Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 555: PN:Tử Tang Tử Cần [16]




Edit: Ring.
Bùi Thương hiển nhiên cũng không định che giấu sát khi, nên hắn không chút do dự gật đầu.
“Mặc kệ là gì, nếu hôm nay phu nhân đã chủ động nói ra những lời này thì nên biết dù mắt và tâm ta thấy được những thứ khác với dự định thì sau khi nghe được những lời này của phu nhân, ta cũng không thể nào thiên vị phu nhân được.”
“Nói vậy là trong lòng tiên sinh thật ra biết rõ, nhưng vẫn ôm ý niệm ‘dù giết lầm còn hơn bỏ sót’ đối với Mộ Yên, đúng không?”
Bùi Thương không trả lời.
Giang Mộ Yên dường như cũng không để ý đến đáp án của hắn, nàng chỉ nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, xin nghe Mộ Yên nói một lời, được chứ?”
“Mời nói!”
“Tiên sinh ngài lựa chọn như vậy, Mộ Yên thật sự cảm thấy rất đáng tiếc.”
Trong mắt Giang Mộ Yên đã không còn chút chắc chắn hay vui sướng nào như lúc đối mặt với Bùi Vũ Khâm trước khi đến đây nữa.
Nàng cho rằng thời gian ba năm đã đủ để chứng minh sự vô tội của mình, nhưng lại quên uy lực của những lời như ‘thù không đội trời chung’.
Nàng một lòng mang suy nghĩ ‘oan gia nên giải không nên kết’ mà đến đây, mong muốn có thể hóa giải thù hận trong lòng Bùi Thương. Nhưng giờ xem ra nàng đã đánh giá quá thấp sự ảnh hưởng của thù hận với Bùi Thương rồi.
Nàng cũng không phải sợ chết. Nàng biết nếu Vũ Khâm không biết sự tồn tại của Bùi Thương thì thôi, nhưng từ ba năm trước Vũ Khâm đã bắt đầu phòng bị rồi, đêm qua còn nói những lời quyết tuyệt như vậy, chàng chắc chắn cũng đã chuẩn bị gì đó. Cho nên chín phần mười là tính mạng của nàng sẽ không đáng lo. Người không có kết cục tốt nhất định chỉ có một mình Bùi Thương.
Đó không phải kết quả nàng muốn nhìn thấy, cũng không bằng lòng nhìn thấy. Nếu có thể, chỉ cần có một chút cơ hội để cứu vãn, nàng sẽ không bỏ qua.
“Tiên sinh ngài biết không? Trước khi ra khỏi phòng, ta vẫn tràn đầy mong chờ vào những thứ tốt đẹp trong cuộc sống. Không chỉ Bùi gia cần tiên sinh, Tang nhi và Cần nhi lại càng cần tiên sinh. Trên đời này, Mộ Yên chỉ nhìn trúng một mình tiên sinh, tin ngài có thể trở thành người dạy dỗ Tang nhi và Cần nhi nên người!”
“Những lời này của phu nhân là đang uy hiếp ta sao?”
“Không, tiên sinh! Ngược lại, nếu thù hận thật sự không thể buông bỏ, xin tiên sinh cứ trút giận lên một mình Mộ Yên, đừng liên lụy đến hai đứa con trai của ta. Vũ Khâm yêu ta sâu vô cùng, nếu có gì đắc tội, xin tiên sinh rộng lượng thông cảm, bỏ qua cho chàng cũng không thiệt gì!
Dù sao Giang Mộ Yên có lỗi với tiên sinh nhưng Bùi gia và Bùi Vũ Khâm thì không. Điểm này, tiên sinh ngài rất rõ ràng, đúng không?”
Nghe khẩu khí của Giang Mộ Yên như muốn một mạng đổi một mạng, điều này khiến Bùi Thương cũng hơi sửng sốt. Hắn cho rằng nàng mở miệng chặn hắn là muốn hắn thay đổi chủ ý, tha cho nàng một mạng, thì ra hắn đã nghĩ sai rồi sao?
“Trong đầu phu nhân rốt cuộc đang nghĩ gì? Lẽ nào thật sự không sợ chết sao?”
