Huyền Thiên

Chương 456: Một người ngộ đạo gà chó phi thăng





Đại đạo vô biên, vạn biến cũng không rời khỏi đó! Chính ngươi tự lĩnh ngộ đi!
Dương Thiên Lôi biên soạn bừa một đoạn chẳng biết là trong Đạo Đức Kinh hay là Dịch Kinh gì đó nói ra, kỳ thực gì nói cũng như chưa nói, ý của người anh em này chính là lừa người, thế nhưng, không biết chuyện gì xảy ra, lúc Dương Thiên Lôi nói ra những lời này thì kỳ quái chính là cư nhiên ngay cả hắn tựa hồ cũng đột nhiên ngộ ra chuyện gì đó, trong nháy mắt, trong ánh mắt của vô số tu luyện giả, lâm vào một loại cảnh giới kỳ diệu. khí tức quanh thân liền bắt đầu biến hóa trong vô hình. Hai mắt của hắn cư nhiên tự động chậm rãi nhắm lại!
Cùng lúc đó, trong toàn bộ lôi đài. Thiên địa linh khí đột nhiên truyền tới từng trận ba động, trong nháy mắt, liền điên cuồng lao về phía Dương Thiên Lôi!

- Đốn ngộ?

Lúc này đây, mấy lão gia hỏa trên chủ tịch đài, cùng với mấy đệ tử dự thi trên ghế tuyển thủ, và hơn trăm vạn tu luyện giả ở trường diễn võ đều kinh hãi mở to hai mắt ra nhìn, quả thực không thể tin chuyện mình nhìn thấy là sự thực!
Dương Thiên Lôi cư nhiên tiến nhập vào cảnh giới đốn ngộ mà tu luyện giả thiết tha mơ ước ngay lúc này!
- Ha ha ha ha… Thiên tài, thực sự là… Đúng lúc này, Thương Huyền Không khiếp sợ không tin nổi đột nhiên cố lấy pháp lực quanh thân, cười to một tiếng không gì sánh được, giống như đang khen ngợi Dương Thiên Lôi. Thế nhưng, trong nháy mắt khi hắn cười lên thì ánh mắt của toàn bộ mấy lão gia hỏa trên chủ tịch đài đột nhiên nhìn về phía hắn. Hơn nữa đều mang theo vẻ khinh thường!
Hầu như là cùng một lúc, bốn đạo thần niệm cường đại không gì sánh được của Phong Vô Kỵ, Lâm Vô Kỵ, Vu Nhân Kiệt, Vũ Văn Tinh Diệu liền trực tiếp điên cuồng áp về phía Thương Huyền Không, đồng thời phẫn nộ quát lớn một tiếng trong đầu hắn: - Câm miệng!
Ngay cả Cổ Đức Nhân cũng nhịn không được mà nói, tuy là nhẹ giọng nhưng cũng rất kiên định: - Thương Huyền Không, ngươi có biết là ngươi đang làm gì không? Đừng để người trong thiên hạ khinh thường ngươi!
Nói tới đây, Cổ Đức Nhân đột nhiên xuất ra vô số đạo thần niệm. trong nháy mắt, toàn bộ tu luyện giả trong trường diễn võ liền nghe được thanh âm của Cổ Đức Nhân: - Ta Cổ Đức Nhân, đại diện cho tu luyện giới ở Thương Huyền Đại Lục, hiện tại nói rõ. Ai dám gây ra bất kỳ âm thanh gì, cắt đứt đốn ngộ của Dương Thiên Lôi thì kẻ đó chính là kẻ địch của tu luyện giả trong thiên hạ! Giết, không tha! Thần đạo cường giả Tạo Hóa Môn nghe lệnh, triệt hồi kết giới lôi đài! Để linh khí thiên địa di chuyển! Toàn bộ tu luyện giả nghe lệnh, tự hành cảm ngộ. Có thể lấy được nhiều ít gì cũng đều là phúc phần của các ngươi!
Cổ Đức Nhân thân là người đứng đầu chưởng giáo chí tôn của bát đại môn phái, lúc này đây, lại mạnh tay tuyên bố và hạ lệnh. Thế nhưng, loại cường thế này, trong nháy mắt lại được trăm vạn tu luyện giả tôn trọng!
Bởi vì hắn đã bày ra phong độ ứng với môn phái đứng đầu!
Đồng dạng trong nháy mắt này, trong mắt của Bộ Kinh Thiên liền hiện lên một tia sùng bái và tôn kính từ sâu tận đáy lòng, nhìn về sư phụ của mình! Nỗi khó chịu tối hôm qua trong lòng rất nhanh liền biến mất sạch sẽ, còn Phong Vô Kỵ, Vu Nhân Kiệt, Lâm Vô Kỵ và Vũ Văn Tinh Diệu thì vô cùng cảm kích quay sang gật đầu với Cổ Đức Nhân. Vì có lời nói này của Cổ Đức Nhân cho nên cái tên Thương Huyền Không đê tiện vô sỉ muốn cắt đứt đốn ngộ của Dương Thiên Lôi cũng không dám hó hé gì nữa.

