''Vương tiểu thư, Hoàng Tâm hắn muốn xóa hết tài khoản bắt đầu lại từ đầu.''
''Ồ, còn gì nữa?''
Giọng nói không chút dao động bên đầu kia vang lên.
''Hoàng Tâm có vẻ hắn không chịu nổi cú sốc này.''
''Hừ phế vật thôi, ta không quan tâm. Ngu xuẩn nghĩ mình hơn người, nếu không phải cha hắn còn, ta đã thao túng cả Hoàng Thị rồi. Nếu lần này ngã một lần chết luôn càng tốt, ta đỡ bẩn tay.''
Hoàng Tuệ lặng ngắt không dám xen vào. Hoàng Tâm không phải kẻ ngu, hắn rất thông minh, tuy nhiều khi máu dồn lên não quá nhanh nhưng từ việc công đến tình tư, không có gì đáng chê trách. Chỉ là so với đại tiểu thư Vương Thị, hắn kém không phải vài điểm.
''Về tên Hàn Băng Vô Tâm xử lý thế nào rồi?''
''Dạ, bẩm đến giờ vẫn chưa có tung tích.''
''Vậy thôi, không cần tìm kiếm, nếu hắn có thể trốn chắc chắn đã nghĩ đến phương pháp ẩn mình, chúng ta tìm không nổi. Đáng tiếc a, một nhân tài. Nếu có thể kéo hắn về phía mình thì... chậc...chậc.''
''Vương tiểu thư, ngươi đánh giá hắn cao đến thế ư?''
' Đầu óc nhanh nhẹn, thông minh, biết nhẫn nhục, hơn nữa còn rất bí ẩn nha. Hàn Băng Vô Tâm? Đủ lạnh lùng! Ừm nếu đẹp trai chút thì ây da... ây da... mang về hầu giường ta thì tốt biết mấy.''
Hoàng Tuệ có chút khó chịu, cảm thấy thứ gì quan trọng sắp bị cướp mất.
''Hoàng Tuệ, ta biết ngươi muốn nghĩ gì. Có phải nghĩ cái tên hắn nghe rất đáng yêu, tại sao ta lại nói nó lạnh lùng đúng không.''
Đúng một nửa, ta không cảm thấy nó đáng yêu tí mẹ nào.
''Hừ, tên đó rất cẩn thận, lần đầu các ngươi gặp liền lấy bùn bôi mặt, lần hai liên đeo mặt nạ. Lần hai ta không nói nhưng TNW mô phỏng rất tốt, mùi bùn không dễ chịu gì, đặc biệt ở chợ, một nơi bẩn thỉu, hỗn tạp có khi xác chết, chất thải phân động vật đều có. Hắn có thể bôi thứ đó lên mặt nhẫn nhục thôi là chưa đủ, có lẽ hắn vốn không quan tâm thứ đó chỉ cần che dấu được là được. Đủ nhẫn tâm, đủ vô tình. Tên game với người thường sẽ thường để nhưng cái tên quen thuộc, dễ nhớ nhất, có thể là thần tượng, con cái hay tính cách, ngoại hình. Nhưng hắn chắc chắn sẽ không, tên hắn tuy để là Vô Tâm, ngươi theo bản năng sẽ không cho rằng hắn vô tâm, vậy thì hắn sẽ vô tâm, người không cho hắn lạnh....''
Hoàng Tuệ lặng yên nghe Vương tiểu thư phân tính, thở dài.
Đây chính là thứ mà Hoàng Tâm không thể so sánh với Vương Uyên, nàng quá thông minh. Chỉ từ một số chi tiết nhỏ hắn kể lại mà có thể phỏng đoán quá nhiều điều. Với trí tuệ này, cho dù không phải tiểu thư gia tộc lắm cũng sẽ không thể làm người bình thường.
Nếu Khởi Minh biết được chuyện này sẽ không khỏi giật mình, cũng may quyết định không liên lạc với Vương Thị của hắn là sáng suốt. Nếu không e rằng...
