Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 544: PN:Tử Tang Tử Cần [5]




Edit: Ring.
Đôi mắt vốn bình tĩnh của Bùi Thương khi nghe Giang Mộ Yên nói vậy thì nhịn không được lóe lên một chút hoảng loạn, nhưng lại lập tức khôi phục bình thường: “Xin phu nhân yên tâm. Bùi Thương nhất định sẽ không cô phụ bất kỳ chuyện gì phu nhân giao phó!”
Lần này dù hai đứa song sinh vẫn còn mắt ngấn lệ vì uất ức và không muốn nhưng khi Bùi Thương gọi lần nữa, hai đứa ai cũng không dám chần chờ tiếp, chỉ sợ Giang Mộ Yên thật sự sẽ để chúng đến chỗ Bùi Thương ở thêm mấy năm.
Nhìn theo bóng dáng ba người hai nhỏ một lớn rời đi, Giang Mộ Yên mới uể oải ngồi xuống, dường như đã dùng hết sức lực.
“Dạ Tập, bắt đầu từ hôm nay ngươi cũng không cần đến đây nữa. Cũng đến lúc đi thị sát sản nghiệp hai năm một lần rồi, nhiệm vụ này năm nay giao cho ngươi, ngươi thấy thế nào? Thuận tiện mang cả thê tử và con trai của ngươi đi du ngoạn non sông luôn đi.”
“Mộ Yên, ta không đi, ngươi để Bùi Phong đi đi. Ta muốn ở lại tọa trấn Phỉ Thúy thành.”
Bùi Dạ Tập biết Giang Mộ Yên vẫn sợ ý chí hắn không kiên định, lại lén chiếu cố Tử Tang Tử Cần nên mới muốn hắn đi nam tuần. Ai ngờ Giang Mộ Yên căn bản không có ý đó. Nàng chỉ cảm thấy vừa rồi nói hắn hơi nặng, vừa lúc thê tử của Dạ Tập từ lúc gả vào nhà đến giờ vẫn chưa từng được ra ngoài, lần này mang danh nghĩa thị sát sản nghiệp Bùi gia các nơi lại có thể để cả nhà hắn đi chơi một chút. Vừa gia tăng tình cảm vừa có thể tạo cơ hội để thê tử của Dạ Tập bắt được trái tim hắn.
Có điều lấy sự hiểu biết của Giang Mộ Yên đối với thê tử của Bùi Dạ Tập thì cô nương hiền tuệ, ôn nhu, lương thiện kia chỉ sợ là không làm được. Ngay cả nói chuyện hơi lớn tiếng một chút nàng cũng đã sợ rồi, từ lúc được gả vào Bùi gia đến giờ vẫn cửa chính không ra cửa phụ không đến. Ngoại trừ mỗi sáng sớm sẽ đến thỉnh an trong viện của nàng và Vũ Khâm thì những lúc khác, nàng ta vẫn một lòng ở nhà, chăm sóc Dạ Tập như một người làm. Từ sau khi sinh con xong thì lại càng chuyên tâm giúp chồng dạy con.
Không nghi ngờ gì, nữ tử như vậy đúng là một thê tử tốt, cũng là nữ tử truyền thống điển hình ở thời đại này.
Nàng cũng không hiểu cô nương kia thích nam nhân như thế nào, nhưng nếu đối tượng đó là Bùi Dạ Tập, Giang Mộ Yên nhìn sao cũng thấy không hợp. Nàng cảm thấy Dạ Tập phối với nữ hài tử hiền tuệ như vật thật sự là thiệt cho con gái nhà người ta. Đến bây giờ, bọn họ thành thân bốn năm, con trai cũng đã ba tuổi rồi mà Giang Mộ Yên vẫn không hiểu nổi vì sao Dạ Tập lại cưới người ta. Khiến mỗi khi nàng nhìn thấy thê tử của Dạ Tập đều cảm thấy nhà họ không đối xử tốt với nàng. Cho nên Giang Mộ Yên vẫn luôn muốn làm gì đó để bồi thường cho sự cực khổ của nàng.
