Huyền Thiên

Chương 850: Thục nữ





Lý Tuyết hơi dừng lại một chút, lại nói tiếp:

- Mà hiện tại, em đã không phải là con người trước kia, cũng đã thay đổi hình tượng của mình trong mắt mọi người, sau này số người, các chuyện phải tiếp xúc còn rất nhiều…

- Tuyết tỷ, lời này của chị có ý tứ gì?

Dương Thiên Lôi nhíu mày nói.

- Ý tứ của chị là, nhân sinh của em sẽ trở nên càng đặc sắc hơn, kiến thức càng nhiều chuyện hơn… Chị… Không thể rằng buộc em! Mặc kệ em có đáp ứng hay không, chí ít trong bốn năm này, chị còn là Tuyết tỷ của em, được không?

- Tuyết tỷ, chị… Không tin em? Nghĩ em sẽ thay đổi sao?

- Không phải. Thiên Lôi, sau này mặc kệ như thế nào, Tuyết tỷ vẫn luôn là Tuyết tỷ của em, cũng là… Tiểu Tuyết của em. Chỉ cần em không chê chị, chị sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em… Bốn năm, chờ khi em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ chính thức bắt đầu! Nghe chị đi! Chúng ta không nói chuyện này nữa!

Lý Tuyết nhìn vào Dương Thiên Lôi, kiên định nói.

Lý Tuyết, là nữ hài thanh thuần và trong sáng giống như tên của nàng, nàng chưa từng có ước mơ tình ái chị em có thể diễn ra, từ nhỏ lớn lên cùng với Dương Thiên Lôi, hai người rất vô tư, thanh mai trúc mã, nàng từ lúc bốn tuổi đã luôn sắm vai tỷ tỷ che chở, bảo hộ, thẳng cho tới một ngày, lần đầu tiên hắn nói lên thanh âm phải bảo vệ nàng. Nàng rất lặng yên, chờ đợi một Dương Thiên Lôi dần dần trưởng thành. Thân tình, ái tình từ từ tràn đầy, nhưng lúc Dương Thiên Lôi còn nhỏ, mới chỉ bốn tuổi, là tình anh chị em chân chính hay là ái tình? Lý Tuyết không biết, chỉ có thể lặng yên chờ đợi. Thân tình và ái tình, tuy rằng chỉ khác nhau một chữ, nhưng xa xôi như chân trời góc biển.
Nàng không muốn đánh vỡ, cuối cùng nàng vẫn phải đánh vỡ. Vui mừng chính là, Dương Thiên Lôi không bởi vì chuyện này mà có bất cứ thay đổi nào. Chỉ là, bởi vì nàng yêu, cho nên hắn mới yêu, hay vốn hắn đã giống như chính mình, đồng thời yêu mình?
Lý Tuyết không biết.
Yêu, là tình cảm cá nhân. Nhưng yêu chân chính, lại rất vô tư và rộng rãi.
Nếu như Dương Thiên Lôi vẫn chỉ là Dương Thiên Lôi trước kia, Lý Tuyết kiên quyết không thể nói những lời như thế này, tựa như một câu nói trong nhật ký của nàng: "Cho dù toàn bộ thế giới không có ai bên cạnh em, còn có chị ở lại cạnh em!"
Thế nhưng Dương Thiên Lôi hiện tại đã không còn là thiếu niên phản nghịch bị mọi người xem thường trước kia, hơn nữa Dương Thiên Lôi đối với nàng không có bất cứ bí mật nào, nàng khẳng định không gì sánh được, tương lai của Dương Thiên Lôi nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, sẽ chói sáng, sẽ gặp được nữ nhân càng xinh đẹp, càng ưu tú hơn nàng…
Hắn sẽ có nhiều cơ hội và quyền lợi lựa chọn, không giống như trước đây, chỉ có chính mình.
Vì vậy, nàng không muốn bởi vì tình yêu của riêng mình mà rằng buộc hắn. Đối với hắn mà nói rất không công bằng!
Về phần đối với chính mình có công bằng hay không, Lý Tuyết căn bản không hề suy nghĩ qua.
Nàng chỉ biết làm như vậy là tốt nhất, còn Dương Thiên Lôi là bởi vì tình cảm chị em chân chính ảnh hưởng hay là ái tình, thời gian bốn năm, hẳn là đủ rồi.