Nhưng nói đi cũng nói lại, Khởi Minh vốn không vô tâm, lạnh lùng chỉ là hắn không thích có quan hệ gì với thứ không mang lại lợi ích cho mình, nếu ngươi có thể khẳng định giá trị của mình trong mắt hắn thì khác. Ví dụ như Từ Bân, Hoàng Tâm chẳng hạn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quay trở lại với Khởi Minh hiện giờ hắn còn đang lo cho Khôi lỗi liên thể. Sau một thời gian hắn suy nghĩ thì nhận ra cách giả ma cho khôi lỗi không thể thực hiện. Thế giới này không thiếu kẻ máu M, càng ngược càng thích, càng sợ càng muốn tìm hiểu. Hắn không dám thử dù sao Khôi lỗi chỉ có 1 máu thôi dễ vỡ hơn thủy tinh, bọn máu M đó thấy ma có khi ném đồ gì vào thì...
Không ổn, không ổn, thực sư không ổn!
Hừ, tạm thời nghĩ nữa đi fam chút quái lên cấp 6 rồi tính tiếp.
Hàn Băng Vô Tâm: Ngươi theo ta ra Sầm Hổ Sơn.
Quân Mạc Tiếu: Không đánh Tử Tri Chu à?
Hàn Băng Vô Tâm: Có nhưng tí nữa, Tri Chu thường ngày chỉ có khoảng 10 con, không đủ. Sầm Hổ dễ hơn đánh trước kiếm đồ.''
Quân Mạc Tiếu: Thế sao hôm qua ngươi không bảo ta đánh Sầm Hổ?
Hàn Băng Vô Tâm: Quên.
Quân Mạc Tiếu:???
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`
Hai tiếng sau,
''Ây da, ngươi không nghỉ một chút được sao? Dù không lo cho mình cũng phải nghĩ cho ta chứ? Mẹ nó, đánh liên tục 4 con Sầm Hồ rồi đó. Ngươi có biết bình thường ta mỗi con hai tiếng không? Giờ đây, một tiếng hai con.''
''Ngươi mất thời gian do kĩ năng còn kém. Khi đánh quái nên chú ý vào các điểm yếu, tận dụng thời gian nghỉ của quái để tấn công. Ngươi làm không được. Hơn nữa thương quá nặng tốn thể lực lớn, ngươi không thể phát huy hết sức mạnh của nó. Khuyên ngươi lên đổi cái khác.''
''Hừ mặc kệ, ta không đổi vũ khí. Vốn ta định chơi ô nhưng tìm không có, chỉ còn cách lùi một bước lấy thương vậy. Dù sao trong Toàn Chức Cao Thủ, Diệp Tu chỉ chơi thương với tán, ta không đổi.''
Khởi Minh lắc đầu, thở dài:
''Với sức mạnh như thế tốt nhất là chơi đồ đao hoặc thiết chùy. Vũ khí đòi hỏi kĩ xảo như thương, kiếm với ngươi không phù hợp.''
''Cmn, Khởi Minh ngươi đừng khinh thường ta, nên nhớ đại ca ngươi lên được thách đấu Liên Minh đó.''
''Vậy ngươi thể hiện đi.''
''Ngươi bị ngu không, Liên Minh dù sao cũng là game PC, ngươi đem nó so với game thực tế ảo? PC chỉ cần ngón tay là được còn nơi này cần cả người đó.''
''Vậy sao còn khoe ngươi thách đấu?''
''Ừm...ha.''
''...''
Nói chuyện với tên thiểu năng đau não thực sự, Khởi Minh mặc kệ tiến bước đi tìm Sầm Hổ tiếp.
''Ê không nghỉ chút sao?''