Đương nhiên, tên Bùi Dạ Tập này một chút cũng không cảm giác được.
“Phỉ Thúy thành có gì mà cần ngươi tọa trấn? Có ta và Vũ Khâm ở đây còn sợ không ổn định hay sao?
Được rồi, đừng nhiều lời nữa! Ta bảo ngươi đi thì đi đi, đừng dong dài. Về chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa xuất phát, mang Tố Nga và con trai đi chơi một vòng, chưa được nửa năm thì không cho về. Thành thân đến giờ đã mấy năm rồi mà cũng không thấy ngươi bồi thê tử được mấy ngày, khiến người làm mẹ chồng như ta mỗi lần thấy thê tử ngươi đều cảm thấy hổ thẹn!”
Bùi Dạ Tập sửng sốt, sau đó khó chịu nói: “Kỳ quái! Ngươi hổ thẹn cái gì? Ta là để nàng thiếu ăn hay để nàng thiếu mặc?”
“Ngươi đương nhiên không để nàng thiếu ăn hay thiếu mặc. Nhưng nhu cầu của một nữ nhân thật sự không chỉ có ăn mặc đơn giản như ngươi nghĩ. Nữ nhân cần tình cảm và cũng cần được quan tâm.
Mấy năm nay ngươi vẫn theo Vũ Khâm và ta học kinh doanh, ngày nào cũng đi sớm về muộn, thật sự là rất thiệt thòi cho thê tử của ngươi.”
Giang Mộ Yên cảm khái thở dài. Đối với nàng mà nói, giúp đỡ Vũ Khâm lo liệu gia nghiệp chính là niềm vui . Nhưng với đa số nữ nhân thời đại này thì mỗi ngày được thấy trượng phu cùng mình dùng bữa mới là điều đáng mong đợi.
Mà nàng và Vũ Khâm lại thường hay để Dạ Tập tới khuya mới về phòng, giờ nghĩ lại thật sự là có lỗi với thê tử của Dạ Tập. Khó trách từ khi được gả vào đây đến giờ vẫn chưa thấy nàng cười, chắc trong lòng cũng có oán giận.
“Giang Mộ Yên, ngươi hôm nay thật sự rất khác thường. Sao tự nhiên lại cảm khái chuyện này? Ngươi nghĩ Uông Tố Nga giống ngươi sao, mỗi ngày đều phải nói lời yêu thương sến súa với cha ta mới chịu?”
Bùi Dạ Tập liếc mắt nhìn Giang Mộ Yên, nhưng sau khi thấy biểu tình của nàng, hắn nhất thời không thể không thỏa hiệp.
“Thôi được rồi, được rồi. Ta đi được chưa? Đừng dùng biểu tình như ngươi nợ ta rất nhiều như vậy nhìn ra! Thật là phiền toái mà! Ta đi đây!”
Bùi Dạ Tập chịu không nổi xoay người rời đi. Hắn thật sự không thể chịu nổi Giang Mộ Yên dùng ánh mắt hổ thẹn như vậy nhìn hắn.
Mấy năm nay, mỗi khi đối đầu với nàng đều vì vậy mà bại trận a.
Hắn biết Giang Mộ Yên cùng tất cả mọi người ở Bùi gia đều cảm thấy khó hiểu vì chuyện hắn cưới nữ tử như Uông Tố Nga. Thế nhưng hắn sao có thể nói cho họ rằng hắn cưới nàng chỉ vì khi nàng cười, thần vận đó rất giống Giang Mộ Yên được chứ?
Mấy năm nay khi càng lúc càng hiểu Giang Mộ Yên, sự khủng hoảng khi biết nàng là linh hồn từ thế giới khác đã sớm tiêu tan, mà sự rung động thì tránh không được lại ngo ngoe. Nhưng hắn cũng biết bỏ qua chính là bỏ qua, cho dù có cố chấp không buông tay đi nữa thì cũng không thể tìm lại được.
Hắn không muốn giống Bùi Phong, thủ một tình cảm yêu mến đơn phương không có hy vọng mà cô độc cả đời. Đó không phải chung thủy với người mình yêu mà là một loại áp lực vô hình.
