Huyền Thiên

Chương 824: Linh khí thiên địa





- Viện trưởng, Tuyết tỷ, cháu thực sự không có việc gì, hai người yên tâm được rooif1 Cháu chỉ bị bỏng một chút, bạn học của cháu có nghề y gia truyền tám đời, mặc kệ thương thế nghiêm trọng như thế nào cũng có thể chữa được, giá lại rẻ, chúng ta không thể chi trả được cho bệnh viện, hiện tại cháu phải đi tìm cậu ta, vài ngày rồi sẽ trở lại…
Dương Thiên Lôi vô cùng trung khí nói, chỉ nghe thanh âm quả thực rất giống như không hề có việc gì, chỉ là bộ dáng của hắn lúc này lại không có ai nguyện tin tưởng hắn không có việc gì. Nhưng căn bản Dương Thiên Lôi không cho viện trưởng và Tuyết tỷ bất cứ cơ hội nào, trực tiếp bước về phía cửa lớn của cô nhi viện.
Tốc độ kia rất nhanh, quả thực chính là chạy nước rút trăm mét, đâu giống như người vừa mới bị sét đánh đả thương.

- Quay lại, Thiên Lôi, quay lại nhanh…

Mặc cho viện trưởng và Lý Tuyết đuổi theo la lên, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn như trước rất nhanh biến mất trong màn đêm đen. Đừng nói là viện trưởng có tuổi tác khá cao hay Lý Tuyết là thiếu nữ chân yếu tay mềm, cho dù là mấy cậu thiếu niên trẻ tuổi khỏe mạnh cũng mơ tưởng đuổi kịp.
Khi Lý Tuyết dẫn đầu đuổi tới cửa, Dương Thiên Lôi đã biến mất trong đêm đen, không nhìn thấy hình bóng.

Tuy rằng biết làm như vậy hiển nhiên sẽ khiến viện trưởng và Lý Tuyết lo lắng, nhưng Dương Thiên Lôi lại chỉ có thể làm như vậy, đây là biện pháp duy nhất tránh gây oanh động quá lớn.
Bởi vì Dương Thiên Lôi rất rõ ràng thân thể của hắn bị thương nặng tới mức nào, một khi đưa vào trong bệnh viện, hắn chết đi thì coi như chuyện bình thường, nhưng nếu sống lại, còn khôi phục hoàn toàn mà nói, sợ rằng sẽ khiến toàn bộ thế giới oanh động. Một người bị bỏng cấp độ toàn thân, lục phủ ngũ tạng có tới mấy phần bị hoại tử, hầu như đã đánh mất tất cả sinh cơ, vì sao có khả năng sống lại?
Đây không phải là Tam Thập Tam Thiên, lại càng không phải là bay lên trời độn xuống đất, thế giới tu luyện không gì không làm được, đây là Địa Cầu tôn trọng khoa học.
Nếu đã về tới đây, Dương Thiên Lôi phải lấy tư duy của người Địa Cầu để thích ứng với thế giới vốn thuộc về hắn.
Vì vậy, Dương Thiên Lôi lúc này hoàn toàn bằng vào cỗ ý niệm tinh thuần kia chống đỡ, sau khi chạy ra khỏi cô nhi viện trực tiếp vòng tới sau tường cô nhi viện, leo tường mà vào, thành thạo trốn vào một góc chứa đồ hỏng hóc bình thường mười ngày nửa tháng cũng không có ai dòm ngó, trực tiếp mềm nhũn ngã xuống đất.