''Hôm qua có người tiến đánh quái cấp 4, hôm nay chắc chắn sẽ tìm đến quái cấp 5. Tuy cấp 5 nhiều nhưng không chắc bọn chúng có thể tìm tới Sầm Hổ hay không? Tri Chu không cần lo vội, bọn chúng qua không được nhưng Sầm Hổ mất một con ta đấm ngươi hai tiếng.''
Nghe nói vậy, Vân Dung liền nhấc mông dậy. Tuy não động hắn không quen dùng nhưng câu nói Khởi Minh, hắn vẫn có thể hiểu. Cũng đâu đến mức thiểu năng, đừng khinh người quá đáng! Hừ!
''Nơi đó có hai con ngươi định đánh hay bỏ?''
''Bỏ.''
''Hế, bỏ thật sao? Với sức mình không phải không thể ăn nha.''
Khởi Minh lắc đầu:
''Hai con quá mất thời gian, để sau đi. Đi tìm các con đơn trước đã! Bọn chúng chắc là một đực một cái, làm cái đó... hơi mất thời gian. Ta không tin có ai dám một lúc cân hai con đâu, không mất được.''
''Ừm, nghe ngươi vậy.''
Nhưng ngay lúc bọn họ vừa định bỏ đi, liền có tiếng động từ phía xa.
''Có người tới, trốn.''
''Hế, trốn đi đâu?''
''Lên cây.''
Khởi Minh thân người nhẹ nhàng, trèo cây không khó. Vân Dung cũng quen việc đu xà, đu cây với hắn không là gì.
''Thiếu gia, ngươi định thật đi đánh Sầm Hổ sao? Ta cho người điều tra mới biết đây là dã quái cấp 5 hiếm thấy sống đơn độc nhưng nó đơn độc mà vào được cấp 5 cũng có cái mạnh của nó. Ta không cho rằng mình hiện có thể đánh. Hay là... tạm thời đi đánh quái cấp 4 trước, cấp 5 để sau. Ngài thấy thế nào?''
''Hừm, suy nghĩ tầm thường, ta hiện tại đã cấp 5, quái cấp 4 đối với ta không còn thách thức.''
''Nhưng chúng ta nên lấy ổn làm trọng nha.''
''Ngươi theo ta từ bé, ngoài học tập ta thua tên Khởi Minh, còn cái khác thất bại sao?''
Khởi Minh núp trên cây, nghe thấy tên mình khó hiểu quay sang nhìn Vân Dung. Tâm đầu ý hợp a, nhìn vẻ mắt Khởi Minh, Vân Dung liền biết hắn muốn gì, nói:
''Hắn là Vũ Minh, thiếu gia họ Vũ. Ta cũng không hay quan tâm tới hắn, chỉ biết hắn luôn á khoa trong mọi kỳ thi. Xem thái độ này có vẻ như chấp niệm với ngươi hơi lớn a.''
À...hóa ra Minh Thứ Hai sao? Ngại quá, ngại quá, ta không có thói quen để ý kẻ đứng sau mình.
''À cái này cũng... đúng nhưng ngài có cần thêm người không ta đi gọi thêm, hai ta sợ rằng không ổn.''
''Không cần, ngươi cứ đi trước ta muốn train quái một mình.''
''Cái gì? Thiếu gia, ngài đuổi ta sao, ta tuy không chơi game giỏi nhưng ta cũng bên ngài từ bé. Ngài... ngài...''
''Lục Bân, ta muốn một mình, ngươi tạm đi chỗ khác đi. Ta không đuổi ngươi nhưng muốn xem giới hạn của mình. Đây là game thôi, ta không cần ngươi lo lắng quá nhiều. Ngươi đừng làm phiền ta được không?''
''Thiếu gia, ngài... ngài nghiêm túc sao...Vậy ta đi trước, ngài chơi game vui vẻ.''
''Ừm.''
Phù, một mình được rồi. Khởi Minh, ta phải cảm ơn ngươi, không nhờ có ngươi, ta có khi bỏ lỡ trò chơi này, rất thú vị.
