Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 472: Di ngôn




Edit: Ring.
Mà Bùi gia hiện tại vốn đang trong cảnh dầu sôi sửa bỏng, loạn trong giặc ngoài. Những mối làm ăn bình thường, dù lớn hay nhỏ, đều do thúc thúc và Thanh Thư lo liệu. Mà sau khi thúc thúc thành thân với Mộ Yên, Mộ Yên lại ngày ngày ở lại thư phòng giúp đỡ thúc thúc xử lý những chuyện thông thường hay quản lý sổ sách.
Bây giờ Thanh Thư hôn mê bất tỉnh, mỗi ngày đều dựa vào bát nước cơm Hồng Nguyệt miễn cưỡng đút cho để duy trì sự sống.
Mộ Yên thì mất tích, sống chết không rõ.
Mà thúc thúc, trụ cột của Bùi gia lại vì mất đi Mộ Yên mà bệnh không dậy nổi.
Bùi gia này lớn như vậy, bây giờ lại chẳng khác gì con thuyền lạc đường lênh đênh trên biển, không biết đâu mới là phương hướng đúng.
Đã nhiều ngày nay, Bùi Phong hắn vừa không ngừng phái người đi tìm Mộ Yên, vừa phải tận lực cứu lại chuyện làm ăn của Bùi gia, quả thật chính là bận đến mức hận không thể có tám mười đôi tay.
Nhưng dù vậy, hắn dù sao cũng chỉ mới học số học giữa chừng mà thôi, tuy xem sổ sách còn miễn cưỡng chấp nhận được nhưng phải xử lý, ứng phó với các nguy cơ như thế nào thì hắn lại không có chút năng lực hay kinh nghiệm.
Mấy ngày nay, hắn chỉ có thể dùng bốn chữ ‘sứt đầu mẻ trán’ để hình dung bản thân.
Hắn giãy chết, liều mạng như vậy nhưng tình huống Bùi gia lại chẳng thay đổi được chút nào, thâm chí còn càng ngày càng sa sút.
Tình huống trong Phỉ Thúy thành hai ngày nay dù có đỡ hơn đôi chút nhưng những cửa hàng thuộc về Bùi gia vẫn đóng chặt cửa. Mà thư cầu viện từ các tỉnh bên ngoài đưa đến lại chưa từng dừng lại, có thể thấy tình thế đang nguy cấp đến mức nào.
Nếu nói đám người âm thầm phá rối lúc trước chỉ nghĩ nên làm thế nào để bức bách Bùi gia đưa ra quyết định chứ cũng không phải thật sự muốn hủy diệt Bùi gia thì trong thư cầu viện mấy ngày nay đưa đến đều đã nói người đang phá rối sau màn kia không chỉ muốn thâu tóm mấy cửa hàng, nuốt vài mối làm ăn thôi mà căn bản là muốn lật úp toàn bộ Bùi gia mới chịu.
Thế công mãnh liệt kia, người chưa từng trải qua giao chiến hung hiểm trên thương trường như hắn sao có khả năng xử lý cho được?
Nhưng mà cố tính hai ngày nay, thúc thúc lại ho ra máu nghiêm trọng như vậy, tin tức xấu thế này, hắn sao có thể nhẫn tâm nói ra được đây?
Trước kia hắn không muốn theo thương, cho nên cũng chưa từng nghĩ sẽ học tập chuyện làm ăn trong nhà. Bây giờ hắn hối hận rồi, lúc muốn làm gì đó cho gia đình thì lại không làm được.
Lần đầu tiên, Bùi Phong thật sự hận đôi tay của mình như vậy. Vì sao lại cố ý muốn cầm kiếm mà không phải cầm bút?
Bây giờ nghe Bùi Vũ Khâm rõ ràng là muốn dặn dò hậu sự, dù trong lòng hắn đau đớn không thôi nhưng vẫn nghẹn ngào, cố vờ như kiên cường mà chuẩn bị lắng nghe mỗi câu mỗi chữ thúc thúc nói.
“Bao nhiêu năm qua, Bùi gia đã vinh quang ở Đông Vân quốc, không ai sánh bằng. Tài sản thậm chí có thể lấp đầy năm quốc khố vẫn còn dư. Người ngoài thấy chuyện này rất đáng khoe nhưng mà Phong nhi, đây thật ra chính là dự báo cho sự hủy diệt.