- Tê tê tê…

Lúc toàn bộ kết giới cường hãn bao phủ toàn bộ lôi đài bị triệt hồi, trong nháy mắt, linh khí thiên dịa trong phạm vi trăm dặm thậm chí cả ngàn dặm đều sinh ra ba động kinh người, mà Dương Thiên Lôi giống như lão tăng nhập định, tiến nhập vào cảnh giới đốn ngộ lúc này đây cư nhiên lại chậm rãi tự động bay lên, trong nháy mắt liền bay lên cao cả trăm trượng, một cỗ khí tức huyền ảo không gì sánh được bao phủ quanh người hắn, khiến cho không gian chung quanh giống như đều đầy rẫy vô số thiên địa pháp tắc.
Giờ khắc này, không ai do dự nữa, mọi người đều tranh thủ nắm bắt cơ hội khó mà có được này, ngồi xếp bằng ngay tại chỗ.
Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
Một người đốn ngộ, vô luận là tu luyện giả cảnh giới nào đốn ngộ, đều có thể khiến cho những người ở cạnh hắn thu được lợi ích không nhỏ!
Hai tên Thương Huyền Không và Thương Huyền Bác đê tiện vô sỉ, tuy là rất muốn cắt đứt đốn ngộ của Dương Thiên Lôi, nhưng cũng không thể không đành lòng, cũng ngồi xếp bằng xuống, lợi dụng đốn ngộ của Dương Thiên Lôi để chính mình cảm ngộ được thiên địa pháp tắc, thu được đề thăng!
Ngay lúc tất cả mọi người bắt đầu ngồi xuống, cảm ngộ đốn ngộ của Dương Thiên Lôi thì Dương Thiên Lôi đã bay lên cao cả trăm trượng đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ, trong nháy mắt, khí tức mà hắn che giấu cư nhiên liền phát ra toàn bộ, cảnh giới Thần đạo cấp ba đỉnh phong!
Cùng lúc đó, thân thể hắn giống như phá kén thành bướm, tràn ngập một đạo quang mang bảy màu sáng chói, trên bầu trời âm u, chiếu sáng phạm vi vài dặm, toàn bộ tu luyện giả đều bị bao phủ trong quang mang bảy màu kia!
Hơn trăm vạn tu luyện giả thì không sao, dù sao thì vô luận là Dương Thiên Lôi thế nào đi nữa cũng không phải cảnh giới mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Thế nhưng, lúc mấy lão gia hỏa ngồi trên chủ tịch đài cùng với mấy người Phong Linh Nhi, Bộ Kinh Thiên ngồi trên ghế tuyển thủ cảm thụ được cỗ khí tức này, thì thân thể không kềm được mà run nhẹ lên.
Trong lòng mỗi người tuy là vô cùng khiếp sợ, nhưng không được bao lâu liền áp cỗ khiếp sợ này xuống, tiếp tục cảm ngộ đốn ngộ của Dương Thiên Lôi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mười phần chung, hai mươi phần chung, nửa canh giờ, một canh giờ…
Mặc dù tất cả mọi người dung nhập tâm thần vào trong cảm ngộ, vẫn khó có thể áp chế nỗi khiếp sợ và hưng phấn trong lòng như trước.
Đốn ngộ, cái gọi là đốn ngộ chính là cảm ngộ trong nháy mắt. Là cảnh giới mà Tu Luyện Giả tha thiết ước mơ. Chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Tuyệt đại đa số Tu Luyện Giả cho dù cả đời cũng khó mà gặp được một lần. Truyện Tiên Hiệp
Cho dù là gặp được, dưới tình huống bình thường cũng không kéo dài được bao lâu.
Nhưng mà Dương Thiên Lôi trước mặt hơn trăm vạn Tu Luyện Giả, ở trên lôi đài, thế mà lại có thể tiến vào trạng thái đốn ngộ, càng kinh khủng hơn chính là kéo dài mãi đến hơn một canh giờ rồi mà vẫn nhu trước, chưa có chút dấu hiệu là sẽ dừng lại. Điều này làm sao không khiến cho hơn trăm vạn Tu Luyện Giả khiếp sợ? Làm sao có thể không hưng phấn?
Bởi vì bọn họ đều rõ, ở trong thời gian Dương Thiên Lôi đốn ngộ càng dài, bọn họ cũng sẽ đạt được lợi ích vô cùng vô tận!
Kể cả các nhân vật được mọi người kính ngưỡng trên đài chủ tịch cũng không ngoại lệ!