- Thiên Lôi, Thiên Lôi…

Tiếng hô hoán lo lắng của viện trưởng và Lý Tuyết cùng với một số tiếng kêu gọi không khác sâu gì mơ hồ truyền vào trong tai Dương Thiên Lôi, nhưng hắn cũng bất chấp để ý tới rồi. Sau nửa canh giờ tu luyện, cho dù là tu vi tâm cảnh của Dương Thiên Lôi cao tới đâu đi nữa, còn có cỗ ý niệm tinh thuần kia trợ giúp, nhưng hắn lúc này thủy chung là một phàm nhân, thân thể phế vật tới không thể phế vật hơn, kỳ kinh bát mạch bế tắc, lục thức phong bế, muốn hoàn toàn khôi phục không phải nhất thời nửa khắc có thể làm được. Vừa rồi hắn bất quá là bằng vào cảm ngộ đối với khí tức sinh mệnh bình thường cùng với cỗ ý niệm tinh thuần khống chế, tạm thời thủ hộ khí tức sinh mệnh của chính mình không bị trôi qua mà thôi.
Muốn khôi phục chân chính cần phải có thời gian.
Chậm rãi chuyển tinh thần dung nhập vào thân thể, Dương Thiên Lôi điều khiển cỗ ý niệm tinh thuần kia, chậm rãi dung nhập vào trong thân thể.
Lúc này, trong cơ thể Dương Thiên Lôi đã tràn đầy những điểm năng lượng thần bí vô cùng, những điểm năng lượng này chính là do Dương Thiên Lôi lĩnh ngộ được, nhưng không thể chân chính ngưng tụ sử dụng bình thường. Chỉ bất quá những điểm năng lượng này bắt đầu phân tán tới mỗi một bộ vị trong cơ thể, không thể hội tụ.
Những điểm năng lượng bản nguyên này chính là thu hoạch trong nửa giờ chữa thương vừa rồi.
Nguyên vốn trước khi chữa thương, trong cơ thể hắn tràn ngập năng lượng thuộc tính lôi cuồng bạo hung mãnh, da thịt bị đốt cháy tầng sâu, giống như bị bịt kín một tầng cao su lưu hóa, để nhiệt lực trong cơ thể cuồn cuộn không tiêu tan, không ngừng phá hủy tất cả các tế bào trong cơ thể. Nếu như đổi thành tu luyện giả bình thường, cho dù là cao thủ cảnh giới Thần Đạo trong Tam Thập Tam Thiên, tại tình thế không có bất cứ pháp lực, thần niệm nào chống đỡ, sợ rằng chỉ có một kết cục phải chết.
Nhưng Dương Thiên Lôi khác nhau, tuy rằng hắn đã mất đi toàn bộ tu vi, nhưng hắn đã từng là tồn tại chí cao lĩnh ngộ được năng lượng bản nguyên, pháp tắc thiên đạo sau khi được chứng kiến, hay nói chính xác hơn là trải niệm qua vũ trụ băng diệt và sinh mệnh sinh ra đã lĩnh ngộ được tới trình độ cực cao. Vì vậy, cho dù không có bất cứ pháp lực nào, hắn vẫn có thể bằng vào cỗ ý niệm tinh thuần trong đầu tại thời gian ngắn chuyển biến năng lượng thuộc tính lôi thành năng lượng bản nguyên, để thương thế của chính mình không hề chuyển biến xấu hơn.
Hiện tại hắn muốn làm chính là, lấy ý niệm khơi thông kinh mạch, khiến năng lượng bản nguyên hội tụ vào đan điền, lớn mạnh năng lượng bản nguyên, như vậy có thể bắt đầu chân chính chữa thương.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, khi đêm tối dần dần biến mất, ánh bình minh rực rỡ chiếu rọi, Dương Thiên Lôi bằng vào cỗ ý niệm tinh thuần kia, rốt cuộc đã tụ tập được năng lượng bản nguyên rải rác khắp nơi trong cơ thể hội tụ vào đan điền, kỳ kinh bát mạch bế tắc, lục thức lục giác bị phong vế cũng thành công mở ra.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã làm được điểm này, tuyệt đối là chuyện tình không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng tâm tình của Dương Thiên Lôi không hề chuyển biến tốt đẹp, ngược lại trầm trọng cực độ. Bởi vì lúc linh giác mở ra, hắn rõ ràng cảm ứng được linh khí trong thiên địa dĩ nhiên thiếu thốn tới trình độ khủng bố!
Nếu như không phải năng lượng thuộc tính lôi từ sấm sét quán nhập vào trong cơ thể của hắn còn tồn tại, để Dương Thiên Lôi chuyển biến thành năng lượng bản nguyên, Dương Thiên Lôi có thể khẳng định được, cho dù có ý niệm tinh thuần và tu vi tâm cảnh siêu cường, hắn cũng không thể ngăn cản chính mình tử vong.
Dù thợ khéo tới đâu đi chăng nữa thì không bột đố gột nên hồ, không thể thổi cơm không gạo, không có năng lượng thiên địa, tu vi tâm cảnh có cao tới đâu, pháp tắc thiên đạo có lĩnh ngộ sâu tới đâu đi nữa thì cũng lấy cái gì để chữa thương.