Từ xưa đến nay, ‘người chết vì tài, chim chết vì ăn’. Nếu con là Thiên Tử, con có thể chấp nhận một nhà thương nhân ti tiện mà lại phú quý hơn triều đình, hơn cả ngôi cửu ngũ chí tôn hay sao?”
Biểu tình Bùi Phong như đã hiểu ra, hắn kinh hãi nhìn Bùi Vũ Khâm: “Thúc thúc, ý người là lần này…”
“Phải, có câu ‘dân không đấu với quan, quan không đấu với vua’, huống chi là Thiên Tử! Cho nên Bùi gia có ngày hôm nay, ta đã sớm đoán được. Chỉ, chỉ là không ngờ ngày này sẽ đến nhanh, nhanh như vậy!”
“Thúc thúc…”
“Nếu Yên nhi còn đây, ta hơn phân nửa là sẽ không dễ dàng tha thứ bọn họ đã khi người quá đáng như vậy. Dù sao ta cũng đã sớm đoán được sẽ có ngày này, sao có thể không chuẩn bị gì cho được?
Chỉ là, giờ Yên nhi sống chết không rõ. Những vinh hoa phú quý này cũng chẳng là gì nữa, giữ lại hay chắp tay nhường cho họ đối với ta mà nói cũng có gì khác nhau đâu?
Cũng may mẫu thân của con, ta đã an bày đường lui cho họ xong hết rồi. Chỉ bằng số tài sản đó cũng đã đủ để mọi người dù mai danh ẩn tích thì cũng cả đời phú quý không ai bằng. Cho nên cái xác rỗng Bùi gia này, hoàng gia muốn cướp thì ta cũng cho bọn họ, không thèm để ý đến.
Nhưng mà bây giờ ta vẫn cảm thấy không cam lòng a! Ta dốc hết tâm huyết, sản nghiệp gầy dựng hơn nửa đời người, dựa vào cái gì mà lại hiến cho quân chủ như vậy, quốc gia như vậy chứ?
Dân chúng an cư lạc nghiệp, vốn nên là phúc khí của Thiên Tử. Nhưng bây giờ Hoàng đế lại không hề biết vậy mà lại mong ước xa vời, lòng mang dã tâm. Cho dù Bùi gia bây giờ chỉ còn là cái xác rỗng nhưng nếu rơi vào tay triều đình thì phỏng chừng cũng đủ để hắn nuôi ba bốn mươi vạn quân. Đến lúc đó, chỉ sợ là đại lục này từ nay về sau… khụ… khụ khụ…”
“Thúc thúc, ý người là Hoàng Thượng đối phó với Bùi gia chúng ta không đơn giản chỉ vì tiền của chúng ta? Chẳng lẽ hắn còn muốn xâm lược nước khác hay sao?”
Bùi Vũ Khâm không trả lời, chỉ ho càng dữ hơn. Máu bên khóe miệng cũng càng lúc càng nhiều, Hồng Nguyệt đưa khăn qua, mới lau mấy cái đã thấm đỏ hết cả, hại tiểu nha đầu lại khóc càng hăng.
Bùi Phong không nhẫn tâm nhìn Bùi Vũ Khâm như vậy, liền vội vàng nói: “Thúc thúc, người đừng nói nữa, nghỉ ngơi trước đi. Chờ khi khỏe hơn một chút lại dặn dò cũng không muộn!”
Bùi Vũ Khâm lại phất phất tay: “Phong, Phong nhi, giờ ta không nói sợ là sau này sẽ không kịp mất. Con nghe đây, nếu ta chết, con nhất định phải giết Lục Tử Yên kia trước, vạn lần đừng để, để ả sống sót. Ả, ả là tội nhân của Bùi gia chúng ta. Cả đời này ta, ta không thể tha thứ!”
“Dạ, thúc thúc!”
“Chỗ, chỗ Dạ Tập thì không cần báo tin ta chết cho nó biết, cứ tuyên bố với bên ngoài là ta mất tích. Mọi người lén mang thi thể của ta chôn cùng, cùng quần áo của Yên nhi. Như vậy sống không thể gặp lại nàng, ta, ta khi chết có đồ của nàng làm bạn, cũng, cũng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.