- Rầm rầm rầm…

Theo thời gian trôi qua, trong hơn trăm vạn Tu Luyện Giả, đã có hiện tượng kinh người là đột phá chướng bích cảnh giới, một số Tu Luyện giả có ngộ tính cao ở bên trong trường cảm ngộ kéo dài hơn một canh giờ này, thế mà đã ngạnh sanh đột phá chướng bích cảnh giới!
Thế nhưng, dù đột phá chướng bích cảnh giới nhưng cũng không có ai dám lên tiếng, cũng không người nào nguyện ý lên tiếng, bọn họ không muốn lãng phí một phút một giây nào, mạnh mẽ áp chế nội tâm đang kích động của mình, lần nữa tiến nhập vào trong cảm ngộ!
Phong Linh Nhi, Bộ Kinh Thiên, Trương Tử Hàm, Long Tĩnh, Mộ Dung Tiến, Bách Lý Tình Không, Thương Mang Tử… Bảy đệ tử thiên tài đang ngồi trên đài tuyển thủ, ngoại trừ Thương Huyền Bác ra, thế mà đã thay phiên nhau tấn thăng!
Quan trọng nhất là Lý Thuần Dương thân đang ở trên lôi đài, cũng đang tấn chức!
Mà trong đám trăm vạn tên Tu Luyện Giả ở dưới lôi đài, cũng có vô số người đột phá chướng bích cảnh giới, tấn cấp!
Rốt cuộc, sau khi kéo dài thêm non nửa canh giờ, năng lượng thiên địa đang vận chuyển điên cuồng dần dần bắt đầu trở lại bình thường, khí tức huyền ảo cùng với thất thải quang mang đang bao phủ phạm vi mấy dặm cũng dần dần co rút lại, lúc này, tất cả mọi người đang đắm chìm bên trong trạng thái cảm ngộ cũng chợt hiểu, quá trình đốn ngộ của Dương Thiên Lôi đã sắp kết thúc rồi.
Hơn trăm vạn Tu Luyện Giả đều chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt chất đầy ánh sáng hưng phấn và cảm kích, ngưng mắt nhìn Dương Thiên Lôi sắp hết đốn ngộ, vẫn còn đang huyền phù trên không trung, tản mác ra thất thải quang mang nhàn nhạt!
Phạm vi hơn hai trượng xung quanh thân hình cao lớn ấy đang được khí tức huyền ảo cùng với pháp tắc thiên địa vô cùng vô tận vờn quanh, gương mặt tuấn tú với đôi mắt vẫn nhắm chặt, khóe miệng hắn vẫn khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười tà đã trở thành "thương hiệu" của hắn!
Nhưng mà giờ phút này, nụ cười như thế lại khiến cho người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng!
Vô số người có tu vi khá thấp, thế mà ở sâu tận trong nội tâm bỗng sinh ra một tia cảm giác sùng bái!

- Thần Đạo cấp bốn đỉnh phong, cảnh giới Hóa Thân!

Trên đài chủ tịch, các nhân vật thuộc hàng Thái Đẩu ngưng mắt nhìn Dương Thiên Lôi mà thốt lên đầy khiếp sợ. Bọn họ mỗi người đều hiểu rõ, cho dù là đốn ngộ, dù trạng thái đốn ngộ đó có lợi hại đến cỡ nào, cũng không cách nào khiến cho một Tu Luyện Giả vượt qua hai tầng cảnh giới được, có thể tấn thăng một cấp đã chính là cực hạn! Mà Dương Thiên Lôi lúc này là là cảnh giới Thần Đạo cấp bốn đỉnh phong, nói vậy cũng tức là trong lúc Dương Thiên Lôi đốn ngộ đã có cảnh giới Thần Đạo cấp ba. Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân chân chính khiến cho họ phải khiếp sợ. Nguyên nhân thực sự khiến cho bọn họ khiếp sợ chính là, Dương Thiên Lôi chẳng qua chỉ có cảnh giới Thần Đạo cấp ba, nhưng thời gian đốn ngộ của hắn lại có thể kéo dài đến như thế, khiến cho rất nhiều Tu Luyện Giả trong thời gian đốn ngộ của hắn cũng có thể đề thăng cảnh giới, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là, pháp lực và pháp tắc thiên địa cần để cho Dương Thiên Lôi tấn thăng lên một cấp cường đại gấp vô số lần so với Tu Luyện Giả bình thường!
Còn có nghĩa là thực lực của Dương Thiên Lôi vượt xa cấp bậc của hắn rất là nhiều!