- Trách không được tu luyện giới tại Địa Cầu dần dần biến mất, thì ra là thế…

Trong lòng Dương Thiên Lôi thì thào nói.
Toàn bộ Địa Cầu bị rơi vào trong phong ấn của thần tộc yêu nghiệt cường hãn, cùng với thế giới bên ngoài hầu nhưu bị cắt đứt, bằng không linh khí thiên địa tuyệt đối không thể thiếu thốn tới trình độ như vậy. Dưới tình huống này, tu luyện giới sao có khả năng không xuống dốc?
Mà chính mình vì sao lại một lần nữa bị bàn tay số mệnh đẩy tới Địa Cầu, lẽ nào muốn chính mình trong hoàn cảnh này khôi phục tu vi, bước lên đỉnh cao tu đạo?
Đại năng có thể điều khiển được số phần, nếu như đã sở hữu thần thông chí cao vô thượng như vậy, cần gì phải để một nhân vật đối với hắn mà nói chính là nhỏ bé không đáng kể, hoàn thành tất cả chuyện này?
Dương Thiên Lôi nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể tạm thời bỏ qua, đi một bước tính một bước, nếu như đã trở về, mặc kệ tiền đồ phía trước có gian nan cỡ nào hắn cũng sẽ không tức giận, hắn tin tưởng, thời điểm hắn đạt tới đỉnh cao nhất, tự nhiên có thể tìm được chân tướng tất cả.
Chậm rãi thôi động năng lượng bản nguyên thiếu thốn tới thương cảm trong đan điền, từng chút từng chút bắt đầu chữa thương.

Ba ngày sau.

- Phù…

Dương Thiên Lôi thở ra một hơi thật dài, chậm rãi mở hai mắt, quanh thân vẫn như trước có một tầng da chết cháy đen sì, đầu to đầu nhỏ bộ lông càng không dưa thừa một cây, bất quá lúc này tất cả da chết đều đã khô nát hoàn toàn.

- Năng lượng hao hết, tuy mạng được bảo vệ, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn sợ rằng cần phải có khí trời dông tố tới…

