Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 475: Dao




Edit: Ring.
Bản thân lời này vốn không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Bùi Vũ Khâm rõ ràng đã kiên định lắc đầu trả lời nàng, tỏ vẻ mình tin tưởng bọn họ, sẽ không để ý rồi nhưng Giang Mộ Yên lại như không hề thấy mà hỏi lại. Đây mới là mấu chốt.
Lập tức Bùi Vũ Khâm và tất cả mọi người không chỉ đơn giản là im lặng thôi mà quan trọng hơn, sắc mặt tất cả đều biến đổi.
Bùi Vũ Khâm đưa một bàn tay run run huơ trước mặt Giang Mộ Yên, cũng không thấy ánh mắt nàng di chuyển chút nào.
Lúc này, biểu tình mọi người nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
“Mộ Yên, mắt của nàng…”
Bùi Phong là người đầu tiên nhịn không được mà vọt đến trước mặt Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm, ngồi xuống bên chân nàng, dùng sức phất tay trước mặt nàng, biểu tình âm trầm như than đen.
Giang Mộ Yên đầu tiên là sửng sốt, một lúc sau mới lạnh nhạt mỉm cười như không có việc gì, nói “Bị phát hiện rồi? Ta còn cho rằng có thể giấu được một lúc nữa.”
“Yên nhi, ai làm?”
Nếu lúc này Giang Mộ Yên có thể nhìn thấy vẻ mặt Bùi Vũ Khâm thì chắc chắn nàng không thể nào bình tĩnh mỉm cười rồi nói như vậy được. Bởi vì Bùi Vũ Khâm bây giờ tuy gầy yếu như ai đẩy nhẹ là ngã nhưng vẻ mặt hắn, ánh mắt hắn lại khiến Bùi Phong, Triển Tịch, Nghênh Phong bọn họ cũng không tự chủ được mà lui về sau mấy bước.
Ngay cả Vũ Bát sau khi nhìn đến đôi mắt đen của hắn cũng phải cúi mi để tránh trực tiếp đối diện với hắn.
Nếu nói ánh mắt Bùi Vũ Khâm khi chưa thấy Giang Mộ Yên trở lại là không có ý chí muốn sống thì ánh mắt đen tựa như đáy vực của hắn bây giờ lại khiến người ta sợ hãi hơn cả đầm ma quỷ nuốt người.
Ánh mắt tĩnh lặng, xa lạ như vậy dù không lộ chút sát khí nào nhưng vẫn khiến mọi người không chút nghi ngờ rằng nếu bây giờ hung thủ hại mắt Giang Mộ Yên bị mù có ở đây, Bùi Vũ Khâm tuyệt đối sẽ xé người đó ra thành ngàn mảnh.
Đó là một loại căm phẫn khó có thể miêu tả bằng ngôn ngữ. Bởi vì quá mức mãnh liệt nên ngược lại nhìn như tĩnh lặng không thôi.
“Vũ Khâm, đừng lo lắng, ta không sao. Cũng chỉ là mắt nhìn không thấy mà thôi, chàng sẽ ghét bỏ ta sao? Ta nghĩ là không, chàng chỉ biết càng che chở ta như châu báu mà thôi. Không có mắt, chàng chính là mắt của ta. Cho nên đừng tức giận, động khí thương thân. Bây giờ là lúc chàng phải chú ý thân thể…” Giang Mộ Yên mỉm cười vỗ tay Bùi Vũ Khâm, nhẹ giọng nói. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng nàng cũng biết trong lòng hắn lúc này chắc chắn đang rất khó chịu.
Nhưng nàng lại không muốn thấy hắn khổ sở. Kiếp nạn sinh tử lần này khiến nàng hiểu đời người thật ra rất ngắn ngủi, thời gian hạnh phúc cùng nhau cũng không nhiều như mình nghĩ. Nếu không biết quý trọng thì sẽ rất dễ dàng bị một số chuyện không đáng làm lãng phí thời gian.