- Hô! Cuối cùng, Dương Thiên Lôi dưới sự tập trung chú ý của trăm vạn Tu Luyện Giả cũng thở ra một hơi khẩu khí mà chậm rãi mở mắt ra, hai đạo thất thải quang mang thâm thúy và huyền ảo từ bên trong mắt hắn chợt lóe lên một cái rồi biến mất.

- Cảm tạ! Cổ Đức Nhân là người thứ nhất ôm quyền, ngưng mắt nhìn Dương Thiên Lôi mà nói.

- Đa tạ! Đa tạ Dương huynh đệ! Trong phút chốc, tất cả các lão giả đều rối rít cảm ơn Dương Thiên Lôi. Ngay sau đó, cả diễn võ trường, hơn trăm vạn Tu Luyện Giả cũng đồng thanh hô lên lời cảm ơn vô cùng đối với Dương Thiên Lôi. Âm thanh mỗi người đều từ tâm can mà ra, vô cùng chân thành.

Chỉ có Thương Huyền Không là sắc mặt khó chịu dị thường. Còn Thương Huyền Bác thì mang theo ánh mắt lạnh lùng, thậm chí còn có một tia khinh thường bên trong ánh mắt chăm chú nhìn Dương Thiên Lôi!
- Cảnh giới Thần Đạo cấp bốn đỉnh phong, hừ! Trước mặt ta cũng vẫn chỉ có chết mà thôi! Thương Huyền Bác trong lòng thầm nói một câu hết sức âm tàn. Giờ này phút này, hắn đã luyện hóa nguyên thần của hai gã cường giả Thần Đạo cấp năm, đã hoàn toàn hấp thu thiên địa pháp tắc cùng với toàn bộ tu vi bên trong nguyên thần của hai người nọ, thực lực của hắn so với một ngày trước thì tăng lên gấp bao nhiêu lần? Lực lượng mênh mông mãnh liệt kia khiến cho hắn có sự tự tin tuyệt đối có thể đem Dương Thiên Lôi biến thành một đám tro bụi!
- Ách…, các vị không cần phải cám ơn ta, thật sự xin lỗi, thật không nghĩ tới lúc này thế mà lại đốn ngộ, cũng đã ảnh hưởng tới trận so tài rồi… Dương Thiên Lôi có chút chịu không nổi ánh mắt cảm kích của hơn trăm vạn Tu Luyện Giả như vậy, cho dù trong lòng có chút ý vị, nhưng vẫn cảm thấy dường như không tốt mà gãi gãi đầu, chậm rãi hạ xuống trung tâm của lôi đài.

- Tiếp tục so tài chứ? Khi Dương Thiên Lôi hạ xuống trung tâm của lôi đài, liền nhìn về phía người trọng tài vẫn còn đang mang vẻ mặt cảm kích mà hỏi.

- Đợi một chút! Đúng lúc này, Phong Vô Kỵ trên đài chủ tịch bỗng nhiên lại đứng dậy, trầm giọng nói. Thanh âm già nua, đầy rẫy uy nghiêm vô tận, gương mặt thương lão lúc này như càng thêm già. Nhưng mà ánh mắt của lão lại giống như là mặt trời chói chang, trở nên sáng loáng vô cùng!

- Hử? Dương Thiên Lôi khẽ nghi hoặc, không hiểu lão gia tử lúc này mà còn bỗng nhiên lại muốn nổi sóng gió cái gì?

Nhưng mà hơn trăm vạn Tu Luyện Giả vẫn còn đang đắm chìm trong sự kích động và vui sướng khi tu vi được đề thăng lúc này lại như nghĩ tới điều gì, cơ hồ trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhịìn về phía Phong Vô Kỵ!
- Phong huynh? Cổ Đức Nhân tựa hồ đã sớm biết Phong Vô Kỵ sẽ không chịu để yên, càng không thể cứ như vậy mà bỏ qua cho Thương Huyền phủ. Nhưng mà ngoài ý muốn của Cổ Đức Nhân chính là biểu hiện của Phong Vô Kỵ so với trong tưởng tượng của lão còn muốn kịch liệt hơn. Lấy hiểu biết của lão về Phong Vô Kỵ, thì Phong Vô Kỵ chính là người có thừa sự ẩn nhẫn, nhuệ khí không đầy, cao lắm thì cũng chỉ làm trò trước mặt trăm vạn Tu Luyện Giả, trước mặt mọi người mà chỉ trích Thương Huyền Không mấy câu mà thôi. Nhưng hiện tại, khí tức trên thân Phong Vô Kỵ thế mà lại phát tán ra chiến ý nồng nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.