Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 507: Chiến dịch [1]




Edit: Ring.
Bùi Vũ Khâm đúng là không cần Thương Vũ Đồng giải thích cũng đã biết bọn họ hẳn đã hiểu dụng ý của hắn, cho nên một đám mới âm thầm mà gia nhập chiến cuộc. Mà sự phản kích của hắn cũng đúng như Thương Vũ Đồng giải thích cho Thương Tử Đồng, chính là lợi dụng nhu cầu cuộc sống bình thường của dân chúng và các nhà quyền quý mà uy hiếp triều đình.
Nhưng những gì Thương Vũ Đồng thấy mới chỉ là một góc kế hoạch của Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên mà thôi, vẫn còn cách mục đích bọn họ muốn đạt được rất xa. Trên thực tế, những gì đám người Bùi Vũ Khâm muốn lớn hơn vậy nhiều.
Hôm nay là ngày thứ ba từ khi Bùi Vũ Khâm tuyên bố lệnh niêm phong cửa hàng.
Tuy từ hơn mười ngày trước, khi Bùi Huyền, nói là bọn bắt cóc nhưng thật ra chính là tặc trong nhà, truyền đến tin tức muốn Bùi Vũ Khâm dùng toàn bộ Bùi gia để đổi lấy Giang Mộ Yên thì Bùi Vũ Khâm cũng đã hạ lệnh niêm phong cửa hàng. Nhưng mệnh lệnh đó, thật ra chưởng quầy các nơi vừa thấy đã biết ám hiệu trong mệnh lệnh chính là muốn bọn họ âm thầm chở hết hàng hóa trong cửa hàng đi, đồng thời cũng che giấu những thợ thủ công, người quan trọng cẩn thận.
Bùi Vũ Khâm lúc đó thật ra cũng đã có ý định mang một Bùi gia rỗng không giao cho triều đình và bọn bắt cóc để hai bên tranh đoạt cho nên mới chuẩn bị như vậy. Bây giờ xem ra vừa vặn lại làm đúng. Từ khi hắn tuyên bố đóng cửa đến khi Yên nhi được Vũ Bát hộ tống về là mười ngày. Mười ngày đó cũng đã đủ để tất cả lực lượng chủ chốt của Bùi gia ẩn nấp kín đáo, không thể tìm ra.
Cho nên sau đó khi triều đình chiếm đoạt các cửa hàng từ Sơn Nam đến sông Yên Ba, họ không gặp phải sự phản kháng nào, thậm chí rất nhiều chưởng quỹ còn chắp tay dâng cửa hàng mình quản lý lên cho triều đình tiếp quản. Đúng là đã khiến đám người triều đình vui vẻ nhảy vào cạm bẫy này.
Mà những nhân công quan trọng cùng đa số vàng bạc của Bùi Vũ Khâm thật ra đã được lén chuyển vào Tây Lãnh quốc và Bắc Ngung quốc, định dùng nó để đưa cho mấy tướng quân vốn tính hiếu chiến. Lấy cớ là quyên vào quân tư nhưng thật ra là đang âm thầm thúc đẩy bọn họ chiêu binh mãi mã, bồi dưỡng năng lực chiến đấu.
Suy nghĩ của Bùi Vũ Khâm lúc đó thật ra rất đơn giản, cũng rất trực tiếp. Đó chính là: triều đình Đông Vân quốc không phải muốn vét Bùi gia của ta đưa vào quốc khố sao? Bùi Vũ Khâm ta đây cũng không để yên. Cái vỏ rỗng Bùi gia cho các ngươi, nhưng ta lại mang vàng bạc thật sự giao cho nước địch, để xem mấy người các ngươi tranh nhau đến sống chết như thế nào!
Nhưng suy nghĩ đó dù sao cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi. Ngày hôm sau, Bùi Vũ Khâm đã tỉnh táo lại.