Nàng không muốn như vậy.
Mới vừa rồi, nàng còn muốn nghiền xương Bùi Huyền thành tro, nhưng sau khi biết Thanh Thư không bị giết như lời Bùi Huyền nói mà chỉ hôn mê thôi thì nàng liền tỉnh ra.
Nàng nhớ trong một bài hát có câu nói rằng: so với hận, yêu càng khó tha thứ hơn. Trong lòng nàng đã từng cho rằng Vũ Khâm phản bội sự tin tưởng của nàng, nàng không thể tha thứ, nhưng khi nghe tin chàng bệnh tình nguy kịch thì nàng cũng đã bỏ qua hết thảy. Như vậy còn có chuyện gì là khó thứ tha hơn nữa đâu?
Suy nghĩ cẩn thận cũng thấy thoáng hơn. Mà thấy thoáng rồi, tâm cũng rộng rãi, có thể giành ra càng nhiều không gian hơn cho hạnh phúc.
Vì vậy, nàng hy vọng Vũ Khâm của nàng cũng có thể thông suốt được như vậy, bước ra khỏi đáy cốc mà cùng nàng dắt tay đón nhận tương lai, quên đi quá khứ.
Nhưng mà Giang Mộ Yên lại không biết một điều, nếu ngộ đạo của nàng đại biểu cho việc nàng có tuệ căn tu hành thành Phật thì Bùi Vũ Khâm lúc này đã có quyết ý sa đọa thành ma.
Chuyện này khiến một mặt đen tối trong bản tính của hắn bùng lên, chỉ là Giang Mộ Yên không thấy được mà thôi.
Một lần hai lần tổn thương, ba lần bốn lần không cách nào ngăn cản, bảo hộ Giang Mộ Yên đã khiến tâm tình Bùi Vũ Khâm thay đổi rất nhiều. Từ trán nàng bị thương đến đứa trẻ của bọn họ bị mất, đến Giang Mộ Yên bị bắt cóc, đến lúc hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những mảnh vải rách từ quần áo của thê tử mình tán loạn trên đất. Tất cả, tất cả những chuyện đó đã đẩy Bùi Vũ Khâm lên đến giới hạn.
Hắn không phải văn sĩ nho nhã mà là một lưỡi dao sắc bén giết người không thấy máu. Chỉ là bao nhiêu năm qua hắn vẫn luôn dùng sự ôn hòa che dấu đi mũi nhọn cùng sự lợi hại của bản thân mà thôi.
Nhưng vậy không có nghĩa là tất cả mọi người có thể xem hắn như mèo con mà tùy ý đến trêu chọc rồi tùy ý rời đi mà không phải trả giá bất cứ điều gì.
Bây giờ, nếu đã đẩy hắn lên đến giới hạn thì hắn cũng không cần khách khí với bọn họ chi nữa. Hắn không ngại để tất cả nhìn thấy Bùi Vũ Khâm chân chính là người như thế nào.
“Yên nhi, là ai?” Hắn vươn hai tay, nhẹ nhàng nắm tay Giang Mộ Yên, đồng thời nhu hòa hỏi: “Là ai bắt cóc nàng? Mấy ngày qua nàng ở chỗ nào? Là ai khiến mắt nàng nhìn không thấy? Là ai? Nói cho ta biết hết, được không?”
Giọng nói hắn nhu hòa như trước giờ vẫn vậy, nhưng Giang Mộ Yên lại cảm thấy một sự lạnh lẽo bất thường. Nàng nhịn không được run rẩy một chút, lúc này mới phát giác ra sự dị thường của Bùi Vũ Khâm. Thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy nàng của Bùi Vũ Khâm quả thực còn lạnh hơn cả băng. Tất cả những điều đó khiến nàng nhịn không được mà lo lắng cho kết cục của Bùi Huyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.