''Khởi Minh à ngươi nghĩ hắn có thể cân hai con hổ kia không?''
''Không biết.''
''Ngươi đoán chút không được sao?''
''Những điều không chắc chắn đoán vô dụng.''
'' Ngươi vô vị. Hứ... ngươi xem hắn...Đừng nói hắn định cân hai nha.''
Không có gì đặc biệt, Vũ Minh liền thấy được hai con hổ đang cuốn lấy nhau nhưng hắn không có ý định chạy đi. Tính hắn vốn ưa mạo hiểm, thách thức. Đối thủ càng mạnh hắn càng mới thử một lần.
''Dù sao chết vài lần có là gì? Thử một lần giới hạn bản thân nha.''
Nói rồi, Vũ Minh móc từ đai lưng móc ra tám phi đao, mỗi khe tay kẹp một cái, hai chân khụy lại, nửa thân trên hơi ngả về đằng sau, đôi mắt híp lại nhìn về phía hai con hổ.
''Ồ, không ngờ tên này thích chơi phi đao. Bảo sao ta để ý mãi không thấy vũ khí hắn đâu. Hứ? Hắn co người vào làm gì vậy Khởi Minh nhìn như sắp bị ngã ra sau vậy.''
Liếc nhìn tư thế Vũ Minh, Khởi Minh không khỏi nhăn mày.
''Tư thế này...Hắn muốn duy trì khoảng cách.''
''Há?''
''Khi hai tay hắn phi đao, hai con hổ sẽ lập tức tấn công. Tư thế này khiến hắn có thể nhanh nhất bật người ra sau cũng để lấy đà phi dao mạnh hơn nhưng...''
''Nhưng gì?''
''Ngươi nghĩ người có thể bật mạnh bằng hổ sao?''
''Tất nhiên là không. Ý ngươi là hắn vừa nhảy ra liền sẽ bị hổ vồ lấy sao?''
''Cũng không hẳn trừ khi...''
Đúng lúc này, Vũ Minh liền tấn công.
Tay trái hắn giơ vòng qua đầu lấy lực phi từng cánh dao về con hổ đực.
Nhận ra âm thanh xé gió từ bên người, hổ quay sang. Đúng lúc con dao vừa tới.
Phát đầu đâm thủng mắt trái.
Máu tóe lên theo phản xạ tự nhiên, nó nhanh chóng nhắm chặt hai mắt,miệng mở to muốn gầm lên nhưng...
Lưỡi dao thứ hai đâm thẳng vào lợi hổ.
Cơn đau từ miệng ập tới, nó lại nhanh chóng ngậm miệng, cơ lợi liền đè con dao đâm vào lưỡi. Nhưng lần này nó phản xạ kịp, ngay khi lưỡi dao vừa tỳ vào lưỡi, Sầm Hổ đực liền mở hàm trên, giữ cho lưỡi không bị thương. Vì thế mũi nó đối diện trực tiếp với lưỡi dao thứ ba.
Phụt! Lưỡi dao thứ ba ngay lập tức cắt đứt vách ngăn hai lỗ mũi.
Gào!
Sầm Hổ tức giận, cố gắng mở nốt mắt phải muốn xem hình dạng kẻ tấn công mình. Một mũi kim đen xì dần phóng to trong ánh mắt nó.
Lưỡi thứ tư, mắt phải hổ.
Tất cả nói tuy dài nhưng diễn ra không tới một giây. Không tới một giây tất cả điểm yếu trước mặt nó đều bị xuyên thủng trừ lỗ tai.
''Khởi Minh à ngươi thấy gì... gì không?''
Tất nhiên, mắt Khởi Minh không mù, hắn nhìn rõ từng phi dao tiếp xúc với Sầm Hổ.
Ực!
Đồng tử Khởi Minh co rụt lại.
Kĩ thuật này... Khả năng tính toán này... Không thể nào.
Tại sao hắn có thể tính chuẩn đến từng phi dao như vậy?
Chả nhẽ...