Bỗng nhiên Dương Thiên Lôi ôm chặt Lý Tuyết vào trong lòng, không nói thêm câu gì. Cảm thụ được tình cảm rộng lớn và ôn nhu tinh tế của nàng, giống như dòng nước mát trong thâm sơn sương khói, chảy qua trái tim, dịu dàng tưới mát từng góc nhỏ nhất trong cơ thể.
Không phải tu luyện, lại thắng tu luyện.
Chỉ là, trong lòng Dương Thiên Lôi lúc này không rảnh bận tâm, chỉ có nàng.

Nửa giờ sau truyền tới tiếng đập cửa, Dương Thiên Lôi và Lý Tuyết mới nhanh chóng bước ra ngoài.

- Quấy rối hai người, Tiểu Tuyết, Thiên Lôi, tại Ma Đô có chuyện gì khó khăn, cứ việc nói với gia gia! Chúng ta đi trước!

Gia gia của Tống Hiểu Phân vừa cười vừa nói.

- Tiểu Tuyết, Thiên Lôi, sua này còn phiền phức hai người chiếu cố nha đầu kia…

Tiễn hai người tới tận thang máy, Tống Hiểu Phân mới thở ra một hơi dài:

- Thực phiền phức, hì hì, Tuyết tỷ, bọn họ đều dặn em phải học tập chị…

Tống Hiểu Phân vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Lý Tuyết, đi vào trong phòng.

- Nhanh đi tắm, mới ra nhiều mồ hôi như vậy, y phục dũng dính dính…

Lý Tuyết vừa cười vừa nói.


- Thiên Lôi, em đã nhìn ra rồi sao?

Đợi lúc Tống Hiểu Phân đi tắm, Lý Tuyết hỏi.

- Cái gì?

- Nhà Hiểu Phân so với tưởng tượng của chúng ta còn giàu có hơn nhiều, buổi sáng ngày hôm nay, gian nhà sát vách nhà chúng ta đã dọn nhà đi rồi! Sau này Hiểu Phân sẽ ở ngay bên cạnh nhà chúng ta!

- Giàu có nữa thì cũng không có quan hệ với chúng ta. Sát vách thì sát vách, đừng mỗi ngày đến làm phiền chúng ta là tốt rồi! Tuyết tỷ, ngày kia tân sinh chúng ta sẽ bắt đầu quân huấn, nói là sẽ phong bế, cần phải có thời gian một tháng.

- A? Đi nơi nào quân huấn?

- Chưa nói, chỉ nói là ngày kia tới thao trường trường học, ngoại trừ quần áo nội y tắm rửa đồ dùng cá nhân các loại, cái gì cũng không được mang đi.

- A, phỏng chừng là tới căn cứ quân sự trong Ma Đô… Quân huấn đại học nghiêm ngặt và chính thức hơn rất nhiều so với trung học, chỉ là… Đối với em mà nói không tính là cái gì. Chị vừa vặn ngày kia cũng tới bàn giao công việc, bắt đầu chính thức đi làm rồi...

- Uhm, Tuyết tỷ, sau khi đi làm, chị cần phải hung dữ một chút, học sinh trung học không hề thiếu mấy nhóc lưu mạnh, nếu như chị ôn nhu mềm yếu như vậy, khó đảm bảo không bị khi dễ, biết không?

- Chị tốn nghiệp trường sư phạm, còn cần phải em tới dạy sao? Yên tâm được rồi.

Lý Tuyết nói.

- Còn có, mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần có phiền phức, bất luận là phiền phức gì, nhớ kỹ gọi điện cho em, trong vòng nghìn dặm, em đều có thể xuất hiện trước mặt chị trong vài phút đồng hồ.

- Trong vòng nghìn dặm… Thiên Lôi… Em nói thực?

- Ha ha… Năng lực của em vẫn còn đang tăng cường, hơn nữa tốc độ tăng trưởng rất nhanh!

Trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi nói, thanh âm còn đang bên tai, thế nhưng thân hình lại chớp động vài lần, Lý Tuyết căn bản không hề phát hiện, coi như không hề di động qua, nhưng y phục bên ngoài ban công, hoa quả trên bàn trà, bát đũa trong phòng bếp, lần lượt xuất hiện trong tay Dương Thiên Lôi.

- Nhanh hay không?

Dương Thiên Lôi mang theo nụ cười đắc ý nói.
Tuy rằng Lý Tuyết đã từng nhìn thấy qua Dương Thiên Lôi bay lên, nhưng tốc độ của Dương Thiên Lôi thể hiện qua lúc này lại khiến cái miệng của nàng há thật lớn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nói không ra lời.

- Phú quý, quyền thế, địa vị, đối với em mà nói, đều là phù vân… Chỉ có Tuyết tỷ mới là tài sản quý giá nhất của em. Em không muốn chị có bất cứ địa phương nào ủy khuất chính mình, cũng không muốn chị có bất cứ tổn thương nào. Vì vậy, tuy rằng năng lực của em quá mức không thể tưởng tượng được, nhưng phải để cho chị biết…

Dương Thiên Lôi rất bình tĩnh nói. Truyện Sắc Hiệp

Quân huấn của đại học Hoa Kiếm được cử hành tại một căn cứ hải quân, tuy rằng chỉ trong thời gian một tháng, nhưng hoàn toàn dựa theo yêu cầu bộ đội tân binh tiến hành huấn luyện, mà bởi vì vấn đề đặc biệt của đại học Hoa Kiếm, hạng mục quân huấn có vẻ tương đối nặng.
Dương Thiên Lôi và Tống Hiểu Phân đều chọn vài hành lý đơn giản xếp vào ba lô, thời điểm chạy tới trường đại học, trực tiếp tới thao trường. Thời điểm bọn họ tới, trên thao trường đã có rất nhiều người, dựa theo đơn vị lớp, đều tự xếp hành đội hình bốn năm hàng. Mỗi người đều có một chiếc balo nho nhỏ trên lưng, ngoại trừ nội y tắp rửa, một hai bộ quần áo và đồ dùng cá nhân đặc biệt, còn lại hai bàn tay trắng. Y phục quân huấn, đệm chăn cùng với đồ dùng sinh hoạt hàng ngày sau khí tới căn cứ sẽ được phân phát.
Bí thư liên chi đoàn toàn trường lưu loát đọc hàng loạt hạng mục và trình tự quân huấn, các lớp lên báo cáo, sau đó một dãy xe quân tự màu xanh tiến vào trong thao trường, lấy đơn vị từng lớp lên xe. Những người này hầu như đều là con cái nhà giàu có, khiến bọn họ ngồi xe limousine thực ra không hề kỳ lạ, nhưng để hai ba mươi người ngồi trên băng ghế tại thùng xe, cả đếm đều hưng phấn mới lạ, hăng hái bừng bừng, nhất là tình huống nam nữ ngồi lẫn lộn với nhau như vậy, để cả đám giống như uống máu gà.
Thậm chí còn có vài tên khôn nhéo nhanh nhẹn nhảy lên trên thùng xe, nhiệt tình vươn móng vuốt hèn mọn trợ giúp nữ sinh lên xe.
Mã Hiểu Hổ và Trần Đào đương nhiên cũng như vậy. Chỉ có Lý Ngọc và Dương Thiên Lôi vẫn đạm nhiên như trường.

- Dương Thiên Lôi, cậu lên trước, còn kéo tôi lên…

Tống Hiểu Phân thấy Dương Thiên Lôi không hề có dự định lên trước, liền nhỏ giọng nói. Tất cả mọi người đều đã lên xe, chỉ còn có ba người Dương Thiên Lôi, Tống Hiểu Phân và Lý Ngọc. Lý Ngọc liếc mắt nhìn hai người, cũng nhảy lên xe.

- Cậu còn cần tôi kéo?

- Mẹ của tôi bảo tôi học Tuyết tỷ, làm thục nữ, không được sao? Chúng ta là bạn học cũ, còn là bạn học bốn năm tiếp theo, cộng thêm hàng xóm, cậu chung quy không đành lòng để tôi bị đám lang kia chiếm tiền nghi đúng không?

