thúy thành bây giờ giống như một tòa thành chết, cho dù dân chúng còn sống nhưng vì không biết thật ra đã xảy ra biến cố gì mà binh lính điều tra khắp thành nên đều thần hồn nát thần tính. Nhưng mà có một số ít, một số ít những người mẫn cảm vẫn cảm giác ra được rằng không khéo thì cả bầu trời này sẽ thay đổi. Cho nên để giữ mình, cách thỏa đáng nhất chính là im lặng không nói tiếng nào, nếu được thì tận lực không ra ngoài, đóng chặt cửa chờ trận phong ba này trôi qua.
Cũng chính vì mọi người đều kiêng kị, mẫn cảm với chuyện chính trị, hoàng quyền như vậy nên dù bây giờ đang là đầu xuân, là thời điểm mà cây khô thay lá, đất đai sống lại, hoa cỏ khoe sắc nhưng giờ nếu có ai đi trên đường ở Phỉ Thúy thành thì chỉ cảm thấy từng trận gió xuân se lạnh, tiếng sột soạt khi tro bụi cùng lá khô bị gió cuốn lên, và những gặp mắt kinh ngạc, sợ hãi nhìn chằm chằm ra bên ngoài qua những khe cửa.
Tình trạng như vậy, cho dù Bùi Huyền là ngu ngốc cũng biết là không thể nào bước ra khỏi nhà vào ban ngày được.
Cho nên tuy lòng nóng như lửa đốt nhưng hắn cũng chỉ có thể ngồi yên trên ghế, chậm rãi đợi trời tối. Chuẩn bị khi trời vừa chập tối, hắn sẽ dùng khinh công trác tuyệt của mình đi đến tòa nhà nơi hắn nhốt Giang Mộ Yên kia xem tình trạng của nàng như thế nào.
Đồng thời nếu cần, hắn cũng phải hủy đi mật đạo mới được, bằng không nếu để người ta tìm được manh mối, phát hiện bí mật thì hắn sẽ thất bại trong gang tấc. Mà hắn đã tính toán bao nhiêu năm như vậy rồi, sao có thể thất bại khi chỉ còn một bước chân nữa là hoàn thành được chứ?
Hắn bây giờ chỉ mong ngày hôm nay có thể bình yên trôi qua, vạn lần đừng để đám hộ vệ quân kia phát hiện hai căn nhà đó là hắn đã A di đà phật rồi!
Chỉ hận là không biết tên ngu ngốc chết tiệt nào lại phái đám hộ vệ quân này ra, mấy ngày nay cũng không biết đang tìm cái gì mà lại điều tra nhiều ngày như vậy, không thèm quan tâm người dân oán giận, ngay cả Bùi gia cũng vào lục soát, khiến cho kế hoạch vốn đang êm đẹp của hắn vì vậy mà trở nên luống cuống.
Bùi Huyền bây giờ còn chưa biết rằng lúc này còn đang có một đối thủ mà hắn không thể đấu lại cũng đang nhăm nhe gia sản Bùi gia, đó chính là Hoàng đế Đông Vân quốc.
Tất nhiên, đó là kết quả mà Bùi Vũ Khâm cố ý giấu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.