Dương Thiên Lôi chịu đựng cơn đói cường liệt, thầm nghĩ trong lòng. Thời gian ba ngày vừa qua, năng lượng bản nguyên vốn chỉ có một chút đã tiêu hao hết toàn bộ, đan điền trống trơn không còn một chút. Dương Thiên Lôi chỉ miễn cưỡng chữa trị lục phủ ngũ tạng và kinh mạch quan trọng, về phần da thịt, cơ thể cùng với tuyệt đại đa số bộ phận khác vẫn trong trạng thái hoại tử. Không có biện pháp, linh khí thiên địa thực sự thiếu thốn tới mức đáng sợ, cần phải hấp thu linh khí thiên địa mới có thể chữa trị hoàn toàn, căn bản không phải ngày một ngày hai là có thể làm được. Then chốt nhất chính là, hắn đã không thể chờ trong thời gian quá lâu. Dù sao hai người đã từng thân cận nhất đối với hắn còn đang lo lắng tìm hắn. Hơn nữa, cảm giác đói khát thật lâu chưa thể nghiệm qua đang giày bò, bụng của hắn đang sôi lên sùng sục.
Chậm rãi đứng lên, linh giác đã thức tỉnh tỉ mỉ tra xét động tĩnh trong cô nhi viện, Dương Thiên Lôi thừa dịp đêm khuya, lặng lẽ di chuyển về phương hướng gian phòng của chính mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Lần này trở về, không giống như lần đầu tiên, Dương Thiên Lôi từ Địa Cầu xuyên việt trực tiếp dung hợp toàn bộ ký ức của một người thiếu niên trong đại lục Huyền Thiên, lần này căn bản không có bất cứ dung hợp gì. Vì vậy Dương Thiên Lôi căn bản không nhớ nổi chính mình cụ thể ở trong gian phòng nào, nhưng theo chiều cao cùng với dung mạo, cách căn mặc của Lý Tuyết, Dương Thiên Lôi có thể phán đoán được đại khái thời gian. Lúc này hắn hẳn là đang trong thời điểm trước khi thi vào trường đại học. Viện trưởng để Dương Thiên Lôi yên tâm ôn tập nên mới đặc biệt dành cho hắn một gian phòng.
Mà lúc này, Lý Tuyết đã là đại học năm thứ tư, rất nhanh sẽ tốt nghiệp. Nguyên nhân nàng ở trong cô nhi viện chính là bởi vì chăm sóc cho Dương Thiên Lôi ba tháng trước khi thi vào đại học, nàng đã sớm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, về tới cô nhi viện, mỗi ngày buổi tối phụ đạo dạy học cho Dương Thiên Lôi. Dưới trình độ học tập có thể nói là xuất sắc của nàng trong trường đại học danh tiếng, căn bản không cần lo lắng vấn đề bảo vệ và tìm công việc.
Thời đại này, chỉ cần không phải là thành tích học tập kém cỏi tới cực độ, trên cơ bản đều có cơ hội học đại học. Chỉ là trường học tốt xấu phân biệt khá rõ ràng. Đáng tiếc Dương Thiên Lôi lại chính là loại người có thành tích học tập vô cùng không xong, nghịch ngợm gây sự, nhìn như không tim không phổi, vô pháp vô thiên, thành tích học tập từ trước tới nay rất không tốt, sau khi Lý Tuyết lên học đại học, thành tích trung học của hắn càng không xong tới cực điểm. Trong toàn bộ cô nhi viện, chỉ có viện trưởng và Lý Tuyết nói hắn mới nghe một chút. Những người khác đều một mực bỏ qua. Năm đó nếu không phải Lý Tuyết sớm trở về phụ đạo dạy học, học đại học cũng không phải loại bụi bặm chồng chất như hắn có thể mơ tưởng tới.
Có thể nói, trên toàn bộ Địa Cầu, người đáng giá cho Dương Thiên Lôi lưu luyến chỉ có viện trưởng và Lý Tuyết. Chỉ là, không may, Lý Tuyết và viện trưởng tại thời điểm học đại học năm thứ nhất, thứ hai lần lượt rời khỏi thế giới này vĩnh viễn.

- Hử?

Trước khi Dương Thiên Lôi vào trong gian phòng, đang muốn đẩy cửa ra, cánh tay đột nhiên ngừng lại giữa không trung, trong phòng không có đèn, nhưng cửa phòng chỉ khép hờ, xuyên thấu qua khe cửa, Dương Thiên Lôi nhìn thấy một đạo thân ảnh, tuy rằng trời đêm đen kịt, nhưng trong nháy mắt Dương Thiên Lôi liền nhìn ra được là Lý Tuyết.
Bất quá lúc này nàng đặt hai tay gác trên bàn học, đầu hơi trầm xuống, lắc lên lắc xuống, hiển nhiên đã ngủ gật.
Thấy một màn như vậy, Dương Thiên Lôi nhịn không không được trào lên một tia cảm động trong lòng. Hắn biết, Lý Tuyết tất nhiên đang chờ hắn, ngồi lâu quá ngủ gật, có thể tưởng tượng được, ba ngày vừa qua nàng sống như thế nào.
Lý Tuyết, nhiều hơn so với Dương Thiên Lôi bốn tuổi. Hai người thân như chị em, từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt.
Chậm rãi bước vào trong phòng, Dương Thiên Lôi lấy tốc độ nhanh nhất cầm lấy một bộ quần áo, mặc lên, đội mũ, đồng thời còn dùng một chiếc khăn che kín mặt, chỉ để lộ đôi con mắt. Cầm lấy tiền tiêu vặt giấu kỹ trong tủ quần áp, một lần nữa lặng yên không một tiếng động bước ra khỏi gian phòng.
Nửa giờ sau, khi Dương Thiên Lôi trở lại cửa gian phong lần thứ hai, tren đầu của hắn đã quấn đầy băng gạc, ngay cả cổ cũng bị quấn thật kỹ, hai tay cũng một màu trắng toát của băng gạc.

- Tuyết tỷ?

Dương Thiên Lôi không dám trực tiếp đi vào trong gian phòng, mà đứng ở cửa, nhẹ giọng hô, bởi vì hắn sợ sẽ dọa Lý Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.