Tống Hiểu Phân ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh, giống như cùng Dương Thiên Lôi kề tai tâm sự, nói nhỏ.
Dương Thiên Lôi rất không nói được gì trừng mắt liếc nhìn Tống Hiểu Phân, nhưng vẫn nhẹ nhàng bật người nhảy lên xe, lúc bàn tay nhỏ bé của Tống Hiểu Phân được Dương Thiên Lôi cầm lấy, một cỗ lực lượng cực mạnh truyền tới, nhất thời giống như chiếc lá nhỏ, không cần dùng lực liền dễ dàng nhảy lên xe, khiến Huy ca đưa tay bắt chuyện nửa ngày vẫn không hề được chú ý, đỏ mặt vì đố kỵ và hận thù nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi.

Một loại xe quân sự tạo thành một hàng dài, thùng xe giống như thùng sắt bị bao lại để tuyệt đại đa số những đệ tử con nhà giàu này cảm giác ngưu xoa hơn rất nhiều so với ngồi xe thể thao xịn nhất, một đường hát vang, một đường sói tru liên tiếp, một giờ sau, còn lâu mới tới mục tiêu đã định, cuối cùng cũng dần dần yên tĩnh lại, bắt đầu giao lưu quen thuộc nam nam nữ nữ với nhau.

- Chào, Dương Thiên Lôi đúng không? Thành tích rất lợi hại a, cậu nhất định có chỉ số thông minh cực cao! Tôi là Thượng Quan huy, cha của tôi là chủ tịch tập đoàn Hoa Nghị, sau này tập đoàn Hoa Nghị cũng là tôi phụ trách rồi, chờ khi tốt nghiệp đại học, đi Hoa Nghị, tôi tuyệt đối sẽ chiếu cố huynh đệ, tuyệt đối không bạc đãi cậu!

Thượng Quan Huy gồi tương đối gần Dương Thiên Lôi, trên mặt mang theo nụ cười mỉm đặc thù của đệ tử quần áo lụa là, vênh váo rầm rầm nói với Dương Thiên Lôi. Trên thực tế, lời nói này có mục đích tập trung vào Tống Hiểu Phân cách hắn không xa.

- Đúng vậy, Huy ca chính là đại thiếu chân chính, có thể ở cùng một ký túc xá với Huy ca thực sự là vinh hạnh… Ha ha, huy ca, tương lai cũng chiếu cố tiểu đệ một chút!

Dương Thiên Lôi chỉ cười cười, không hề có bất cứ biểu thị gì, một gã ngay bên cạnh Thượng Quan Huy nhất thời nịnh nọt nói.

- Điều này còn phải nói! Dương Thiên Lôi, thế nào?

- Đến lúc đó tôi sẽ suy nghĩ, loại người như tôi trời sinh đã thích nghiên cứu, chỉ cần tôi thấy hưng thú, tất cả đều phải nghiên cứu thấu triệu. Công tác, tôi không có bao nhiêu hưng thú! Tống Hiểu Phân, cậu hẳn là có hứng thú đúng không?

Dương Thiên Lôi dung nhập vào sinh hoạt của người bình thường, có điểm không chịu nổi loại bức khí này, nhưng vẫn rất đầu nhập trêu đùa Tống Hiểu Phân.

- A? Hiểu Phân có hứng thú sao? Cậu xinh đẹp như vậy, chỉ cần cậu nguyện ý, đến lúc đó vị trí tổng giám đốc tập đoàn Hoa Nghị chính là của cậu…

Tống Hiểu Phân an vị bên cạnh Dương Thiên Lôi, tuy rằng vẫn quyết định làm thục nữ một thời gian, thế đâu đâu thể chống lại được Dương Thiên Lôi vô sỉ như vậy? Chính mình không hề chọc gì vào hắn? Rõ ràng là cố ý! Vì vậy, bàn tay nhỏ bé của Tống Hiểu Phân căn bản không hề có bất cứ do dự nào, liền lặng lẽ chuyển tới thắt lưng của Dương Thiên Lôi, dùng lực lượng rất lớn, một mặt nhéo vặn, một mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, nhưng thấy thế nào cũng có điểm quái quái, quay sang Thượng Quan Huy nói:

- Vị trí tổng giám đôc quá nhỏ rồi, chủ tịch được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.