Cho nên bốn năm trước, khi ngẫu nhiên găp Uông Tố Nga, con gái một nhà nông bình thường, thấy nàng có nụ cười quen thuộc, thân thiết vô cùng giống người nào đó, hắn liền nói muốn thành thân.
Thành thân tới nay đã bốn năm, hôn nhân của hắn và Uông Tố Nga thật ra cũng không xấu như mọi người vẫn lo lắng. Nàng là một người dễ thỏa mãn, mà hắn vì muốn thấy nụ cười của nàng nên chỉ cần về đến nhà, hắn vẫn chưa bao giờ keo kiệt mà biểu lộ sự ôn nhu của mình. Thậm chí vì độc chiếm nụ cười đó, hắn còn dùng lời ngọt ngào dụ nàng đáp ứng không để người thứ hai ngoài hắn thấy nàng cười.
Chỉ sợ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Giang Mộ Yên cảm thấy có lỗi với Uông Tố Nga.
Bất quá vậy thì đã sao?
Trong lòng Uông Tố Nga, hắn là một trượng phu dịu dàng đối xử với nàng rất tốt, huống chi hắn còn đáp ứng cả đời tuyệt đối không nạp thiếp. Chỉ điều đó thôi đã đủ để khiến cô nàng đơn thuần đó nguyện ý cả đời dâng hiến nụ cười cho hắn rồi.
Đừng bảo hắn đê tiện, cũng đừng bảo hắn vô sỉ. Mỗi người sống trên đời này đều có những điều mình theo đuổi. Những người theo đuổi được thì không nói, còn những người không chiếm được thì sao? Chẳng lẽ ngay cả mơ ước cũng không được?
Mặc dù không có rung động tình cảm gì với Uông Tố Nga nhưng hắn sẽ gánh trách nhiệm cả đời của nàng, vì nàng mà tuân thủ nghiêm ngặt mỗi điều mình đã hứa, cho con trai họ một gia đình hoàn chỉnh, hạnh phúc.
Ngoại trừ bí mật nụ cười đó, hắn xin được phép cất giấu thì tất cả những chuyện mà một nam nhân, một trượng phu nên làm, bất luận là gì, hắn cũng sẽ làm được.
R: đọc khúc này mà thấy bình thường là tui biết tui già ròi *khóc một dòng sông*.
~
Đêm đã khuya.
Bùi Thương im lặng ngồi trước bàn. Ánh nến vàng mờ ảo phủ từng lớp từng lớp ánh sáng lên hắn. Sự ôn hòa, khoan hậu, cung cẩn của ban ngày đều đã bị rút đi hết. Lúc này, trên người hắn chỉ còn vẻ nặng nề, trầm tĩnh và đau thương. Sự đau thương và xa cách này giống như một ngọn núi đè trên vai, gần như khiến hắn không bao giờ có thể thẳng lưng như ban ngày được.
Trong tay hắn chỉ có một mảnh vải đã cũ đến mức nhìn không ra màu vốn có của nó là gì. Mảnh vải phất phơ trước ánh nến, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy trên đó có điểm gì đó không mấy sáng sủa, không biết là vì ánh sáng khúc xạ hay vì chính mảnh vải như vậy.
Hắn cứ cầm mảnh vải nhìn thật lâu, lâu đến mức gần như trở thành một pho tượng.
Cuối cùng, giọt lệ trong mắt hắn im lặng rơi xuống.
Chung quy vẫn không thể hận nàng. Có lẽ hắn từng muốn giết Giang Mộ Yên để báo thù cho Tinh của hắn, muốn tổn thương đến người nàng yêu thương nhất, thí dụ như Bùi Vũ Khâm hay đôi song sinh để khiến nàng đau khổ, nhưng trải qua mấy năm nay, hắn biết nữ nhân này ưu tú đến mức nào. Nàng đáng giá bất luận nam nhân nào bán mạng, vì nàng mà chết không hối tiếc.
Phải chăng Tinh cũng vì vậy mới bị nàng hấp dẫn, nguyện vì nàng làm bất cứ chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.