“Không, ngược lại, ta rất sợ chết, cũng không muốn chết, lại càng không muốn chịu tội thay người ta. Chỉ là có một số chuyện liên quan đến đại nghĩa, cho dù biết kết quả chắc chắn là chết nhưng vẫn không thể né tránh.
Thật ra trước hôm nay, ta vẫn luôn chờ ngày này đến, lại sợ nó đến quá sớm, khi tiên sinh ngài còn chưa suy nghĩ rõ ràng. Hiện tại, tuy đối với ta mà nói vẫn còn chưa đến lúc nhưng tiên sinh và tướng công của ta đều đã không chờ được nữa rồi. Vậy thì giải quyết luôn đi.
Mộ Yên muốn hỏi tiên sinh, người trong hồ đó, là ai của ngài?”
Bùi Thương im lặng, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng trả lời: “Nó tên Tinh, là đệ đệ của ta!”
Giang Mộ Yên nhàn nhạt gật đầu như đã hiểu: “Quả nhiên là người chí thân. Vâỵ Mộ Yên này chết cũng xem như không oan uổng! Có thể nói ta nghe một chút, Tinh là người như thế nào không?”
“Nó là một đứa đơn thuần, thiện lương, cũng rất cố chấp. Nếu đã nhận định chuyện gì rồi thì mười con ngựa cũng không kéo nó lại được. Nếu không vậy, nó cũng đã chẳng…”
Giang Mộ Yên gật đầu: “Hắn ra đi, chắc ngài rất khổ sở. Mấy năm nay, khổ cực cho tiên sinh rồi!”
Chỉ một câu này đã thiếu chút nữa khiến Bùi Thương lại rơi nước mắt. Hắn chỉ cảm thấy khóe mắt rất rát, rất khó chịu: “Phu nhân không cần phải nói những lời đó, ta sẽ không thay đổi chủ ý.”
“Ta biết. Ta cũng không nghĩ một câu nói của mình có thể khiến tiên sinh ngài đổi ý. Chỉ cần nhìn ngài liên tục chín tháng, đêm nào cũng bế khí xuống hồ tìm kiếm Tinh, ta liền biết mối thù này, trừ phi một bên mất mạng, nếu không thì không cách nào chấm dứt!
Chỉ là ta vẫn hy vọng, cho rằng những hành động của ta trong ba năm qua có thể khiến ngài bỏ qua sự đau xót và bi phẫn trong lòng, lần nữa buông gánh nặng quá khứ mà sống cuộc sống mới. Thế nhưng giờ xem ra Mộ Yên đã đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của mình với tiên sinh rồi.”
“Nếu đã sớm phát hiện sự tồn tại của ta thì sao không loại trừ ta ngay từ đầu. Vì sao ba năm trước còn muốn cứu ta? Cô nên biết, cứu ta chính là cứu một người sẽ thay đổi vĩnh viễn cuộc đời của cô!”
“Ta biết! Cứu tiên sinh là bởi vì mỗi hành động của tiên sinh ngài đều đáng giá để Mộ Yên cứu. Về phần cứu tiên sinh rồi, tiên sinh có còn muốn giết ta hay không, đó lại là một chuyện khác, không thể gộp hai chuyện đó lại làm một. Ta không thể vì biết mục đích tiên sinh là muốn giết ta nên nhẫn tâm thấy chết không cứu.”
“Giang Mộ Yên, lẽ nào trượng phu khôn khéo, tính toán như hồ ly của cô không nói cho cô biết rằng không thể nhân từ với kẻ thù sao?”
“Tiên sinh nghĩ sai về Vũ Khâm rồi. Chàng là một trượng phu vĩ đại, cho dù trong lòng rõ ràng đang đau khổ nhưng phàm là quyết định của ta, chàng đều tôn trọng. Chàng cho ta thời gian để ta chứng minh tín niệm của mình. Chỉ là cuối cùng phản ứng của tiên sinh nói cho ta biết rằng tín niệm đó không có kết quả!
Thế nhưng ta vẫn không hối hận. Ta nghĩ nếu cho Vũ Khâm lựa chọn lại bao nhiêu lần, chàng vẫn sẽ chọn tôn trọng ta, không hề thay đổi. Đó là sự cố chấp của chúng ta. Tiên sinh ngài như vậy sao có thể không rõ, chỉ là ngài tự lừa gạt mình mà vờ như không biết thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.