Dù sao Hoàng đế, triều đình Đông Vân quốc có vô tình vô nghĩa thế nào đi nữa thì dân chúng vẫn là vô tội. Hắn vì mất đi Yên nhi, cảm thấy cuộc đời đau khổ như không còn hy vọng, nhưng nếu hắn thật sự xúc động mà mang hết vàng bạc cho nước khác mà nói, đến lúc đó mấy quốc gia trên đại lục này thật sự đánh nhau, người chịu khổ sao chỉ có một hai nhà mà là cả ba quốc gia, vô số sinh linh. Hắn mất đi người yêu mà tan nát cõi lòng, nhưng một mình hắn đau khổ là đủ rồi, cần gì phải mang tai họa đó đổ xuống đầu ngàn vạn dân chúng vô tội?
Vừa nghĩ vậy, Bùi Vũ Khâm cũng cho người lén an trí đám vàng bạc đã vận chuyển ra khỏi Đông Vân quốc kia chứ cũng không thật sự đưa đến phủ Tướng quân hai nước. Cuối cùng mới thoát khỏi một trận đại binh họa ngập trời!
Nhưng cũng từ đó, các cửa hàng Bùi gia trong Đông Vân quốc lại càng nhất định hát vang ‘Không thành kế’*.
*R: tính để ‘Vườn không nhà trống’ cho giống môn Sử, mà thôi :)).
Bất quá khi đó Bùi Vũ Khâm đã có ý định chờ chết, cho nên cũng thật sự cố ý mang cái vỏ Bùi gia giao cho bọn bắt cóc và triều đình tranh đoạt. Hắn chỉ hy vọng người trong nhà có thể không bị liên lụy cho nên mới an bày để Tần Hồng Diệp các nàng sớm rời khỏi Bùi gia lánh nạn. Lại không ngờ loanh quanh một hồi, Yên nhi cuối cùng an toàn trở lại. Khi đó, Bùi Vũ Khâm chỉ cảm thấy cuộc đời lại có hy vọng, như cây khô gặp mùa xuân, tiết trời lại trở nên ấm áp.
Hơn nữa bản thân hắn cũng không phải một người yếu đuối. Sau khi nghe được mục tiêu và kế hoạch của Giang Mộ Yên, trong lòng Bùi Vũ Khâm cũng hạ quyết tâm, đồng thời từ bỏ ý định ẩn cư mà chuẩn bị đứng lên cùng Giang Mộ Yên đánh một trận với triều đình.
Cứ như vậy, sự chuẩn bị vốn vì xúc động mà định trả thù lúc trước của hắn, giờ ngược lại trở nên hữu dụng.
Bởi vậy sau khi thương lượng với Giang Mộ Yên, một ít chuyện ở dân gian nhưng lại có thể ép buộc triều đình như trên cứ vậy mà được an bày một cách âm thầm lặng lẽ, thần không biết quỷ không hay.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy sự phản kích âm thầm của các cửa hàng, hiểu được ý tứ những hành động của hắn nhưng thật ra không ai thấy rõ đươc bản chất trong đó. Ngoại trừ chính Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm, thiên hạ này liệu có ai dám tin rằng chỉ bằng một đôi phu thê thương nhân bọn họ mà đã dám điều khiển đại thế thiên hạ, cuốn nó vào cuộc chiến?
~
“Thúc thúc, thúc thúc…” Bùi Phong gấp gáp chạy đến từ hành lang, vẻ mặt có vẻ rất lo lắng.
Mà lúc này, Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm lại đang nhàn nhã mài mực để thí nghiệm một loại mực có thể viết trên giấy da mà không bị nước tẩy trôi. Hai người thấy Bùi Phong chật vật, vạt áo thiếu điều muốn vén tới hông liền biết hắn rất vội, không khỏi sửng sốt: “Phong nhi, xảy ra chuyện gì?”
“Thúc thúc, không ổn rồi. Không biết là ai tung tin đồn nói Bùi gia chúng ta cố ý không mở cửa buôn bán là vì muốn tăng giá kiếm tiền. Giờ trước cửa mấy cửa hàng của chúng ta trong thành đã tụ tập đầy dân chúng bất mãn. Còn có chưởng quầy và tiểu nhị hai cửa hàng đã muốn bị thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.